Thiên Thần

Chương 163: Tiên nữ và ma nữ




Tuyết Phi Nhan lại gần, ánh mắt dao động trên mặt Ngưng Tuyết:

- Tỷ tỷ không biết lừa người, nếu trên mặt tiểu muội muội không có vết thương nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn tỷ tỷ.

Nàng vươn tay tới, chạm vào vết sẹo trên mặt Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết chớp chớp mắt không cự tuyệt. Lại nghe Diệp Vô Thần nói:

- Đa tạ ý tốt của cô. Chỉ là vết thương trên mặt Ngưng Tuyết không phải vết thương tầm thường, nếu có thể bỏ loại bỏ hết, ta sớm đã loại bỏ rồi.

Tay Tuyết Phi Nhan dừng lại, sau đó thu về:

- Rốt cuộc tiểu oan gia cũng nói được câu thật lòng rồi. Tỷ tỷ cặp người vô số, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vết thương như thế. Tiểu muội muội, thì ra muội tên Ngưng Tuyết à. Đừng lo, tỷ tỷ sẽ thương yêu muội như với ca ca.

- Thế tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa nói cho muội biết vì sao ca ca lại nóng thế? Ca ca hẳn không sợ lửa mới đúng chứ. –Ngưng Tuyết hỏi, xuất phát từ sự quan tâm với ca ca, nàng một mực không quên vấn đề này.

Ngưng Tuyết không hiểu nhưng Mộng Chỉ lại loáng thoáng đoán được gì đó. Nàng tuy là con gái nhưng tương tự cũng thất thần với vẻ yêu mị của Tuyết Phi Nhan. Nàng thậm chí tin rằng nữ nhân như vậy có thể dễ dàng câu dẫn bất kỳ nam nhân bình thường nào…kể cả Diệp Vô Thần. Lúc nãy họ làm gì ở trong đó, nghĩ là biết ngay. Nghĩ đến đây, thâm tâm nàng càng thêm khó chịu.

- Hồ ly tinh. –Ba chữ không tự chủ từ khóe miệng nàng bật ra. Thanh âm tuy nhỏ nhưng Diệp Vô Thần và Tuyết Phi Nhan lại nghe thấy rành mạch.

- Này muội muội, tỷ tỷ thật giống một con hồ ly tinh sao? –Tuyết Phi Nhan dời ánh mắt lên người Mộng Chỉ, vô cùng ám muội quan sát từ trên xuống dưới nàng một lượt, từ mặt đến ngực rồi đến eo, phần mông, đùi của nàng… Ánh mắt trần trụi thậm chí lộ vẻ khiêu khích rõ ràng. Mộng Chỉ có một cảm giác như bị vuốt ve toàn thân, tuy Tuyết Phi Nhan là nữ nhân hơn nữa là nữ nhân có mị lực vô biên, nhưng vẫn khiến nàng xấu hổ giận dữ không thôi. Chỉ có thể cố bày ra vẻ giận dữ:

- Đừng dùng ánh mắt của ngươi nhìn ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn

- Ồ? –Tuyết Phi Nhan ngạc nhiên, kinh ngạc nói:

- Muội muội, bộ dạng con người bất kể xấu hay đẹp đều phải cho người khác thấy mà. Vì sao muội muội ngay cả liếc vài cái đều cho thế? Lẽ nào có bí mật khó nói? À! Ta biết rồi… Hí hí hí hí, thảo nào dáng người, làn da muội muội đẹp như thế, lại phải che mặt lại, thì ra là bộ dạng quá xấu, hoặc trên mặt mọc thứ gì đó, cho nên ngay cả nhìn đều không dám cho người khác nhìn. –Tuyết Phi Nhan thu liễm vẻ tươi cười, vẻ mặt thương xót đồng cảm:

- Muội muội thật đáng thương, cùng là nữ nhân tỷ tỷ đương nhiên biết một khuôn mặt quan trọng cỡ nào với nữ nhân, bằng không dáng người đẹp hơn đi chăng nữ cũng sẽ không ai cần. Đâu ngờ dáng người muội muội đẹp như vậy lại là một muội muội xấu xí. Tiểu đệ đệ, lẽ nào ngươi tình nguyện ngày qua ngày hoan hảo với muội muội xấu xí này cũng không nguyện ý sủng hạnh tỷ tỷ sao?

