Thiên Thần Tan Vỡ

Chương 12:




“Thế nào?” Linda-gail đặt chậu bát lên bệ cho Pete và huých tay hỏi Reece.
“Cái gì thế nào?”
“Cuộc hẹn của cậu với Brody tối hôm qua chứ còn gì nữa.”
Reece đang chuẩn bị món hamberger cho đám học sinh vừa tan trường. “Tớ chỉ nấu bữa tối và cùng ăn với anh ấy thôi. Coi như trả ơn đã giúp đỡ.”
“chỉ là bữa tối thôi sao?”Linda-gail liếc sang phía Pete. “Anh thì anh sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế chứ?”
“Cô ấy yêu anh.” Pete thả chỗ bát vào bồn rửa và nói tiếp. “Cho nên cô ấy không thể làm chủ được.’
“Đúng thế, lúc nào mà ở đây chả có sự dè chừng.’
“Cậu đã mua nến.’ Linda-gail lại quay sang với Reece. “Cả khăn ăn bằng vải và rượu ngon nữa.’
“Lạy Chúa, không có bí mật nào ở thị trấn này hay sao?”
“Chả có gì tớ không phát hiện ra đâu. Tình yêu đích thực của tớ thì chỉ loáng thoáng như mấy sợi tóc bạc của anh Pete đây thôi.”
“Này mái tóc của tôi vừa chỉ mới nghỉ một chút giữa hai mùa sinh trưởng thôi đấy nhé.” Pete xoa mấy sợi tóc lơ thơ còn lại trên đầu. “Và tôi còn cảm thấy ngứa ngáy báo hiệu tóc đang mọc trở lại đây này.”
“Anh nên dùng thêm thuốc kích thích tăng trưởng thì tốt hơn. Anh ấy có biết hôn không?”
“Pete phải không? Tuyệt vời. Tớ chỉ đáng bậc đàn em của anh ấy thôi. Thực đơn xong rồi.” Reece bày hamburger, khoai tây rán, xà lách, cải bắp ra đĩa và cô biết với đám học sinh đông như thế thì chả thẩm tháp vào đâu cả.
“Rồi tớ sẽ biết thôi.” Linda-gail đặt thức ăn lên khay và chạy ra ngoài.
“Tôi mà biết hôn giỏi như thế sao? Cô đúng là khéo tưởng tượng.
“Em chưa bao giờ nghĩ anh lại không làm được như thế.”
“Người như tôi- con người thô lỗ- chỉ thích đấm đá thôi. Chúng tôi... khỉ gió.”
“Ngay bây giờ thì em chưa sẵn sàng đón nhận món quà đó của anh đâu.” Reece tủm tỉm cười liếc nhìn Pete.
Đúng lúc đó người cô nôn nao choáng váng khi thấy Pete ôm tay máu rỉ ra rơi cả xuống nền nhà.
“Tại sao tôi lại không chú ý những gì có trong nước thế này? Đứt tay rồi. Ái...”
Cô thấy tiếng Pete kêu toáng lên và rồi tiếng kêu chỉ còn văng vẳng bên tai sau đó là sự im lặng
Gò má đập xuống đất khiến cô tỉnh lại. ĐÚng lúc đó Joanie chạy vào. “Có máu.”
“Cô ấy có saokhông? Cô Joanie, Chúa ơi, cô ấy bị ngã, cháu không kịp đỡ.” Pete hốt hoảng kêu lên.
“Đừng om sòm lên thế nữa, Pete, cô ấy không sao cả.” Nhưng Joanie đã lao đến đỡ đầu Reece dậy. “Đến chỗ bác sỹ Doc ngay, băng ngón tay lại.”
“Không, cháu chỉ muốn biết Reece có làm sao hay không. Hình như cô ấy bị chấn động.”
“Bao nhiêu ngón tay?” Joanie giơ tay ra và hỏi Reece.
“Được rồi, không sao. Cậu đi lo bàn tay của mình đi. Cháu có ngồi dậy được không?”
