Thiên Thần Tan Vỡ

Chương 10:




Brody lấy bia và bỏ một chiếc bánh pizza lạnh lên lò nướng. Nhưng khi bật nút chiếc máy trả lời tự động anh thấy có một tin nhắn từ nhà xuất bản gủi cho anh. Cuốn sách dự kiến xuất bản vào mùa thu của anh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của các câu lạc bộ phát hành sách. Rất xứng đáng phải thưởng thêm cho mình một lon bia.
Có thể với một phần nhuận bút anh sẽ mua được một chiếc tivi Plasma màn hình phẳng. Anh sẽ treo nó trên lò sưởi. Liệu nó có bị cháy vỏ không nhỉ?
Không sao, anh sẽ xem xét lại sau. Sẽ rất tuyệt vời khi nằm thư giãn trên ghế bành xem kênh thể thao ESPN với chiếc màn hình lớn đó.
Nhưng ngay bây giờ thì anh vẫn đứng bên ngưỡng cửa nhà bếp với lon bia trên tay chờ đợi ánh sáng nhạt đi và buổi tối đến.
Sự im lặng cũng nhẹ nhàng trôi qua như ly bia lạnh đầu tiên của anh.
Anh phải sáng tác- không thể tự nhiên có được chiếc tivi màn hình phẳng lớn đó mà không khua tay trên bàn phím. Anh sẽ phảilàm việc vài giờ với công việc hiện tại trước khi đi ngủ.
Có một phụ nữ phải chết trong tác phẩm của anh.
Nhưng với lon bia trên tay và trong khi chờ đợi chiếc bánh pizza anh lại nghĩ đến một phụ nữ khác.
Cô ấy sẽ không chấp nhận, Reece Gilmore có rất nhiều tính cách mạnh mẽ của một người đàn ông. Chính điều đó khiến cô trở nên hấp dẫn cho dù anh không muốn bị cô hấp dẫn. Anh thích tính cách phản kháng của cô- rất gan góc nhưng lại yếu ở, thận trọng nhưng cũng rất nóng nảy. Con người ta lúc nào đi theo một lối mòn sẽ rất nhàm chán.
Và điều quan trọng là chính anh cũng cảm nhận thấy họ cùng có chung một tình huống.
Đến khi tìm được cách thoát ra khỏi tình huống đó thì chắc anh sẽ có cơ hội tìm hiểu về cô nhiều hơn.
Anh liếc nhìn quanh nhà, chiếc máy tính xách tay của anh vẫn nằm trên bàn.
“Chưa bao giờ mình có khoảng thời gian như lúc này.” Anh lẩm bẩm một mình, uống thêm một ngụm bia và đóng cửa.
Anh tắt lò và lấy chiếc bánh pizza ra. Con dao cắt và chiếc máy pha cà phê là một trong số ít những dụng cụ bếp núc mà anh có. Anh đặt bánh lên đĩa cắt ra làm bốn phần, lấy mấy tờ giấy ăn, và thêm một lon bia. Bữa tối của anh đơn giản như vậy.
Không biết anh sẽ mất bao lâu thời gian tìm hiểu về Reece so với cảnh sát trưởng. Sẽ vào Google để tìm thông tin về cô, công việc cũng không đến nỗi tẻ nhạt và lãng phí thời gian.
Anh tìm được một bài báo cũ viết về cô đầu bếp hàng đầu của thành phố Boston mới hai mươi tư tuổi tên là Reece. Anh đã đúng, anh liếc nhìn tấm hình, nhìn cô đẹp hơn nhiều khi cô tăng lên mười pound.
Rất trẻ, mạnh mẽ, và hoàn hảo theo như lời bài báo khi cô mỉm cười trước ống kính tay cầm chiếc bát lớn màu xanh, cây đánh trứng sáng óng ánh. Bài báo viết tiểu sử việc học hành của cô- một năm học ở Pari với rất nhiều câu chuyện về việc cô đã chuẩn bị bữa tối với năm món chính cho con búp bê của mình như thế nào khi còn nhỏ.
Trong đó còn có cả trích dẫn lời của Tony và Terry Maneo, hai ngưòi chủ nhà hàng chỗ cô làm việc- cả hai ngưòi đều bị giết trongvụ án cách đây mấy năm đó. Họ khẳng định cô không chỉ là của quý của nhà hàng mà còn được coi là thành viên trong gia đình họ.
Ngoài ra còn có rất nhiều bài viết và các mẩu tin khác về cô. Mồ côi từ năm mười lăm tuổi, ở với bà ngoại, cô vẫn độc thân và nói tiếng Pháp thành thạo, rất thích vui vẻ với bạn bè, cô có thể vui chơi với họ cả ngày chủ nhật.
