Thiên Thần Nổi Giận

Chương 38:




- Chúng ta sẽ làm vụ án Vasco Gambutti, - Jennifer thông báo cho Ken Bailey.
Ken nhìn Jennifer với vẻ hoài nghi.
- Hắn là mafia cơ mà! Một tên giết thuê cho Michael Moretti đấy. Đó không phái là loại khách hàng của chúng ta.
- Chúng ta sẽ làm vụ này.
- Jennifer, chúng ta không được dính đến bọn này.
- Gambutti có quyền được xét xử một cách công bằng, giống như những người khác. - Những từ đó vang lên thật trống rỗng ngay cả đối với cô.
- Tôi không thể để cô…
- Chừng nào đây còn là văn phòng của tôi, tôi vẫn là người quyết định mọi việc. - Cô nhận thấy vẻ ngạc nhiên và đau đớn trong ánh mắt của anh.
Ken gật đầu quay đi và bước ra khỏi văn phòng.
Jennifer muốn gọi anh lại và cô giải thích. Nhưng cô sẽ giải thích thế nào đây? Cô không chắc có thể giải thích việc đó ngay cả cho bản thân mình.
Khi Jennifer gặp Vasco Gambutti lần đầu tiên, cô cố coi hắn như một khách hàng bình thường. Trước đó cô đã có những khách hàng bị buộc tội giết người, nhưng dù sao vụ này vẩn có chút gì đó hơi khác. Người đàn ông này là thành viên của một hệ thống tội ác có tổ chức rộng lớn, một tổ chức làm cho đất nước bị thiệt hại không biết đến bao nhiêu tỷ đô la, và sẵn sàng giết người khi cần thiết để tự bảo vệ.
Chứng cớ buộc tội Gambutti là quá rõ ràng. Hắn bị bắt trong khi cướp tại một cửa hàng bán quần áo lông và đã giết một cảnh sát hết phiên trực, khi người này cố ngăn chặn hắn. Các báo buổi chiều đều đưa tin Jennifer Parker sẽ là luật sư bào chữa cho bị cáo.
Chánh án Lawrence Waldman gọi điện đến.
- Có thật như vậy không, Jennifer?
Jennifer lập tức hiểu ông ta muốn nói gì.
- Đúng đấy, Lawrence ạ.
Ông ta im lặng một lát.
- Tôi rất ngạc nhiên. Chắc cô biết hắn ta là ai rồi đấy chứ?
- Vâng, tôi có biết.
- Cô đang bước vào vùng đất nguy hiểm đấy.
- Không hoàn tòan như vậy đâu. Tôi chỉ làm ơn cho một người bạn thôi.
- Tôi hiểu. Cẩn thận đấy nhé.
- Tôi sẽ cố, Jennifer hứa.
Sau khi đặt máy Jennifer mới nhận ra ông không nhắc gì đến chuyện mời cô đi ăn bữa tối nữa.
Sau khi lướt qua những tài liệu mà nhân viên của mình thu thập được, Jennifer nhận định rằng cô không có cơ sở nào để thắng kiện cả. Vaseo Gambutti bị bắt quả tang trong một vụ cướp của giết người và không có tình tiết giảm nhẹ nào hết. Hơn nữa, các thẩm phán thường có ác cảm với bị cáo khi nạn nhân là một viên cảnh sát.
Cô gọi Ken Bailey đến và giao cho anh một số việc.
Anh không nói năng gì nữa, nhưng cô có thể cảm nhận thấy vẻ bất đồng ở anh và điều đó khiến cô buồn.
Cô tự hứa với mình: Đây là lần cuối cùng cô làm việc cho Michael.
Điện thoại riêng của cô reo và cô nhấc ống nghe lên, Michael nói:
- Chào bé. Anh đang chết thèm em đây. Gặp anh sau nửa tiếng nữa nhé.
Cô ngồi đó, lắng nghe và cảm thấy cánh tay hắn choàng lấy cô, thân thể hắn ép chặt vào cô.
- Em sẽ đến đó, - Jennifer đáp.
Lời hứa của cô với bản thân đã bị quên mất.
Vụ án Gambutti kéo dài mười ngày. Giới báo chí hết sức theo dõi vụ án này, nóng lòng muốn thấy lại trận đấu công khai giữa chưởng lý Di Silva và Jennifer Parker. Di Silva chuẩn bị ở nhà hết sức cẩn thận, và ông ta cố tình trình bày không đầy đủ về vụ án, cố gắng để các thẩm phán đồng tình với những gợi ý của ông ta, gây nên sự kinh tởm hơn trong tâm trí các thẩm phán về những sự việc mà ông miêu tả. Jennifer ngồi yên lặng hầu như suốt thời gian ông nói, không buồn phản bác lại.
Đến ngày cuối cùng của phiên tòa cô mới bắt đầu hành động.