“Vâng, anh Pete.” Reece cố ngồi dậy nhưng vẫn run rẩy và choáng váng. “Tay anh có sao không?”
“Ái, không sao. Bác sỹ Doc sẽ khâu cho tôi.”
Pete đã quấn vải vào đầu ngón tay nhưng Reece vẫn thấy máu rỉ ra. “Em xin lỗi.”
“Đó là lỗi của tôi. Cô cứ nghỉ đi.” Pete đặt tay lên vai trấn an Reece trước khi đứng dậy.
“Đầu cháu bị sưng lên rồi. Để cô lấy đá chườm cho.”
“Không sao đâu cô ạ.” Reece nắm chặt tay Joanie giữ lại. “Cháu ngồi nghỉ một lát là được. Ai đó nên đi cùng anh Pete đi, vết thương khá nặng đấy.”
“Cháu cứ ngồi yên ở đây một lúc.” Joanie đứng dậy quát. “Tod, còn đứng đó à? Đưa anh Pete đến chỗ bác sỹ Doc ngay. Món hamburger cứ để đấy.” Cô quay sang Reece và hỏi. “Cháu thấy thoải mái chưa?”
“Có máu.”
“Cô nhìn thấy rồi. Đàn ông rất hay bị đứt tay khi dùng dao và tai nạn xảy ra trong bếp cũng là chuyện thường xuyên.”
“Để cháu lau chùi cho. Juanita phụ trách bên ngoài cho cháu rồi.” Linda-gail bước vào và lên tiếng.
Joanie lấy đá bọc vào miếng giẻ và đưa cho Reece. “Cháu cầm lấy chườm vào chỗ sưng đi. Nếu đi được thì cháu cứ lên nhà nghỉ để cô làm nốt cho.”
“Không, cháu không sao đâu. Cháu vẫn làm việc được. Cô cứ để cháu làm.”
“Được rồi, ngồi dậy đi để cô xem cháu đi đã vững chưa nào.” Joanie nói trong khi Reece bám vào bệ bếp và cố đứng dậy. “Cứ nghỉ đi, ra ngoài hít thở và uống chút nước.” Joanie nhét chai nước vào tay Reece. “nếu cô thấy cháu không còn xanh xao nữa thì cháu có thể quay lại làm việc.”
“Vâng, cháu ra ngoài hít thở một lát là được.”
Joanie lắc đầu ra hiệu và Linda-gail theo Reece bước ra ngoài.
“Cậu có muốn ngồi xuống không?” Lida-gail hỏi cô.
“Không cần, tớ đứng dựa vào đây một lát thôi. Tớ chỉ cảm thấy hơi nôn nao nhưng lại rất ngớ ngẩn.”
Và run rẩy nữa. Linda-gail thầm nghĩ khi lấy chai nước trong tay Reece mở nắp. “Tớ cũng thường bị thế với bọn nhện. Không chỉ loại nhện to- chắc cậu biết loại nhện có thể bắt cả con mèo to nếu chúng muốn chứ?- mà cả những con nhỏ xíu cũng làm tớ rùng mình sợ hãi. Có lần tớ đã phải chạy vào phòng khoá chặt cửa lại chỉ để trốn bọn nhện đấy.”
“Cậu chườm đầu đi. Cô Joanie dặn thế mà. Hình như bọn nhện cũng làm cậu choáng váng thì phải.”
“Tớ nghĩ vậy, nhưng Pete...”
“Cậu ngã khuỵnh xuống như thế làm anh ấy sợ quên cả việc ngón tay mình bị đứt. Đó mới là vấn đề đấy.”
“Dù sao thì cũng là một việc làm tốt.”
“Và cô Joanie lo lắng cho cả hai người đến nỗi quên không gọi người đến làm thay trong thời gian Pete nghỉ chữa thương đấy. Đúng ra phải là hai việc làm tốt.”
“Tớ đã làm phiền mọi người rồi.”
