Long Thiên Ngâm nhìn biểu cảm của đại ca nhà mình, biết là hắn không thèm đùa nữa, trở về nằm lại trong buồng xe, tiếp tục đi ngủ, tiếp tục mơ giấc mơ đẹp của mình.
Nhưng Long Thiên Ngâm còn chưa kịp ngủ, có chút mơ mơ màng màng, Long Thiên Tuyệt lại mở mắt ra, lên tiếng hỏi: “Đệ biết được bao nhiêu về quá khứ của nàng?”
“Ừ! Biết được bao nhiêu về quá khứ của ai?” Long Thiên Ngâm mơ mơ màng màng trả lời.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Long Thiên Tuyệt nhíu mày một cái, không có lên tiếng.
“Ừ!” Long Thiên Ngâm mơ mơ màng màng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn Long Thiên Tuyệt cao hứng hỏi: “Đại ca, huynh mới hỏi đệ chuyện quá khứ của Lam Tử Duyệt sao? A a! Đại ca, cuối cùng thì huynh cũng chịu quan tâm tới chuyện chung thân đại của mình rồi!”
Long Thiên Tuyệt không có chối, gật đầu một cái.
“A a! Đại ca, huynh hỏi đúng người rồi, sáu năm trước đệvà Đoạt Mệnh vừa vặn ở Xích Kinh, vào thời điểm đại hôn của Nam Cung Thần Huân và Lam Tử Duyệt, đệ còn đi đưa quà tặng nữa đó! Đối với chuyện của Lam Tử Duyệt mặc dù không biết tường tận rõ ràng, nhưng cũng không sai biệt lắm, lần trước đệ và huynh nói chẳng qua mới là lúc nàng thành hôn thôi, chưa có nói chuyện trước kia, đúng không? Lam Tử Duyệt là vừa là tài nữ vừa là mỹ nữ nổi danh Xích Kinh, đến mức khiến Tam hoàng tử Nam Cung Thần Huân phải yêu thích, nhưng mà rồi sao chứ? Mặc dù nàng là tài nữ, thân thể nhưng là một phế vật, không thể tu luyện ngự lực, mặc dù là đích nữ, nhưng ở Thừa tướng cũng không phải rất được sủng ái, còn chuyện xảy ra sau này của Lam Tử Duyệt hả? Đại ca của nàng Lam Tử Thiên trong cơn tức giận đã rời khỏi phủ Thừa tướng, bây giờ huynh muội bọn họ gặp nhau, lại thêm chuyện năm đó, đại ca, theo ta suy đoán! Nhất định Lam Tử Duyệt trở về là để báo thù.”
“Rất có thể.” Nửa ngày sau, Long Thiên Tuyệt mới phun ra một câu.
“Đại ca, cái gì gọi là rất có thể a! Đó là khẳng định, đại ca à, đến lúc đó chúng ta có nên giúp Lam Tử Duyệt một tay không?” Long Thiên Ngâm nháy nháy mắt nhìn đại ca của mình, đại ca nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, dẫu sao còn có Thành Nhi và Dịch Nhi ở đây mà.
“Đến lúc đó rồi hãy nói!” Nói xong, Long Thiên Tuyệt liền nhắm hai mắt lại, Long Thiên Ngâm biết, lần này lòng hiếu kỳ của đại ca đã được thỏa mãn, sẽ không đang hỏi nữa, dứt khoát trở về ngủ trong buồng xe.
Mà Mộc Thành Phong cũng giống như vậy, một mực đánh xe ngựa liên tục đi theo phía sau xe ngựa của Niên Bình Sùng, đối với hắn mà nói, việc quan trọng nhất trước mắt chính là lấy được sự tín nhiệm của Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt, và trở thành bằng hữu của họ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là nguyên tắc cơ bản của hắn, xem ra, muốn để cho Thành Phượng đi mê hoặc Long Thiên Tuyệt là không thể nào, Long Thiên Tuyệt kia căn bản không gần nữ sắc, hắn chỉ có thể đổi một cách khác, đột nhiên, trong đầu Mộc Thành Phong chợt lóe lên linh quang, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, có lẽ, hắn đã nghĩ được một biện pháp tốt hơn rồi.
Ban đêm, trời rất tối, trong tiết mai cũng không quá nóng, phải nói là thậm chí ban đêm còn có chút lạnh, tiếng chim hót và tiếng côn trùng trong đêm tối như một khúc giao hưởng, thanh âm hòa hài tự nhiên, khiến cho lòng người vui thích, đám người Lam Tử Duyệt ngồi trên bãi cỏ rộng rãi đốt lửa, mọi người cùng nhau ngồi quanh đống lửa cười cười nói chuyện phiếm, rất là thoải mái.
Huyền Cơ Tử nhìn dãy núi phụ cận chung quan, đã đến rồi, ai! Tiểu nha đầu này là luyện đan sư, gặp phải bảo bối luyện đan, làm sao có thể buông tha được chứ? Thôi được, dẫn nàng đi xem một chút, có lẽ nàng là người hữu duyên không chừng?
Đêm khuya vắng người, mọi người đã ngủ rồi, Huyền Cơ Tử từ trong Không Gian giới đi ra, đi tới bên cạnh xe ngựa của Lam Tử Duyệt, nhỏ giọng nói: “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu.”