Thiên Thần Bóng Tối

Chương 32:




Chú lấy vợ trước anh, vợ lại xinh thế kia, chú còn phách lối cái gì?
- Anh cả! – Chi nhăn mặt – Nếu anh muốn, cứ việc cưới vợ đi. Em sẽ chúc phúc cho anh.
- Được rồi – Khang bật cười – Em dâu cứ lo chuyện của mình cho tốt đi đã. Còn anh hả? – Khang kéo Băng về phía cửa nhà ăn – Anh có cô gái của mình là được rồi.
Cậu kéo cửa, kéo theo cả Băng vào trong.Nhỏ liếc nhìn Phong, chỉ trong 1 khoảnh khắc, rồi rảo bước theo Khang, mặt không biểu lộ cảm xức.
- Chúc cậu cả 1 buổi sáng tốt lành!
- Tắt đài đi! – Khang chán nản lên tiếng rồi cùng Băng bước về phía bàn ăn thịnh soạn.
Đám giúp việc vẫn đứng nguyên vị trí, bỗng…. chết sững! Chi đang khoác tay Phong bước vào nhà ăn. Đã 10 năm nay cậu chưa từng ăn sáng ở khu A, bảo sao đám giúp việc không ngạc nhiên tột độ như vậy. Nhưng thái độ của họ không làm Phong chú ý. Đôi mắt lạnh lu'ng, dửng dưng của cậu lơ đễnh nhìn sang chỗ khác…
Cô quản gia lập tức nhắc nhở đám người làm
- Mọi người!
- Chúc… chúc cậu 2 buổi sáng tốt lành! Chúc cô chủ buổi sáng tốt lành! – Họ đồng thanh dù vẫn thấy khó tin vô cùng.
Chi và Phong ngồi xuống đối diện với Khang và Băng. An tiến lại phía bàn ăn. Thực ra nhỏ không nghĩ sự thay đổi này xuất phát từ tình yêu giữa Chi và Phong. Nó chắn hẳn chỉ là 1 mệnh lệnh khác từ ông chủ mà thôi.
- Cô, cậu chủ còn cần gì không ạ?
Khang phẩy tay, ra hiệu cho đám giúp việc rút lui
- Toàn người nhà, cứ thoải mái đi! – Rồi liếc sang Băng – Ăn thôi, người đẹp!
Phong không thoải mái vì không quen. Cậu nhìn bàn ăn, toàn những món ăn hấp dẫn và lạ mắt nhưng đồ uống chỉ có rượu và nước cam. Duy nhất 1 hộp sữa nằm giữa bàn, ngay trước mặt cậu. Ngay khi Phong vừa giơ tay ra với lấy thì… 1 bàn tay khác cũng nhằm hộp sữa hướng tới. Ngón tay mềm khẽ chạm vào tay Phong khiến cậu có cảm giác như chạm phải điện… Phong nhìn sang phía bên kia. Là Băng! Khang và Chi lập tức nhìn ra tình huống khó xử. Phong quyết định nhường, không tranh giành với Băng. Nhưng cậu chưa kịp rút tay lại, Băng đã giật mạnh chiếc hộp về phía mình, rót sữa ra cốc rồi đặt nó ở nơi gần mình nhất để chắc chắn tay Phong không với sang được.
- Chà… - Khang lên tiếng phá tan không khí kì lạ trong phòng – Người đẹp, ta không biết em lại thích uống sữa đến vậy
- Lấy thêm sữa cho tôi! – Chi ra hiệu với người giúp việc rồi quay sang Phong
- Anh nên ăn gì đó trước rồi hãy uống sữa – nhỏ đẩy 1 vài loại bánh đến trước mặt Phong – Những thứ này rất dễ ăn lại giàu năng lượng, anh dùng thử đi.
Phong không để ý đến Chi. Mắt cậu hoàn toàn chú mục vào Băng. Cậu nhận ra Băng không thoải mái khi có mặt cậu ở đây.
1 cô giúp
việc bước đến chỗ Phong, cẩn thận rót sữa ra cốc.