“Cậu có muốn lát nữa chúng ta cùng ra ngoài uống vài ly bia chucs mừng việc tốt của cậu không?”
Reece uống thêm một ngụm nước. “Tuỳ cậu, tớ thì thế nào cũng được.”
Quán bar và đồ ăn của gia đình Clancy không đến nỗi nào. Và điều quan trọng là Reece đã tiến thêm được một bước trên con đường hội nhập trở lại với cuộc sống bình thường.
Cô đang ngồi trong quán bar với một người bạn. Một kiểu quán bar rất lạ theo cảm nhận của người đến từ miền Đông như cô.
Trên tường ốp gỗ thông treo đầy các chiến lợi phẩm như đầu gấu, đầu hươu, nai và theo như Linda-gail chỉ cho cô thì còn có cả đầu hai con cá hồi rất to. Tất cả đều trừng mắt nhìn xuống dưới quán khiến Reece cảm thấy hơi sợ hãi và khó chịu.
Phần bên dưới mảng gỗ thông ốp tường là những khúc gỗ còn để nguyên bám đầy khói thuốc và bia.
Nền nhà đầy những vết xước và vết lồi lõm, có lẽ do người ta đã lăn quá nhiều thùng bia lên đó. Phía trước bục thấp được dùng làm sân khấu là khoảng trống nhỏ để khiêu vũ,
Quán bar khá lớn này là của Michael Clancy, người dân quận Cork đến bang Wyoming này đã được mười hai năm. Ông ta cưới một bà vợ tự coi mình là người dân gốc miền Nam tên là Rainy. Nhìn Clancy đúng phong cách một người đàn ông cao lớn người Ailen kinh doanh quán bar. Cô vợ Rainy của ông ta đang làm món bánh khoai tây rán và bất cứ món gì bà ta cảm thấy thích ở trong bếp.
Mấy chiếc ghế quanh quầy bar đã rách tả tơi nhưng vẫn bóng loáng vì có quá nhiều người ngồi. Ngoài mấy thứ đồ uống tự chế dành cho cả nam và nữ người địa phương mà Reece biết rất ít thì trên giá trưng bày chủ yếu là các loại rượu Whisky.
Linda- gail đã nhắc cho Reece biết trước thứ rượu vang mà Clancy rót ra từ một chiếc thùng chả khác gì nước tiểu còn ấm cả.
Gian bên cạnh kê một vài chiếc bàn, tiếng lách cáhc liên tục phát ra cùng với tiếng nhạc.
“Cậu thấy đầu thế nào ròi?”
“Đầu tớ vẫn còn hơi đau nhưng có lẽ khá hơn ngón tay của Pete nhiều rồi.”
“Bảy mũi khâu, ui chao. Nhưng anh ấy thích được cậu chú ý đến khi quay lại và tự tay cậu phục vụ món cá hồi rán.”
“Anh ấy là ngưòi rất đáng mến.”
“Đúng, đúng thế. Lại nói chuyện về cánh đàn ông, cậu thấy Brody thế nào?”
Reece thầm nghĩ nếu coi Linda- gail là một ngưòi bạn gái thì phải đối xử với cô ấy đúng như vậy. “Anh ấy rất dễ bị kích động.”
“Tớ biết rồi.” Linda-gail đập mạnh tay xuống bàn có vẻ sốt ruột. “Cậu không cần nói mắt hay miệng anh ấy thế nào. Tờ muốn biết khuôn hình và các bộ phận khác của anh ấy kìa. Chẳng hạn miệng anh ấy có khéo léo tài tình hay không.”
“Có, tớ phải thừa nhận là có.”
“Thế còn các bộ pậhn khác của anh ấy thế nào?”
“Đó, tớ cũng đang nghĩ đến nó đấy.”
Linda-gail trợn mắt ngả người ra sau. “Cậu đúng là con người có khả năng kiềm chế siêu việt. Cậu học được hay tự nhiên như thế đấy?”
