Thiên Tài Khí Phi

Chương 36: Làm người kinh ngạc




Vân Mộng Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt sóng sánh lưu chuyển. Một đôi mắt sáng như ngọc, làm cho nữ tử ở đây nhất thời ngây ngốc. Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn vòng người xung quanh, khóe miệng gợi lên ý cười tuyệt đẹp.
Nữ tử ở đây nhất thời có chút buồn bực, nàng muốn làm gì, lúc này, nàng còn tự tin như vậy, chẳng lẽ là họ hoa mắt?
Phó Tâm Lan lại mang vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, Trầm Nhã lại không hiểu được tình huống trước mặt, cũng nghi hoặc nhìn Vân Mộng Vũ.
Trong lòng Vân Dung có một cảm giác không tốt, vẻ mặt tái đi nhìn vào Vân Mộng Vũ.
Thái hậu lại mang ánh mắt chờ mong cùng từ ái nhìn nàng. Lúc này Vân Mộng Vũ cầm bút lông trên bàn, bắt đầu viết lên giấy. Khi nàng viết chữ,mọi người ở đây đều cảm thấy một cỗ khí thế thoát tục toát ra từ người nàng.
Tay thoăn thoắt viết trên giấy, hoàn thành tác phẩm rất nhanh.
Đợi nàng viết xong, mọi người lập tức kéo đến, sau khi thấy rõ, một đám giai nhân trợn mắt há hốc mồm.
“Không có khả năng, không có khả năng.......”
“Nàng làm sao có thể lợi hại như thế?”
“Này quả thực rất không bình thường.”
Nữ tử ở đây đều khó có thể tin thì thào ra tiếng. Các nàng thật sự khó mà tin được, phế vật trong mắt các nàng làm sao có thể lợi hại như thế.
Nhìn chữ Phúc kia, các nàng cảm giác được người viết nhưng một thiên tài đứng trên đỉnh núi, đó là độ cao mà các nàng vĩnh viễn không thể với tới. Một số nữ tử lộ ra sắc mặt có chút áy náy, yên lặng cúi đầu, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Mà có một số nữ tử thì lại mang vẻ mặt ghen ghét nhìn nàng.
Phế vật này làm sao có thể lợi hại như thế được.
Không, nhất định là do may mắn, nhất định là hôm nay may mắn nên nàng mới có thể vượt xa mọi người. Trong lòng các nàng tự an ủi mình như vậy. Vân Dung đang đứng ở bàn bên kia nhìn thấy phản ứng của mọi người cũng nhịn không được mà đi đến bên này.
Khi mắt của nàng ta nhìn thấy chữ Phúc kia, liền không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn. Trong mắt không còn sự bình tĩnh, mà là hoảng loạn thật sự.
Làm sao có thể, điều này làm sao có thể?
Trên tờ giấy trắng là một nét bút đầy đặn, lập luận sắc sảo. Lực bút hạ xuống cũng khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Thêm một nét bút họa như rồng bay phượng múa, nhìn có vẻ tiêu sái nhưng lại phi phàm thoát tục.
Cảnh giới bực này cho dù là Thái Phó, là người viết thư pháp đẹp nhất Yến kinh cũng không đạt được. Chuyện này làm cho người như Vân Dung, trong mắt trước kia luôn hàm chứa tự tin rốt cục cũng đã vỡ tung như bọt biển.
Về thư pháp, nàng biết cả đời này cũng không thể vượt qua Vân Mộng Vũ.
Vì sao, vì sao lại như vậy?
Vân Mộng Vũ từ nhỏ văn chương cùng tài nghệ đều không biết, tuy rằng mẫu thân lúc đó cũng có dạy cho chút ít, nhưng cũng không biết một chút gì, thư pháp của nàng ta không có khả năng cao như thế. Chẳng lẽ nàng vẫn che dấu, như vậy nàng ta là người thật thâm hiểm.
Chiêu thức ấy quả nhiên là vô cùng kì diệu, làm cho người ta kinh diễm vô cùng a. Bất quá cho dù nàng thật sự che dấu, cứ cho là vậy đi, nàng cũng không tin được nàng ta sẽ biết những cái khác. Dù sao tinh lực của một người là có hạn, thư pháp của nàng có bản lĩnh thâm hậu, như vậy phương diện khác khẳng định sẽ không được.
Trong lòng thoáng cân nhắc, trong lòng Vân Dung mới yên ổn một chút, lại khôi phục sự bình tĩnh trước đó. Chỉ chốc lát liền có cung nữ xuống dưới thu dọn tác phẩm của mọi người. Mọi người vây quanh Vân Mộng Vũ cũng dần dần tán đi, trở về vị trí cũ của mình.
Lúc này Phó Tâm Lan cùng Trầm Nhã đi đến bên cạnh nàng.
“Mộng Vũ ngươi rất lợi hại nha, trời ạ, tuy rằng ta không hiểu lắm, nhưng là vừa thấy ta đã biết ngươi rất giỏi a.”