Họ dùng những từ rất kêu để miêu tả con người cô như năng động, sáng tạo và mạo hiểm và cũng như anh nhận xét, mạnh mẽ.
Anh sẽ nhận xét về cô như thế nào bây giờ? Brody phân vân tự hỏi khi ngồi ăn bánh pizza.
Có một bài báo của tờ Boston toàn cầu nói rằng cô đã được nhận vào làm bếp trưởng cho nhà hàng “rất danh tiếng với những món ăn đặc trưng kiểu Mý và không khí cực kỳ vui vẻ”.
Thông tin về tiểu sử cũng được đăng kèm với tâm hình chụp Reece thông cô thông minh hơn khi búi tóc cao đằng sau đứng trong- theo suy đoán của anh- nhà bếp mới bóng loáng của cô với bộ đồng phục đen rất hấp dẫn và đôi dày cao gót.
“Tôi sẽ luôn ghi nhớ những ngày tháng tôi làm việc ở nhà hàng Maneo, những ngưòi tôi đã làm việc và những bạn đồng nghiệp của tôi. Tony và Terry Maneo khôgn chỉ cho tôi cơ hội làm việc đầu tiên mà còn coi tôi như thành viên trong gia đình. Trong khi nuối tiếc không khí thoải mái và thân tình ở nhà hàng Maneo, tôi cũng rất sốt ruột và mong ngóng được tham gia vào công việc sáng tạo nayf ở nhà hàng Oasis. Tôi dự định sẽ cải thiện chất lượng các món ăn của nhà hàng và tạo ra những bất ngờ thú vị cho khách.”
“Rất đáng để đến đó thưởng thức đây.” Anh nói lớn trong khi mắt quay trở lại nhìn tấm hình của cô.
Anh kiểm tra ngày bài báo được đưa lên và nhận thấy thời gian đó cũng là lúc anh cãi nhau với tổng biên tập tờ Tribune. Tìm kiếm thông tin về vụ giết ngưòi ở nhà hàng Maneo anh phát hiện ra vụ án xảy ra sau khi tờ Boston toàn cầu đăng bài về cô ba ngày.
Khỉ gió, Reece là người sống sót duy nhất nhưng bị thương rất nhiều chỗ và đang trong tình trạng nguy kịch. Cảnh sát đang điều tra và rất nhiều các thông tin khác. Ông chủ nhà hàng đã điều hành nhà hàng đó hơn một phần tư thế kỷ. Ngoài ra còn có các trích dẫn lời của gia đình, bạn bè thể hiện sự phẫn nộ, đau đớn.
Các bài báo sau đó viết về tiếntriển của cuộc điều tra- hầu như là không có tiến triển gì và Brody có thể nhận thấy tâm trạng thất vọng của nhân viên phụ trách điều tra trong từng câu trích.
Đám tang và các nghi lễ khác được cử hành cho những nạn nhân xấu số, tình trạng của Reece trở nên nguy kịch thêm và cô được cảnh sát bảo vệ chặt chẽ.
Và rồi các tin tức cũng nhạt dần đi, ban đầu là những tin sốt dẻo trên trang nhất, sau đó là trang hai, trang ba và trang cuối. Khi Reece ra viện có một bài báo đề cập qua loa. Đúng hơn là chiếu lệ khi sự đã rồi. Ngoài ra không có trích dẫn cũng không có thêm bức hình nào của cô được đăng.
Mọi việc đã diễn ra như thế. Tin tức chỉ là tin tức và nó sẽ bị lãng quên ngay khi có những tin tức mới xuất hiện. Đáng lẽ ngưòi ta phải tập trung làm rõ vụ thảm sát ở nhà hàng Maneo đó thì ngược lại chỉ sau ba tuần báo chí không còn đả động gì đến nó nữa.
Trong lúc Brody ăn bánh pizza và tìm hiểu thông tin về mình thì Reece xả nước nóng vào chiếc bồn tắm nhỏ và đổ sữa tắm vào. Cô đã uống thuốc giảm đau, ăn chút bánh pho mát, bánh quy và vài quả nho để cân bằng chất dinh dưỡng.
Bây giờ cô sẽ tắm, uống chút rượu vang và đọc sách của Brody. Cô không muốn suy nghĩ đến thực tại ít nhất là trong vòng vài giờ tới. Có lẽ cũng chảng cần phải khoá cửa nhà tắm. Thực ra cô muốn khoá cho chắc chắn nhưng cản hộ lại quá nhỏ nên cô không muốn tạo cảm giác cô quạnh đóng khép hơn nữa.
Đã vài lần cô thử khoá nhưng rồi lại phải ngoài người ra khỏi bồn tắm trong khi ướt sũng, hơi thở hổn hển để mở cửa.