“Đó chính là cái mà cậu gọi là nỗi sợ hãi khổ sở đấy. Bây giờ thì tớ hiểu rồi.”
Hai người ngồi trầm ngâm một lúc và Linda-gail lại hỏi tiếp. “Nó có làm cậu khó chịu không?”
“Tớ cũng không biết, đôi khi thì khó chịu nhưng có lúc thì lại thoải mái.”
“Tớ cũng không biết có nên nói ra hay không nhất là từ khi cô Joanie...” Linda-gail đột nhiện ngừng lại và chăm chú vào ly bia của mình.
“Joanie làm sao?”
“Tớ không muốn nói ra điều này, nhưng...cô ấy đã mắng bọn tớ khi Juanita xì xào chuyện đó. Juanita không có ý gì cả, chẳng qua cô ấy không biết giữ mồm giữ miệng thôi.”
Linda-gail nhấp thêm một ngụm bia. “Cô Joanie rất chú ý đến chuyện đó. Cô ấy nói thẳng ra rằng không ai được phép trêu chọc cậu. Nhưng tại cậu nói ra trước...”
“Không sao, là vì tờ không thích nói về chuyện ấy thôi.” Nhưng cô thầm nghĩ chả phải là điều đáng ngạc nhiên khi có Joanie Parks đứng về phía mình hay sao?
“Tớ không hề trách cậu, không hề chút nào.” Linda-gail nhoài người nắm chặt tay Reece. “Nếu tớ mà rơi vào hoàn cảnh như cậu thì có lẽ bây giờ tớ vẫn ngồi trong xó nhà khóc gọi mẹ.”
“Chắc chắn là cậu không như thế đâu. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu.”
“Vậy thì chúng ta chỉ nói chuyện về đàn ông, chuyện quan hệ, chuyện ăn uống và giày dép như mọi ngưòi nhé.”
“Như thế sẽ tốt hơn với tớ.” Reece lấy thêm một miếng bánh khoai tây rán. “Cậu có biết thứ nước mà họ phục vụ ở đây chả có liên quan gì đến pho mát không?”
“Đó là nước cam.” Linda-gail vẫn nhúng chiếc bánh vào thứ nước được gọi là xốt cà chua mà họ được phục vụ. “Hoặc gần như thế. Có thế mới là cuộc sống thực. Tớ sắp cưới Lo.”
“Ôi, lạy CHúa.” Reece đánh rơi chiếc bánh xuống đĩa. “Tuyệt vời. Vậy mà bây giờ tớ mới biết.”
“Anh ấy cũng thế. Và tớ biết cần phải mất thêm nhiều thời gian và công sức để điều chỉnh anh ta trước khi cưới. Nhưng tớ thì lại chỉ giỏi lên kế hoạch thôi.”
“À..., ừm, như thế có nghĩa là cậu rất yêu anh ấy.”
Khuôn mặt xinh xắn của Linda-gail tỏ ra thoải mái hơn, hai lúm đồng tiền như sâu hơn. “Từ trước đến nay lúc nào tớ cũng yêu anh ấy, đúng ra là từ khi mới mười tuổi. Đó không phải là khoảng thời gian ngắn và tớ biết Lo cũng yêu tớ nhưng cách anh ấy thể hiện thì ngược lại. Anh ấy còn mải mê theo đuổi các cô gái khác nên không còn thời gian nghĩ đến tớ. Tớ đã để anh ấy vượt quá giới hạn nhưng bây giờ đã đến lúc dừng lại rồi.”
“Ừm, cậu đúng là con người rộng lượng có một không hai đấy.”
“Nhưng bây giờ thì tớ bắt đầu hẹp hòi rồi.”
“Tờ và anh ấy chưa bao giờ...nếu cậu có nghĩ như vậy.”