- Xin lỗi cậu 2, bọn em không biết cậu 2 sẽ đến nên không chuẩn bị trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
Lần này đến lượt Yến Chi không thoải mái khi thấy cô giúp việc cố tình đứng sát Phong, liếc mắt đưa tình, giọng mật ngọt đưa đẩy. Chi bắt đầu cảm thấy cần làm gì đó. Cô chạm nhẹ vào tay Phong
- Ông xã, anh cần gì nữa không? Người ta đang đợi kìa! – vừa nói Chi vừa liếc cô giúp việc như muốn nói: người đàn ông này là của tôi.
Cô giúp việc lập tức cúi đầu trở về hàng. Thụy An nhìn cô chủ mới trong nhà, khẽ mỉm cười. Đám giúp việc bắt đầu xì xào
- Cô chủ và cậu 2 xứng đôi thật…
- Công nhận. Còn con ranh kia… chướng mắt thế không biết. Không danh phận gì mà hôm nào cũng ngồi chễm chệ ở bàn ăn…
- Đúng đó… Sao cậu cả còn chưa nhanh đuổi nó đi cho khuất mắt…
…….. Yến Chi dùng giấy lau miệng, quay sang nhìn Phong, cười. Cậu đang ăn – dù là rất chậm do lâu ngày không đụng đến – nhưng đúng là cậu đang ăn, thay vì chỉ uống sữa như thường. Ở phía đối diện, Khang cũng đã ăn xong, nhìn Băng. Nhỏ ăn từ tốn ngon lành, không thèm để ý đến xung quanh.
- Em không có ý thức giữ eo nhỉ, người đẹp. – Khang bật cười, với tay định lấy ly rượu. Nhưng cậu chợt dừng lại khi nhớ đến cảm giác sau cơn say sáng nay.
- Cho ta 1 tách café nóng – cậu ra hiệu với người giúp việc
- Dạ! Cậu chủ!
Khang nhìn cô em dâu mới:
- Em có ăn kiêng không?
- Không! Thưa anh! – Chi mỉa mai đáp lại – Em không có ý định làm người mẫu. Còn … "người yêu" của anh thì sao?
- Cô ấy hả? – Khang quay sang nhìn Băng – 1 ngày ăn mấy lần, 1 lần ăn mấy tiếng, không thể dục, không vận động mà có thấy tăng cân tí nào đâu.
Cô giúp việc bê cái khay đựng tách café ra… Đứng sau Khang và Hải Băng, cô ta cận thận đặt tách café xuống mép bàn. Chưa kịp đẩy vào phía Khang, cô ta luống cuống thế nào lại… quặc tay, làm tách café nóng đổ ào xuống. Chiếc tách không rơi, nhưng toàn bộ số café đổ hết vào… tay Băng.
- Mẹ kiếp, cô làm cái quái gì đây? – Khang gắt lên khi vài giọt bắn vào áo cậu. Nhưng cậu chết sững khi… nhìn thấy cánh tay Băng…
Cô giúp việc hốt hoảng, lắp bắp mấy từ rồi… chạy tọt vào trong bếp. Có điên mới đứng lại đó bây giờ.
Khang đứng dậy, luống cuống nâng tay Băng lên… café nhuộm đen 1 mảng váy trắng của nhỏ… nhưng nghiêm trọng nhất là… 1 vùng bắp tay dính bỏng đang ngày càng đỏ lên. Trong khi Khang hốt hoảng với lấy cốc nước lọc đổ lên vết thương cho nó dịu bớt lại, khá mất bình tĩnh thì Băng lại thản nhiên… nhìn vết bỏng, mặt không biểu lộ cảm xúc.
- Em đau không?
– Khang sốt ruột
- Anh cả, để em gọi bác sĩ da liễu – Chi đứng dậy - Anh ngâm tay cô ấy vào nước lạnh đi đã.
- Được rồi… Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, em đừng lo – Khang chạm vào vết bỏng
- Không cần… - Băng lên tiếng
- Không cần là không cần thế nào? – Khang gắt lên – Em giỏi chịu đựng, ta biết rồi. Nhưng bây giờ quyền quyết định không thuộc về em, vì cơ thể em là của ta! – Cậu chợt nhìn ra vẻ thản nhiên của Băng – Sao thái độ của em có thể như thế, trong khi tay em thì đang bỏng thế này hả?