Cửa trước đã khoá và có thêm một chiếc ghế chèn ngang rồi. Cô sẽ rất an toàn. Nhưng khi nằm vào bồn tắm cô lại phải ngồi dậy hai lần nhìn ngó ra phòng ngoài, biết đâu lại có tiếng bước chân của ai đó.
Vẫn chưa cảm thấy yên tâm lắm, cô uống hai ngụm rượu thật to và nằm xuống.
“Chả sao đâu, cứ nghỉ ngơi đi, mình cần phải quen với việc này. Dầm mình trong bồn tắm với ly rượu và cuốn sách trên tay. Đã đến lúc phải chấm dứt việc tắm rửa qua loa trong vòng vài phút rồi chạy vội chạy vàng như thể Norman Bates đang chờ giết chết mình bất cứ lúc nào. Ôi, vì Chúa, hãy im lặng đi Reece.”
Cô nhắm chặt mắt, nhấp thêm một ngụm rượu và bắt đầu đọc.
“Ngưòi ta nói rằng Jack Brewster đã đào mồ cho chính mình rất nhiều năm rồi, nhưng lần này trong khi đang cầm chiếc xẻng trong tay đào từng lát đất rắn của mùa đông, ông ta hơi giật mình khi nghe có tiếng ai đó.”
Cô mỉm cười và hy vọng không phải Jack tự đào mồ chôn mình trong nay mai.
Cô nằm thêm mười lăm phút nữa thì sự lo lắng thường trực khiến cô phải nhỏm người dậy nhìn ra gian ngoài. Không sao cả. Reece năm đọc thêm mười phút nữa và buộc phải đứng dậy vì sự lo lắng hốt hoảng đã trở lại xâm chiếm cô.
Cô tự nhủ trong khi bấm van xả nước, lần sau mình sẽ cố đọc lau hơn.
Reece bắt đầu thấy thích cuốn sách vì nó làm cô thư giãn. Cô đặt cuốn sách xuống, xoa kem dưỡng da phù hợp với loại sữa tắm vừa dùng. Mình sẽ lên giường và dùng nhân vật Jack Brewster của Brody để gạt hết lo lắng ra khỏi đầu.
Hôm nay cô sẽ không ghi nhật ký.
Có thể lúc rời khỏi văn phòng cảnh sát trưởng cô cảm thấy thất vọng nhưng bây giờ khi đầu óc tỉnh táo hơn cô nhận thấy đúng là anh ta đã làm tất cả những gì có thể.
Cho dù anh ta có tin cô hay không thì anh ta cũng không phải là người vô trách nhiệm. Chính xác là như vậy.
Vậy thì cô nên nghe theo lời khuyên của anh ta, tạm gác lại chuyện đó ít nhất là trong vòng vài giờ.
Reece mặc quần vải len và áo ngắn tay đi ngủ. Một buổi tối với cuốn sách trên tay và bình trà nóng bên cạnh sẽ không đến nỗi tệ lắm.
Cô bật ấm đun nước và thay vì làm cho minh fchiếc bánh sandwich thì cô lại lên danh sách thực đơn cho buổi tối ngày mai.
Thịt tươi, có thể mua thêm một chút thịt om và nước xốt. Cô sẽ tranh thủ đi mua khi đến giờ giải lao, chả có gì khó khăn đối với cô trong việc này. Thêm khoai tây, cà rốt, đậu tươi nếu có. Một bữa ăn đặc trưng của đàn ông sẽ không thể thiếu bánh quy béo bơ sữa.
Nếu thời gian cho phép cô sẽ mua thêm chút nám nhồi làm món khai vị và tráng miệng băng dâu và kem. Không, như thế sẽ trẻ con quá nên thay bằng món táo, rất đơn giản đúng theo phong cách truyền thống.
Cô có nên ngủ cùng với anh không? Đó không phải là ý tưởng hay thậm chí còn rất khủng khiếp. Nhưng thật chết tiệt, cô vẫn bị ướt sũng khi làm chuyện đó với anh. Đó dù sao cũng là một tín hiệu vui đối với cô nhưng ngay lúc này cô lại không biết phải làm gì và nên làm gì.
Nên giặt ga trải giường. Cô chỉ có một bộ duy nhất vì vậy trong danh sách các việc cần làm lại có thêm mục đến hiệu giặt. Có thể phải mua thêm cả chút rượu mạnh và cà phê, khỉ thật, cô chẳng có chút cà phê nào trong nhà và cũng chẳng có đồ pha.
Cô lùi lại một bước xoa ấn đường vì cảm thấy đầu hơi choáng váng. Có lẽ chả cần gì cả. Tại sao cô lại phải làm mình phát điên lên khi chuẩn bị một bữa ăn thật hoàn hảo trong khi có thể chỉ cần hamburger và thịt rán là đủ đối với Brody.