Nghe được lời của Trầm Nhã, khóe mắt nàng dựt dựt.
“Mộng Vũ ngươi không cần để ý, Nhã nhi chính là như vậy. Mộng Vũ ngươi không ngại ta gọi ngươi như vậy chứ.” Phó Tâm Lan cười nói. Truyện Kiếm Hiệp
“Đương nhiên sẽ không, về sau ta sẽ kêu ngươi là Tâm Lan, kêu nàng là Nhã nhi.” Vân Mộng Vũ cười yếu ớt đáp lại.
Trầm Nhã nghe nàng nói vậy, nhất thời vui vẻ, “Vậy về sau ba người chúng ta là bạn tốt của nhau. Mộng Vũ ta rất thích ngươi a.”
Nghe Trầm Nhã nói vậy, Vân Mộng Vũ cùng Phó Tâm Lan bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Thời gian lặng yên trôi qua cùng không khí vui vẻ ấm áp của ba người, một lúc sau đã có kết quả bình thẩm. Thái Phó đứng dậy đem kết quả ra thông báo.
“Lần thi tài này, viết thư pháp có rất nhiều nhân tài xuất hiện. Vân Dung cùng Phó Tâm Lan hai vị tiểu thư tài danh đã sớm lan xa, tất nhiên là tài hoa xuất chúng. Lần này ngoài ý muốn của lão phu còn có Vân Mộng Vũ tiểu thư, nhìn thấy chữ của nàng, lão phu cũng theo không kịp. Lực bút hùng hậu, nét chữ tiêu sái, ý nghĩa của những chữ bên cạnh có khí thế hơn người. Lão phu có thể nhìn thấy tuyệt tác như vậy trước khi chết cũng được an ủi. Lần này ba hạng đầu theo thứ tự là Vân Mộng Vũ, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan. Những vị trí khác, cung nữ sẽ đưa cho mọi người sau.”
Các nữ tử nhìn thứ tự của mình có vui vẻ, có mất mát, cái gì cũng có. Vân Mộng Vũ lúc này cũng ngạc nhiên về thứ tự của Trầm Nhã, bởi vì nàng nhìn thấy vừa rồi Trầm Nhã cũng tuỳ ý viết như nàng.
Trong lòng nàng nghĩ nàng và nàng ta là đồng đạo, không câu nệ tiểu tiết, bất quá sau khi hỏi xong, nàng mới biết được các nàng không phải là đồng đạo, tuyệt đối không phải......
“Nhã nhi, thứ tự bao nhiêu, chắc là không thấp đâu nhỉ?” Nàng cười hỏi Trầm Nhã bên cạnh.
“Ta ư, ta và ngươi là ngược lại đó, ta xếp cuối cùng.” Trầm Nhã làm biểu tình ai oán nói.
“Này, Nhã nhi, ngươi xác định ngươi không nói giỡn?” Nàng thật sự khó mà tin được, vị trí cuối cùng? Bất quá nàng nhìn thấy danh sách thứ tự trong tay Trầm Nhã, nàng hoa cả mắt.
Thật đúng là vị trí cuối cùng a.
“Mộng Vũ, ngươi đừng tin nàng, nàng sẽ được chọn thôi. Nhã nhi tuy rằng thư pháp không tốt, nhưng trình độ hoạ tranh của nàng rất cao, không kém ta đâu. Hơn nữa tài nghệ buổi tối, Nhã nhi còn có con bài chưa lật.” Nhìn thấy bộ dáng của Vân Mộng Vũ, Phó Tâm Lan giải thích một chút.
Nghe Phó Tâm Lan nói xong, Vân Mộng Vũ mới hiểu ra, cười khẽ nhìn Trầm Nhã liếc mắt một cái.
Thời gian nghỉ ngơi qua đi, đề mục hội họa lập tức sắp bắt đầu.
Trầm Nhã bắt đầu không bình tĩnh, nàng làm nũng lôi kéo tay Vân Mộng Vũ, “Mộng Vũ, ngươi có phải hay không lại cho ta ngạc nhiên. Ngươi không cần phải nói, ta khẳng định là có, đúng hay không. Vậy thì sau này ta sẽ nhờ ngươi dạy ta hội hoạ.” Nói xong, Trầm Nhã còn làm ra bộ dáng mong chờ, nàng nhìn thấy cũng không biết nói gì.
Hội họa, nàng biết, hơn nữa cũng là cao thủ, nhưng cái nàng biết là phác hoạ. Mà không phải vẽ bằng bút lông cổ đại. Tuy rằng nàng học rất nhiều thứ, hơn nữa cũng học được vô cùng tốt, nhưng hội hoạ ở cổ đại nàng lại không học. Cái này, giống như sự chuyển biến lớn.
Từ thứ nhất nhảy xuống vị trí cuối cùng.
Lúc này trận đấu bắt đầu, nhang cũng đã đốt, thời gian là ba nén nhang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.