Có một câu châm ngôn cổ trong ngành luật là khi nào lý lẽ bào chữa của anh không có sức thu phục hãy đưa đối thủ của anh lên ghế bị cáo. Jennifer không có cơ sở nào để cãi cho Vasco Gambutti, cô quyết định đưa Scott Norman, viên cảnh sát bị giết, lên ghế bị cáo. Ken Bailey đã tìm hiểu mọi chi tiết về Scott Norman. Lý lịch của anh ta không được tốt lắm, nhưng trước khi Jennifer kết thúc bài nói của mình, cô làm cho nó trở nên mười lần xấu hơn so với thực tế. Norman tham gia lực lượng cảnh sát đã hơn hai mươi năm và trong thời gian đó anh ta đã ba lần bị cảnh cáo vì tội sử dụng vũ lực khi không cần thiết. Anh ta đã bắn và suýt giết chết một kẻ tình nghi không vũ trang, đã đánh đập dã man một người say rượu trong quán và buộc một người đàn ông cãi nhau với vợ phải đi bệnh viện. Mặc dầu những sự việc này xảy ra trong vòng hai mươi năm Jennifer gây nên ấn tượng dường như người bị giết phạm phải một loạt các hành động đáng khinh bỉ tiếp nối liền nhau. Jennifer đã đưa cuộc diễu binh của các nhân chứng tố cáo viên sĩ quan cảnh sát bị giết và Robert Di Sila không thể làm được gì để ngăn cản việc đó cả. Trong lời kết luận Di Silva nói:
- Thưa quý ông quý bà trong hội đồng xét xử, xin các vị nhớ cho rằng Scott Norman không phải là người bị đưa ra xét xử ở đây. Anh ta là nạn nhân. Anh ta bị giết bởi bị cáo Vasco Gambutti.
Nhưng thậm chí khi nói những lời đó ông ta hiểu rằng nó chẳng có ích gì. Jenmfel đã mô tả Scott Norman như một kẻ không có nhân phẩm, giống như Vaseo Gambutti. Anh ta không còn là một viên cảnh sát cao quý đã hy sinh thân mình để bắt cướp nữa.
Jennifer Parker đã bóp méo sự thật khiến cho người ta nghĩ rằng nạn nhân cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn là tên sát nhân.
Tòa tuyên án Vasco Gambutti không phạm tội cố sát và chỉ bị buộc tội ngộ sát mà thôi. Đó là một thất bại nhục nhã cho chưởng lý Di Silva và giới báo chí nhanh chóng thông báo một thắng lợi nữa của Jennifer Parker.
- Mặc đồ đẹp vào. Đây là một bữa tiệc đấy!
Michael bảo cô họ ăn tối trong một tiệm đặc sản của biển ở khu Village. Chủ tiệm gửi tặng họ một chai sâm banh quý và Michael cùng Jennifer nâng cốc.
- Anh rất vui đấy!
Đối với Michael đó là một lời khen cao nhất.
Hắn đặt một chiếc hộp nhỏ bọc giấy trắng vào tay cô.
- Mở ra đi.
Hắn nhìn cô tháo sợi chỉ vàng buộc quanh hộp và mở nắp. Trong hộp là một viên ngọc bích vuông, to, bao quanh là những hạt kim cương. Jennifer nhìn không chớp mắt. Cô định không nhận.
- Ôi Michael? - và cô chợt thấy vẻ tự hào, thú vị trên khuôn mặt hắn.
- Michael… em sẽ làm gì với anh bây giờ?
Trong lòng cô nghĩ: Ôi Jennifer, tôi sẽ làm gì với cô bây giờ.
- Em cần nó cho bộ váy này. - Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thứ ba trên tay trái cô.
- E… em chẳng biết nói gì nữa. Em… cám ơn anh.
- Đây đúng là một lễ ăn mừng phải không ạ?
Michael cười khoái chí.
- Lễ ăn mừng chưa bắt đầu đâu. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu thôi.
Họ ngồỉ trong chiếc Cadillac sang trọng trên đường đến một căn hộ mà Michael thuê ở trên phố. Michael ấn nút nâng tấm kính ngăn người lái và ghế sau.
Chúng ta bị nhốt trong thế giới riêng nhỏ bé này, Jennifer thầm nghĩ. Sự gần gũi với Michael làm cô kích động. Cô quay sang nhìn vào cặp mắt đen của hắn và hắn nhích gần tới cô, nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi và người Jennifer lập tức như bốc lửa.
Môi Michael gắn lấy môi cô và thân thể họ lập tức cuốn lấy nhau.
Lễ ăn mừng đã bắt đầu.
Giờ đây khi cô nằm trên giường trong khách sạn ở Tangier, Jennifer nghĩ lại quá khứ, lắng nghe tiếng Michael kỳ cọ trong phòng tắm. Cô thấy thoả mãn và hạnh phúc. Chỉ còn thiếu mỗi cậu con trai bé bỏng của cô. Cô đã nghĩ đến việc thỉnh thoảng cho Joshua đi cùng nhưng như có bản năng mách bảo, cô muốn ngăn cách nó với Michael Moretti. Không được để Joshua biết quãng đời riêng tư này của cô. Dường như cuộc đời Jennifer được chia ra thành nhiều ngăn, ngăn của Adam, ngăn của con trai cô và ngăn của Michael Moretti. Và mỗi ngăn phải được ngăn cách với các ngàn khác.
Michael bước ra khỏi buồng tắm, trên mình chỉ có mỗi chiếc khăn. Lông lá trên người hắn lấp lánh vì những giọt nước chưa được lau khô hết. Hắn quả là một con vật đẹp đẽ và dễ kích động.
- Mặc quần áo vào đi. Chúng ta có việc phải làm đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.