Cần phải khôn ngoan hơn, như thế sẽ tốt hơn. Cô nên gác lại mọi chuyện, thu dọn đồ đạc, để lại cho Joanie lời nhắn và rời khỏi thị trấn Angel’s Fist này ngay. Chả có lý do gì để ở lại đây.
Một phụ nữ bị giết, đó là lý do cô phải rời khỏi thị trấn này, giờ nếu không thì chẳng bao lâu nữa cả thị trấn này sẽ đồn ấm lên rằng cô nhìn thấy vụ giết người nhưng lại không hề có lấy một mẩu chứng cớ nào.
Cô không muốn mọi người xì xào bàn tán, nhòm ngó cô chẳng khác gì cô chuẩn bị đánh bom họ. Hơn nữa thời gian lưu lại đây cô đã cảm thấy tốt hơn và cô có thể bỏ đi mà chả có gì phải xấu hổ. Cô đã nấu ăn trở lại được rồi, đã thuê được một căn hộ, đã có thể nằm trong bồn tắm của mình tới hai mươi lăm phút.
Cô đã phải kiềm chế ham muốn quan hệ của mình.
Nhưng nếu quan hệ với Brody một lần nữa thì chắc chắn ham muốn đó của cô sẽ sôi sục, dâng trào. Có gì sai trái trong chuyện đó đâu. Họ đều là người lứon và chưa ràng buộc với ai cả. Quan hệ tình dục là hoàn toàn lành mạnh và ham muốn được làm chuyện đó với người đàn ông hấp dẫn mình là điều hoàn toàn bình thường của một phụ nữ.
Tóm lại là tình trạng của cô đã tiến triển rất nhiều.
Cô sẽ tiếp tục phát huy những tiến bộ đó ở một thị trấn khác.
Reece đặt bút chì xuống khi ấm nước bắt đầu reo và đi rửa chén.. Không có ấm pha trà, có thể khi chuyển đến nơi ở mới cô sẽ phải mua cho mình một chiếc ấm.
Cô tắt bếp nhấc chiếc ấm ra chỗ khác và đúng luc đó thì có tiếng đập cửa.
Nếu kịp hít thở thì có lẽ cô đã kêu toáng lên rồi. Không đến nỗi thế nhưng cô cũng giật nẩy mình lùi lại một bước hông đập mạnh vào bệ bếp. Tay cô vẫn nắm chặt chuôi con dao làm bếp khi Joanie lên tiếng.
“Mở cửa đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Hai chân vẫn tê cứng, Reece đi ra và thật nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế chặn cửa. “Cháu xin lỗi, cô chờ cháu một lát.”
Cô mở khoá, tháo dây buộc và giải thích. “Cháu đang ở trong bếp.”
“Vậy sao, chỗ này rọng như thế mà cô vẫn nhận ra giọng tôi à.”
Joanie bước vào người vẫn đầy mùi khói và thức ăn. “ăn nốt bát súp cuối cùng này đi- lần sau phải làm nhiều hơn. Cô ăn chưa?”
“À, cháu…”
“Không sao.” Joanie đặt chiếc bát đậy nắp còn nóng lên bàn. “Ăn đi, vẫn còn nóng đấy. Tôi đang nghỉ giải lao.”
Joanie vừa nói vừa đi ra mở cửa sổ, rút một điếu thuốc trong bao Marlboro ra hút. “Cô sẽ không đuổi tôi ra và bảo không được hút thuốc ở đây chứ?”
“Không.” Chả còn cách gì khác, Reece đành mang cốc nước chè đến mời Joanie và hỏi. “Hôm nay khách có đông không cô?”
“Khá đông. Món súp đó được nhiều người thích. Ngày mai cô làm nó đi.”
“Vâng, rất đơn giản thôi.”
“Ngồi xuống mà ăn.”
“Cô cũng không cần thiết phải đứng cạnh cửa sổ đâu.”
“Tôi quen rồi.” Nhưng Joanie vẫn dựa đầu vào khung cửa. “Mùi gì thơm nhỉ?”
“Cháu vừa tắm. Đó là mùi xoài.”
“Rất tuyệt. Cô chuẩn bị có bạn đến à?”
“Cô hỏi gì ạ? Ồ, không, không phải tối nay.”
“Lo đang ở dưới nhà.” Joanie lơ đãng vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ. “Nó đòi mang bát súp đó lên. Tôi không nghĩ việc đó sẽ làm cô phật lòng nhất là khi nó báo Linda-gail đi cùng. Nhưng dù sao cô cũng nên giữ khoảng cách với nó.”
“Anh ấy tốt bụng quá.”
“Nó tỏ ra lo lắng cho cô. Hình như nó biết cô đang sợ hãi và lo lắng.”