“Tớ biết. Tớ cũng chả trách nếu có chuyện đó mà nếu có trách thì cũng không nhiều. Quan hệ giữa tớ và Juanita rất tốt và bây giờ anh ấy lại quay sang ve vãn cô ấy rồi. Không biết còn ai nữa đây.” Linda-gail cười thật to. “Nhưng tớ sẽ không mời bia cậu nếu anh ấy tóm cậu đâu. Bọn tớ đã yêu nhau từ hồi mười sáu tuổi nhưng đến bây giờ vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó. Có mấy người được như thế đâu?”
“Có cậu rồi đấy.”
“ĐÚng, đúng thế. Anh ấy chỉ mới nhiễm thói ấy thôi. Brody chưa hề hẹn hò với bất kỳ cô nào ở thị trấn này đâu. Nghe nói anh ấy từng theo đuổi một luật sư ở thị trấn Jackson nhưng sau đó đứt gánh. Sau đó hình như còn có vài đối tượng là khách du lịch nữa nhưng nói chung không ai là người dân ở đây cả.”
“Tớ nghĩ chuyện đó đáng quan tâm đấy. Tớ và anh ấy thì... nói chung là quan hệ cũng khá nồng ấm.”
“Hơi ấm là sự khởi đầu tốt. Là một đầu bếp chắc cậu biết điều đó chứ?”
“Cũng chỉ là mới quan hệ thôi.” Reece vân mê đuôi tóc của mình khi thấy Linda-gail cũng làm như vậy. “Cậu làm tóc ở đâu đấy?”
“Khi tớ làm qua loa hay khi tớ muốn thể hiện?”
“Khi cậu muốn thể hiện.”
“Reece này, cậu không thể chỉ nghĩ đến sự thể hiện mà phải thể hiện bằng hành động thực. Tớ biết chỗ. Nếu cậu muốn tớ sẽ báo cô Joanie sắp xếp cho chúng ta nghỉ cùng ngày rồi đi.”
“Được thôi, nhưng cậu cần nhớ là đã có lần tớ bỏ chạy khi đến thẩm mỹ viện đấy.”
“Không sao, tớ sẽ mang theo dây thừng.” Linda-gail lau sạch chút nước cam rớt trên tay rồi cười toe toét.
Reece cũng không nhịn được cười và đúng lúc đó một anh chàng cao bồi ngưòi địa phương đi thẳng lên sân khấu. Anh ta đi ủng và mặc quần jean bạc màu. Nhìn hình tròn in lên túi quần sau Reece biết anh ta đang mang theo thuốc lá hít.
“Giải trí trực tiếp à?” Reece hỏi Linda-gail khi thấy anh chàng kia cầm micro.
“Còn tuỳ thuộc quan niệm của cậu về giải trí như thế nào. Anh ta hát karaoke.” Linda-gail cầm chiếc ly chỉ lên sân khấu. “Đêm nào anh chàng cũng có mặt ở đây. Dó là Reuben Gates làm việc ở hãng du lịch cùng với Lo đấy.”
“Sáng chủ nhật nào anh ta cũng dùng cà phê đen, trứng rán, thịt rán, thịt xông khói.”
“Cậu biết rồi còn gì. Anh chàng khá hay đấy.”
Anh ta có chất giọng nam trung rất khoẻ, dài và hấp dẫn. Có lẽ vì thế mà đám đông bên dưới vỗ tay và huýt sáo inh ỏi để cổ vũ.
Ngồi nghe anh ta hát về một phụ nữ bạc tình cô chợt nghĩ đến gã đàn ông bên bờ sông Snake với chiếc áo khoác đen và chiếc mũ lưỡi trai màu cam.
Có thể là hắn. Tay hắn rất khoẻ và nhìn hắn có vẻ không được tự nhiên mặc dù đang đứng hát ớ đây.
Có thể là con người này. Cô đã từng phục vụ trứng rán và khoai tây cho hán vào mỗi chủ nhật. Hoặc cũng có thể là bất kỳ người đàn ông nào đang ngồi rải rác quạnh quán bar này. Bất kỳ người nào trong số này cũng có thể là kẻ sát nhân, bất kỳ người nào và cô bắt đầu cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.