Yến Chi cảm thấy có điều gì đó bất thường. Chẳng ai có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra với 1 vết thương như vậy – kể cả diễn viên hạng nhất. Cô nhìn xung quanh… đám giúp việc đang co rúm lại vì sợ hãi… duy chỉ có cô quản gia đang nhìn Băng, ánh mắt đầy vẻ suy tính. Chi quay sang nhìn Phong, cậu … vẫn thản nhiên ăn. Chi không ngạc nhiên vì biết chồng mình vô tình xưa nay. Nhưng cô không biết rằng, sở dĩ Phong thản nhiên như vậy vì cậu hiểu rõ căn bệnh của Băng. Người ta có thể khóc đến ngất khi bị bỏng, nhưng với người mất cảm giác – như Băng – bỏng là chuyện bình thường.
Khang vẫn nhìn vết thương của Băng đầy lo lắng. Chi nhanh chóng rút di động gọi bác sĩ.
- Thật xúi quẩy… giúp việc kiểu gì không biết! – Chi vừa lẩm bẩm vừa bấm điện thoại. 2 người quản lí của Phong và Khang cùng lúc bước vào. Sheeply nói với cô chủ mới để mình gọi bác sĩ (vì di động của Chi không bắt được sóng ở đây). Quản lí của Phong đi về phía đám giúp việc để nắm bắt tình hình.
……… Bây giờ Chấn Khang mới để ý đến tách café lăn lóc ở mép bàn, lại nghe Yến Chi lẩm bẩm như vậy, máu nóng bốc tận đỉnh đầu, cậu đứng dậy, đập bàn:
- Con điên kia cút đi đâu rồi!!!
Đám giúp việc co rúm… Thụy An tiến lại gần bàn ăn, giữ khoảng cách an toàn với Khang
- Cậu cả, xin bình tĩnh! Chị ấy không cố ý, chỉ là…
- Im miệng! Đến lượt cô nói sao? Ta hỏi cô ta đâu rồi? – Khang vẫn chưa nguôi giận. Cả Thụy An, Yến Chi và quản lí của Phong đều ngạc nhiên hết sức: Chấn Khang đang lo lắng cho người tình của mình?
- Á á á…………..
Tiếng thét thất thanh đầy đau đớn vang lên tràn vào không khí căng thẳng đang bào trùm… 1 cô giúp việc hớt hải chạy vào
- Thụy… Thụy An… Mai Anh… bị cả ấm nước sôi đổ vào người…
Đám giúp việc sửng sốt, cùng chạy vào phòng bếp. Thụy An quay sang Chấn Khang
- Cậu cả, Mai Anh là người bưng café lúc nãy… Chị ấy bị tai nạn như vậy, chuyện lúc nãy có thể để lúc khác xử lí không?
Tiếng rên la thảm thiết, tiếng khóc tức tưởi vang lên… Mọi người đều không khỏi cảm thấy ba'ng hoàng… tai nạn sao có thể đến nhanh như vậy? Là trùng hợp hay… còn có nguyên do nào khác? Khang kéo Băng đứng dậy, nói với tay quản lí
- Vào xem cô ta bị thương thế nào… chưa chết thì xử đi!
- Vâng, cậu chủ!
Khang bước ra khỏi phòng ăn, tiếng rên rỉ đau đớn vẫn chưa ngớt. Cả Chi và quản lí của Phong đều không tin mọi chuyện lại ngẫu nhiên đến vậy: cô giúp việc làm người tình của Khang bị bỏng liền lập tức bị đổ nước sôi vào người ngay sau đó? Cả 2 cùng quay lại nhìn… Chấn Phong. Cậu vừa bỏ dao nĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng lên.
Đương nhiên tay quản lí biết rõ vì sao cô giúp việc ấy lại gặp tai nạn
Còn Chi thì đang nhớ tới cái hôm ở party, Phong cũng có dáng vẻ dửng dưng này khi đứng trước cảnh tượng hỗn loạn ấy.
- Tất cả đều không bình thường! – Chi lầm bẩm
…………….