“Vâng.” Reece hơi mỉm cười và ngồi xuống ăn bát súp. “Nhưng bây giờ cháu thấy bình thường rồi.”
“Không chỉ có mình nó đâu. Mọi người đang đồn đại chuyện cô nhìn thấy vụ việc xảy ra trên con đường đó.”
“Họ nói rằng cháu nhìn thấy, hay cháu nghĩ mình nhìn thấy?”
“Theo cô thì thế nào?”
“Cháu nhìn thấy.”
“Được rồi. Linda-gail bảo tôi nói với cô rằng cô ấy sẽ lên đây ở lại qua đêm với cô nếu cô nếu cô không muốn ở một mình, hoặc cô có thể đến chỗ cô ấy.”
Reece phân vân trong khi vẫn ngậm chiếc thìa trong miệng. “Cô ấy bảo thế thật sao?”
“Không, tôi tự nghĩ ra để cô trố mắt nhìn tôi như thế đấy.” Joanie có vẻ giận dỗi.
“Cô ấy rất tốt nhưng cháu không sao cả.”
“Nhìn cô khá hơn lúc trước rồi.” Joanie vẫn đứng gạt tàn ra ngoài cửa sổ. “Tôi là người chủ và là chủ nhà của cô nên tôi thấy có trách nhiệm phải truyền đạt lại với cô những ý nghĩ tốt của mọi người. Có thể có những người đến đây chỉ để xem cô thế nào hoặc ngóng thông tin từ tôi, nhưng hầu hết mọi người đều tỏ ra thực lòng, họ cho rằng cô đã nhìn thấy sự việc đó.”
“Cháu đánh giá cao sự quan tâm, những câu hỏi và ý nghĩ tốt của mọi người. Nhưng cô Joanie này, cảnh sát trưởng không hề tìm thấy gì cả.”
“Có thề cần phải mất thêm thời gian. Rick sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
“vâng, cháu cũng nghĩ vậy, nhưng thực ra anh ấy không tin cháu nhìn thấy những gì cháu bảo cháu nhìn thấy. Tại sao lại là anh ấy mà không phải là người khác? Lời đồn đại càng lan xa thì mọi người nhìn vụ việc lại càng khác đi cũng như những gì đã xảy ra ở Boston ngày trước. Và...” Cô nheo mắt có vẻ đăm chiêu. “Cháu nghĩ bây giờ đã xảy ra khả năng đó rồi.”
“Người này thì thầm với người kia và người kia lại thì thầm với người khác. Đúng, đã có những lời đồn đại về chuyện đó và việc cô bị thương như thế nào.”
“Không thể tránh được.” Cô cố xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu. “Bây giờ thì sẽ lại có thêm những lời đồn đại. Và sẽ lại là... “Ôi, chỉ là chuyện tầm phào, cô ta đang bị khủng hoảng không thể vượt qua được, đó chỉ là chuyện tưởng tượng thôi.”
“Chết tiệt, còn mặc dù bây giờ tôi chưa có cây đàn violin nhưng chắc chắn tôi sẽ có nó trong bữa tiệc chia tay cô.” Joanie lại lấy thêm một điếu thuốc nữa ra hút.
“Cô hẹp hòi quá, nhưng tại sao lại cứ là hai người chẳng hề cảm thông với cháu chút nào thì lại giúp đỡ cháu nhiều nhất?”
“Tôi nghĩ chắc ở Boston đã có rất nhiều người cảm thông với cô rồi và cũng chẳng cần phải để dành nó làm gì”
“Vâng đúng thế. Trước khi cô vào đây cháu đã nghĩ đến chuyện ra đi. Nhưng bây giờ thì cháu lại đang ngồi đây ăn súp- nó sẽ ngon hơn nhiều nếu có rau thơm- nói chuyện với cô, và cháu sẽ không đi đâu cả. Cháu nghĩ làm như thế sẽ tốt hơn mặc dù ngay sau khi cô ra khỏi đây cháy sẽ phải kiểm tra các khoá, kiểm tra cửa sổ và kiểm tra xem điện thoại còn gọi được không.
“Và cô sẽ lại để ghế chặn cửa nữa chú?”
“Chả có gì qua mắt cô được.”
“Không nhiều lắm đâu.” Joanie lấy gạt tàn đặt trên bệ cửa sổ. “Nhưng dù sao tôi cũng sáu mươi tuổi đầu rồi. Vì vậy...”
“Cô sáu mươi tuổi rồi sao?”
Joanie không thể nhịn được cười trước sự ngạc nhiên không tin của Reece. “Tháng một tới đây tôi sẽ sáu mươi tuổi. Vì vậy bây giờ tôi phải tập luyện thôi, tôi thấy khả năng tập trung suy nghĩ của mình đã bắt đầu kém đi rồi.”