Nhạc chậm lại một chút và giọng nam trung của anh ta bắt đầu hoà theo.
Bên dưới vẫn vang lên tiếng nói chuyện, tiếng cụng ly và tiếng ghế đập ken két xuống nền nhà.
Sự hốt hoảng sợ hãi ngày càng tăng lên khiến cô cảm thấy khó thở hơn. Cô còn nhìn thấy mặt và miệng Linda-gail cử động nhưng tai cô thì như có ngườ nhét bông vào. Reece cố gắng hít thở từng hơi một. “Cái gì? Xin lỗi, tớ không nghe rõ...”
“Cậu làm sao vậy? Mặt tái xám đi kìa, đầu cậu lại đau à?”
“Không, không, tó không sao cả.” Reece lại ngoái nhìn lên sân khấu. “Có lẽ tớ vẫn chưa quen trở lại với đám đông.”
“Cậu đã muốn về chưa? Chúng ta đâu có bắt buộc phải ở lại đây.”
Nếu cô bỏ đi thì đó là sự thụt lùi. “Không, tớ vẫn muốn xem. Cậu đã bao giờ lên hát chưa?”
Linda-gail liếc lên sân khấu khi Reuben kết thúc bài hát trong tiếng vỗ tay. “Có chứ. Cậu có muốn thể hiện không?”
“Không, không, không chút nào.” Reece vội vàng từ chối. Một người đàn ông khác bước lên. Nhìn ông ta rất cao to và mập nên Rêce có thể loại bỏ khỏi danh sách nghi ngờ của cô.
Reece rất ngạc nhiên khi nghe ông ta thể hiện một khúc ballad với chất giọng nam cao ngọt ngào. “Tớ không nhận ra ông ta.”
“Đó là T.B.Unger dạy ở trường cấp ba. T.B là viết tắt của từ Teđy Bear (gấu trúc) còn người đàn bà da ngăm đen mặc áo dài tay trắng ngồi kia ;à Arlene, vợ ông ta. họ không đến nhà hàng Joanie nhiều đâu, họ thường ăn uống ở nhà và có hai đứa con rồi. Nhưng họ đến đây một tuần một lần để ông ta thể hiện giọng hát. Arlene cũng làm việc ở trường trunghọc, cô ấy làm căng tin ở trường. họ rất yêu nhau đấy.”
Reece ngồi chăm chú xem “chú gấu trúc” thể hiện bản tình ca trước mặt vợ mình.
Thế giới này vẫn còn tình yêu, tình cảm ngọt ngào và lòng tốt giữa con ngưòi với nhau. Và cô thấy rất vui khi được trở lại và cảm nhận nó.
Cô bật cười khi một anh chàng tóc nâu đeo khuyên tai nhìn rất hài hước tiếp tục lên xuyên tạc một điệu nhạc cổ điển.
Cô đã ngồi đây cả một giờ và quả thực buổi tối hôm nay là một thành công lớn đối với cô.
Quay trở về căn hộ của mình trên con đường vắng vẻ, Reece cảm thấy rất bình an và thoải mái, một cảm giác mà cô đã đánh mất từ rất lâu rồi.
Mở cửa bước và phòng, cô tìm lại được cảm giác gia đình thực sự của mình.
Sau khi khoá cửa và kiểm tra lại tất cả các nơi cần thiết cô đi tắm.
Nhưng vừa bước vào đến cửa phòng tắm Reece giật mình đứng tim. Không còn thứ đồ dùng toilet nào của cô trên giá. Reece không tin vào mắt mình, cô nhắm chặt mắt một lúc rồi lại mở ra nhưng trên giá vẫn trống rỗng. Cô mở chiếc hộp nhỏ đựng thuốc và kem đánh răng nhưng cũng rỗng không.
Cô run rẩy sợ hãi nhìn quanh phòng. Trên giường vẫn còn nguyên như khi cô rời khỏi nhà sáng nay, chiếc ấm vẫn nằm trên bếp nhưng chiếc áo len ấm có mũ trùm đầu của cô thì đã biến khỏi giá treo.