Chi vào phòng bếp, nơi mấy cô giúp việc đang thút thít. Cô giúp việc bị bỏng nặng nằm dưới sàn, gần như đã mất hết lí trí. An bước lại
- Cô chủ… có thể giúp chị ấy gọi bác sĩ được không ạ? Nếu không trị bỏng sớm. chị ấy sẽ chết mất.
- Xin lỗi… tôi không thể làm gì khi anh cả đã không muốn chị ấy sống. Cô là quản gia mới phải không? Sau này cô nên nhắc nhở mọi người cẩn thận hơn 1 chút.
- Vâng, thưa cô chủ.
- Nhưng… tôi muốn biết… cô gái này đã gặp tai nạn như thế nào?
- Theo những người đang ở trong bếp lúc đó nói lại thì – An trả lời - Ấm nước đang sôi… chị ấy đi qua… ấm nước đột nhiên… vỡ ra… toàn bộ số nước tạt vào người chị ấy.
Chi nhìn cái ấm bị thủng 1 lỗ lớn ở thân, bật cười
- Ý cô là… nó tự nhiên bị vỡ ra sao? Đúng lúc có người đi qua? Và người đó là người vừa gây họa ngoài kia?
- Ý cô chủ là….?
- Không có gì, chỉ là tôi thấy hơi ngạc nhiên. Thôi, tôi vể phòng đây
- Cô chủ…
- Sao?
- Tôi có thể nói chuyện riêng với cô chủ 1 chút được không? Hãy đến phòng tôi…
……
- Người tình của anh Khang? Đương nhiên tôi thấy cô ta… không bình thường lắm. Nhưng sao?
- Tôi đã từng sống với cô ta 1 thời gian nên tôi hiểu rõ… Cô ta là con hồ li tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông rồi ham~ hại họ.
- Được, cô ta có thể không như vẻ bề ngoài của mình. Nhưng sao?
- Cô chủ phải lo lắng chứ. Tôi có thể khẳng định, mục tiêu tiếp theo của cô ta… là cậu 2!
Chi giật mình:
- Sao thế được? Anh Khang vẫn còn yêu chiều cô ta lắm…
- Cô chủ đừng ngây thơ thế. Sẽ có 1 ngày cậu cả chán cô ta, đuổi cô ta đi. Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không đợi đến lúc bị đuổi đi mà sẽ tấn công cậu 2 để được ở lại cho mà xem. Cô chủ xem, cậu 2 hấp dẫn đến mức nào chứ?
- Thì… thì đương nhiên là thế!
- Cô chủ không thấy ánh mắt cô ta nhìn cậu 2 hay sao???
- Cô ta… như vậy sao? Tôi…
- Sao cô chủ lại thật thà đến vậy. Cô ta đã từng ve vãn cậu 3 nhà này, khiến cậu ấy vì cô ta mà mất mạng…
- Là… do cô ta? Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã biết cô ta không đơn giản… nhưng, cuối cùng thì, cô muốn gì ở tôi?
- Phải trừ khử con hồ li đó trước khi nó tiếp cận cậu 2!
- Cô… rất hận cô ta thì phải? Không phải cô đang muốn mượn tay tôi để xử lí cô ta đấy chứ?
- Cô chủ… tôi…
- Cô không thấy anh Khang xử lí kẻ đụng vào cô ta thế nào sao?
- Trừ khử cô ta, đương nhiên không thể để cậu cả biết được.
- Tôi không làm! Tôi mới vào khu biệt thự này, làm sao có thể chỉ vì mấy lời của cô mà ra tay với người khác? Hơn nữa, anh Phong không thể nào bị ve vãn. Anh ấy là người vô tình và không quan tâm kẻ khác nhất mà tôi từng biết. Và cuối cùng, tôi không tin… tôi không giữ được chồng mình!
- Nhưng cô ta…
- Đừng nói nữa. Tôi sẽ xem như nãy giờ chưa nghe thấy gì. Mấy việc hại người này, nếu muốn, cô tự làm đi, đừng đến tìm tôi.
Chi quay người, mở cửa, bước khỏi phòng quản gia, để lại đằng sau 1 Thụy An tức giận đến không nói nên lời.
* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.