“Cháu nghĩ cô chưa đến năm mươi”
Joanie nhìn cô với ánh mắt bình thản như mọi ngày nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tươi cười. “Cô đang nịnh tôi để được tăng lương trước thời hạn hay sao?”
“Nếu cháu được như vậy thì tốt quá.”
“Tôi biết phân biệt người tốt người xấu, chính vì vậy tôi sẽ nói rằng cô là người tốt và cô sẽ bị người ta để ý nhiều. Cô đã từng lâm vào tình trạng đó rồi còn gì.”
“Cháu không nghĩ thế.”
“Đừng nói dối tôi.” Joanie quả quyết. “Tôi đang đứng đây trước mặt cô đúng không? Cô nên nhớ người dân ở thị trấn này rất tò mò nhưng vẫn có rất nhiều người tốt nếu không thì tôi cũng bán xới đi lâu rồi. Việc xấu thì ở đâu mà chẳng có. Người dân ở đây quan tâm đến cuộc sống của chính họ nhưng cũng biết quan tâm đến người khác khi cần thiết. Cô cần sự giúp đơ thì cứ lên tiếng.”
“Vâng cháu sẽ có lời.”
“Bây giờ tôi phải quay xuống.” Joanie liếc nhìn quanh gian phòng. “Cô có cần một chiếc tivi không? Tôi còn thừa một chiếc, nếu cô cần tôi sẽ cho người mang lên.”
Reece rất muốn từ chối, rất muốn nói không dám làm phiền cô vì như thế sẽ rất phức tạp. Cô nghĩ như thế sẽ chỉ gây thêm nhiều lời xì xào nhưng không hiểu sao cô lại không dám từ chối. “Cháu cũng muốn có một chiếc, nếu cô còn thừa thì cho cháu mượn.”
“NGày mai cô có thể lấy.” Joanie bước ra cửa và quay lại. “Trời sắp mưa đấy. Hy vọng cô sẽ có mặt đúng sáu giờ sáng mai.”
Còn lại một mình, Reece đi khoá cửa sổ, cửa chính nhưng cô cố tình không vội vàng gì. Cô nghĩ cần phải cẩn thận vào ban đêm. Cho dù cô có chặn ghế ngang cửa thì cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến ai cả.
Cơn mưa đến lúc hai giờ sáng làm cô giật mình thức giấc. Cô đã ngủ quên trong khi đọc sách của Brody và đèn vẫn để sáng. Có tiếng sấm và tiếng mưa rơi trên mái nhà cũng như ngoài cửa sổ. Cô rất thích nghe âm thanh của mưa gió, nó khiến cô cảm thấy ấm áp hơn trên chiếc giường nhỏ bé của mình.
Cô nằm ngay ngắn lại, ngáp dài và kéo chăn phủ kín đến cằm. Như thường lệ cô liếc nhìn quanh phòng và giật minh chết cứng người.
Cửa chính nhà cô đang hé mở.
Cô run rẩy kéo chăn quấn chặt vai tay nắm chặt chiếc đèn pin. Cô phải dậy và đi ra thôi. Hơi thở cô nghẹn ngào tắc nghẹn trong khi run rẩy ngồi dậy và lao ra cửa.
Cô đóng sầm cửa, khoá bên trong và vặn mạnh chiếc nắm đấm cửa để kiểm tra. Vẫn run rẩy sợ hãi cô đi kiểm tra tất cả các cửa sổ, nhưng cửa nào cũng khoá và cô hé mắt nhìn ra ngoài.
Không có ai ngoài đó. Hồ nước đen ngòm, đường phố ướt sũng và vắng tanh.
Cô cố an ủi mình rằng cô đã vô tình quên không khoá hoặc chính cô đã mở cửa khi đi kiểm tra lại lần cuối cùng trước khi đi ngủ. Có thể là do gió thổi khiển cánh cửa hé mở vì trời đang mưa và có gió.
Nhưng cô cúi sát người xuống đất và nhìn thấy những vết xước mờ trên nền nhà khi chiếc ghế chặn cửa bị đẩy ra.
Gió không thể thổi mạnh đến mức làm xê dịch chiếc ghế như vậy.
Cô ngồi dựa vào tường ngay cạnh cửa quấn chặt chiếc chăn ngang vai sợ hãi hoang mang.
Reece gà gật thức dậy mặc quần áo và đi làm. Ngay khi cửa hàng bách hoá mở cửa cô nghỉ giải lai và đến mua thêm một chiếc khoá.
“Cô có biết cách lắp không?” Mac hỏi.
“Tôi sẽ cố tìm cách.”
Mac vỗ nhẹ vào tay cô và nói. “Để tôi đến lắp cho. Trước giờ ăn trưa tôi sẽ đến, không mất nhiều thời gian đâu.”
“Cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng.” Reece nhớ lại lời dặn của Joanie. “Vâng, thế thì rất cảm ơn anh.”
“Không có gì. Tôi không nghĩ xấu về cô khi cô tỏ ra lo lắng sợ sệt đâu. Một chiếc khoá tốt sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn.”
“Vâng, tôi nghĩ vậy.” Reece quay ra khi thấy cửa mở. “Chào anh Sampson.” Cô nói khi Carl Sampson mở cửa bướcvào.
“Chào Reece, cô vẫn khoẻ đấy chứ?”
“Tôi vẫn bình thường. Ừm, tôi nghĩ chắc cảnh sát trưởng đã nói chuyện với các anh nhưng tôi vẫn muốn hỏi không biết các anh có nhìn thấy một phụ nữ tóc đen mặc áo choàng đỏ xuất hiện ở thị trấn vài ngày nay không?”
“Có vài người đến đi bộ. Nhưng tất cả đều là đàn ông, hai người trong số đó có đeo khuyên, một người đeo ở mũi.” Mac nói với cô.
“Có rất nhiều người đến đây trượt tuyết.” Carl bổ sung. “Đám con trai lại mang nhiều những thứ đó hơn là con gái. Có một cặp vợ chồng về hưu ở Minesota đi xe RV đến cách đây hai ngày.”
“Nhưng tóc của bà ta màu xám, còn ông chồng thì nặng tới ba trăm pound cơ. Đó không phải là những người mà cảnh sát trưởng cần tìm.” Mac nói với Carl.
“Chỉ để nói thôi mà.” Carl liếc sang Reece. “Có thể những người cô nhìn thấy đang vật lộn hoặc quanh quẩn chơi trò gì đó, Người ta có thể làm mọi chuyện mà.”
“Vâng, vâng, đúng thế.” Reece cầm ví lấy tiền trả. “Tôi để khoá luốn ở đây được không?”
“Cũng được, và cô cất tiền đi. Tôi sẽ trừ vào tiền ăn của Joanie.”
“Ồ, không, đó là của cá nhân tôi. Vì vậy…”
“Cô định sẽ nhổ nó ra và mang đi đâu hay sao?”
“Không, nhưng…”
“Tôi sẽ nói chuyện này với Joanie. Hôm nay cô có món súp gì đặc biệt không?”
“Vẫn là món súp gà truyền thống thôi.”
“Cũng được đấy. Cô còn cần gì nữa không?”
“Thực ra tôi còn muốn mua thêm nhiều thứ nhưng tôi sẽ quay lại sau. Bây giờ đã hết giờ giải lao của tôi rồi.”
“Cô đưa danh sách cho tôi.” Mac lấy bút chì sẵn sàng ghi. “Tôi sẽ mang cho cô khi đến ăn trưa.”
“Chỉ vài thứ đồ dùng thôi. Tôi muốn mua một hộp nhỏ thịt mông bò, một pound khoai tây, một pound cà rốt.” Cô kể hết các thứ đã lên danh sách mua từ tối hôm trước.
Khi đọc xong Mac đoán ra ngay. “Chắc cô làm bữa tối thiết đãi ai đó.”
“Vâng.” Có gì là xấu đâu nhỉ? Cô tự hỏi mình. “Tôi mời Brody đến ăn tối. Anh ấy đã giúp tôi một vài việc trong thời gian gần đây.”
“Vậy thì anh ta được trả công hậu hĩnh rồi.”
“Bữa ăn còn thừa lại là của anh đấy. Coi như là trả công anh lắp khoá cho tôi.”
“Cô lại thoả thuận với tôi rồi.”
Reece quay lại cửa hàng và cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái khi hít thở bầu không khí mát mẻ trong lành sau cơn mưa vì cô đã làm xong được một việc quan trọng.
Tối nay đi ngủ, cho dù là một mình hay không thì cô vẫn yên tâm hơn vì có thêm một chiếc khoá.
Lo vừa lái xe vào thị trấn Angel’s Fist vừa thưởng thức tiếng hát của nam ca sỹ Waylon Jennings. Khi chưa vào đến thị trấn anh nghe tiếng hát của Faith Hill, cô ca sỹ được coi là cực kỳ “hot”. Nhưng dù sao một người đàn ông cũng không nên tha thẩn một mình trong thị trấn với tiếng hát của một nữ ca sỹ réo rắt trong xe.
Trừ phi cô ấy còn sống và đang rất được ưa chuộng.
Anh đang muốn có một cô gái ngay bây giờ, thậm chí cả hai cô hoặc đơn giản là phụ nữ cũng được. Anh thấy một cô mặc quần jean, áo dài tay màu đỏ đang đứng trên thang gấp sơn lại các khung cửa chớp màu vàng sáng.