Và dưới chân giường chứ không phải gầm giường là chiếc túi của cô.
Cô lảo đảo bước lại chỗ chiếc túi và cơn nghẹn ngào của cô bật thành tiếng khi thấy đồ đạc của cô được xếp gọn gàng trong đó như thể người ta khăn gói chuẩn bị lên đường.
Ai làm chuyện này?
Không thể đứng dậy nổi, cô ngồi dựa vào thành giường suy nghĩ. Ai có thể làm chuyện này được?Làm sao họ vào đây được mà làm chuyện đó? Còn chiếc khoá mới kia của cô thì sao?
Chính cô đã làm việc đó, chắc chắn là như thế. Có thể một lúc nào đó, bản năng của cô, những tàn dư của qua khứ kéo về bắt cô phải ra đi, phải tiếp tục lên đường.
Nhưng tại sao cô lại không nhớ chút gì?
Đây đâu phải là lần đầu tiên chuyện này diễn ra, không phải lần đầu tiên cô cho rằng mình đã hành dộng nhưng lại không hề nhớ bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Và nó đã kéo dài cả tháng nay rồi.
Cô đã cho đây là gia đình, đã cho rằng cuối cùng thì cũng tìm được một nơi gần gũi thân thiện như khi cô ở nhà. Nhưng bây giờ...Reece dằn vặt trong cơn tuyệt vọng.
Có lẽ cô nên làm theo lời nhắc nhở này. Cô sẽ thu dọn đồ đạc, mang xuống xe và đi đâu đó.
Và một khi cô ra đi thì bất cứ nơi nào cũng có thể là điểm đến. Cô đã tìm được một chỗ ở, đã hẹn hò với một người bạn trai, đã đi uống bia với cô bạn gái, có công việc, có căn hộ của mình. Thậm chí cô đã thể hiện được mình ở nơi đây rồi.
Cô quyết định cất hết đồ đạc vào chỗ của nó và mặc dù vẫn còn nôn nao trong người, cô bật máy tính. Ngồi thu mình trong chiếc chăn ấm cô bắt đầu gõ.
Minh sẽ không đi, hôm nay mình đã nấu ăn, đã được trả tiền. Pete bị đứt tay trong khi rửa bát và máu đã làm mình choáng váng. Mình bị ngất nhưng mình sẽ không bỏ đi. Sau giờ làm việc mình đến quán bar Clancy cùng với Linda-gail. Hia đứa đã nói chuyện về tóc, về những đề tài mà phụ nữ nào cũng quan tâm. Quán bar Clancy có karaoke và xung quanh tường treo toàn đầu thú như hươu, nai thậm chí cả gấu. Mọi người lên hát, mỗi người thể hiện mtộ khả năng. Ở đó mình có bị giật mình hoảng sợ một chút nhưng mình đã không bỏ về. Mình đã có bạn ở thị trấn Angel’s Fist này, thậm chí không phải là một người nhưng không ai đúng nghĩa là một cô bạn gái cả.
Có thể lúc nào đó trong ngày hôm nay mình đã gói ghém đồ đạc nhưng mình không nhớ có phải mình làm việc đó hay không. Có thể mình đã làm việc đó lúc giờ giải lao sau khi Pete bị đứt tay. Có thể. Nhìn thấy máu mình ngay lập tức bị ám ảnh chuyện xảy ra ở nhà hàng Maneo. Trong một thoáng mình thấy đó là máu của Ginny chứ không phải là của Pete.
Nhưng mình đã bỏ mọi thư ra, đã xép lại. Ngày mai mình sẽ đến gặp bác sỹ Doc Wallace để tả lại người đàn ông và ngưòi phụ nữ mình nhìn thấy bên sông. Mình đã nhìn thấy họ, đã nhìn thấy hắn giết cô ấy.
Mĩnh sẽ không ra đi ngày hôm nay và ngày mai mình cũng sẽ không ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.