Anh dừng xe và ngồi chờ cô quay lại chứng kiến anh ngồi trên chiếc xe tải đen nhìn rất cường tráng. Nhưng không thấy cô quay lại anh đành cho xe chạy sát đến.
Chả hiểu tại sao anh lại luôn phải chứng tỏ mình với cô nàng này trong khihàng loạt các cô khác sẵn sàng lũ lựơt chạy theo anh..
“Này, Linda-gail.”
“Này nọ gì.” Cô không thèm quay lại mà vẫn chăm chú vào công việc của mình.
“Em đang làm gì đấy?”
“Đang thẩm mỹ chân và mặt cho chính mình. Theo anh thì em đang làm gì?”
Lo chớp mắt bước xuống xe. “hôm nay em nghỉ cả ngày à?” Anh đã xem lịch làm việc và biết trước hôm nay cô được nghỉ nhưng vẫn hỏi cho có lệ.
“Đúng thế, còn anh?”
“Cũng có vài ngườiđến rồi nhưng hôm nay họ đi bơi thuyền. Em có gặp Reece không?”
“Không.” Cô đập mạnh chiếc chổi để sơn bắn ra khiến Lo giật nảy mình nhảy lùi lại.
“Cẩn thận chứ.”
“tránh ra.”
ĐÚng là mụ đàn bà xấu tính. Nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao anh vẫn quay lại để sẵn sàng bị cô chơi xỏ. “Nghe này, anh chỉ muốn hỏi xem tình hình cô ấy bây giờ thế nào thôi.”
“Mẹ anh bảo cho cô ấy ở nên em cho cô ấy ở nhờ.” Cô thở dài hạ chiếc chổi thấp xuống. “Giá mà em biết, thật khủng khiếp.”
“Khủng khiếp thật.” Lo nhắc lại lời cô và ngưng một lát. “Nhưng cũng hay đấy chứ?”
“Đúng thế.” Cô quay người ngoái xuống nhìn Lo. “Chúng ta chả làm được gì cả, nhưng lạy Chúa, đó chỉ đơn giản là vụ giết người thôi. Bebe cho rằng hai người đó đã cướp ngân hàng và cùng chạy trốn., sau đó hắn giết cô ta để chiếm hết tiền.”
“Giả thuyết rất hay.”
Linda- gail ngả người dựa vào thang nói tiếp. “Nhưng em nghĩ họ bỏ chạy cùng nhau sau đó cô ấy thay đổi quyết định và muốn quay về gặp chồng con và hắn giết cô ấy trong lúc tức giận”
“Cũng là giả định rất hay. Hắn chặt xác cô ấy thành từng mảnh sau đó dấu ở một căn lều cũ nát nào đó.”
“Ôi, khủng khiếp quá.” Lo cũng đứng dựa vào chiếc thang. Như thế anh sẽ ngửi thấy mùi sơn nhưng cũng sẽ ngửi thấy cả thứ mùi phát ra từ cơ thể cô. “Có nghĩa là hán sẽ phải biết chỗ tìm túp lều cũ đó đúng không? Và theo anh họ không phải là người dân ở đây. Bây giờ chắc hắn đã cao chạy xa bay rồi.”
“Có thể. Reece sẽ đau khổ thêm.” Cô tiếp tục công việc của mình. Và do anh đứng quá gần nên cô không thể dấu được những gì bên trong chiếc váy.
Đàn ông chỉ cần ghé sát vào một chút là có thể...
“Anh sẽ ghé qua thăm cô ấy bây giờ chứ gì?”
“Ai?” Lo chớp mắt liên tiếp. “À, Reece phải không. Anh cũng không biết nữa. Có thể như thế. Em có muốn đi cùng anh không?”
“Mẹ anh nói em không được làm phiền Reece ngày hôm nay, hơn nữa em phải làm nốt công việc này.”
“Làm như em thế kia thì chắc mất cả nửa ngày.”
Linda-gail ngoái lại nhắc khéo. “Em còn một chiếc chổi nữa đấy anh chàng tài giỏi ạ. Anh nên tìm việc gì đó hữu ích mà làm chứ đừng đứng đó mà nhìn.”
“Hôm nay anh được nghỉ cả ngày.”
“Em cũng vậy.”
“Chết tiệt.” Anh không bao giờ muốn làm thứ công việc khỉ gió này nhưng cũng chẳng nghĩ ra việc gì khác để làm. “Anh sẽ giúp em một tay.” Lo lấy chiếc chổi vẫn còn nguyên tem giá của cửa hàng. “Nếu làm xong việc này trước ngày thứ ba chúng ta sẽ đến nông trại. Anh sẽ chuẩn bị một cặp ngựa và chúng ta cùng cưỡi.”
Linda-gail mỉm cười hài lòng với chính mình. “Có thể. Sẽ là một ngày rất đẹp đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.