Nội tâm Diệp Vô Thần kinh hoảng, thấp giọng nói:

- Đừng nói lung tung, ta và nàng ta không phải loại quan hệ như cô nghĩ.

Tuyết Phi Nhan nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt thương hại rơi lên khuôn mặt Mộng Chỉ đang gần như sắp nổi điên, thương tiếc nói:

- Thảo nào, ta vẫn nói tiểu đệ đệ tuấn tú như vậy, kẻ người gặp người thích như vậy sao có thể thích một muội muội xấu xí cả mặt đều không dám cho người nhìn chứ, thì ra đệ đệ vốn không thích người ta…

- Ngươi mới xấu xí! –Mộng Chỉ cắn môi mình thật mạnh, rốt cuộc phản bác được một câu. Nói đến đấu võ mồm, nàng sinh ra đều chưa gặp qua mấy kẻ vốn dĩ đã không am hiểu, nên há phải đối thủ của hồ ly tinh Tuyết Phi Nhan này. Nhưng sau khi nói xong, ngay cả chính nàng đều cảm thấy lời phản bác của mình bất lực đến nực cười, bởi vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành thực sự của Tuyết Phi Nhan ở ngay trước mắt nàng.

- Tỷ tỷ đích thật rất xấu xí, nếu không tiểu đệ đệ cũng chẳng bạc tình như vậy với tỷ tỷ. Nhưng cho dù tỷ tỷ xấu xí thì cũng tốt hơn che mặt không dám gặp người nhiều. Tuyết Nhi tiểu muội muội, muội nói xem có đúng không?

Ngưng Tuyết chớp chớp mắt, hoàn toàn không biết làm sao, mùi thuốc súng vô cớ sinh ra giữa hai người nàng đã ngửi thấy rồi.

Hô hấp của Mộng Chỉ trở nên nặng nhọc, tuyết phong trước ngực nhấp nhô lên xuống, quy mô tuy kém xa sóng lớn hùng dũng như Tuyết Phi Nhan, nhưng cách một lớp y phục đều có thể khiến người ta cảm nhận thấy hai đoàn hình dạng và xúc cảm gần như hoàn mỹ. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tuyết Phi Nhan cũng chỉ có Diệp Vô Thần mới từng vô lễ với nàng như thế. Mà Tuyết Phi Nhan chỉ là một nữ nhân… Còn ở trước mặt Diệp Vô Thần…

Âu có lẽ là xuất phát từ tính đố kỵ và tâm lý háo thắng trời sinh của nữ nhân, hoặc có lẽ còn có nguyên nhân gì khác. Nàng nóng đầu, trong cơn xúc động liền xé khăn vải tên mặt đi, ngẩng đầu cao cao, lớn tiếng nói:

- Ai mới là muội muội xấu xí!

Mộng Chỉ và Tuyết Phi Nhan vừa mới giao phong Diệp Vô Thần đã biết Mộng Chỉ ắt bại. Hậu quả của bại chính là Mộng Chỉ lột khăn che mặt xuống. Với một nữ nhân mà nói, lấy dung mạo để thi triển phép kích tướng gần như có thể nói là trăm trận trăm thắng. Ngoại trừ thánh nữ chân chính, không có bao nhiêu nữ nhân có thể ngoại lệ.

Mà dung mạo của nàng rọi vào trong mắt, mang cho Diệp Vô Thần một cảm giác tâm thần hoàn toàn xao động, như rơi vào trong mộng, đó là một khuôn mặt tinh tế đến không có bất cứ một vết tỳ nào, tập hợp tất cả nét tuyệt mĩ nữ nhân tha thiết ước mơ vào một thân, mà tia khí chất bao phủ lên khuôn mặt như ngọc lại là cao khiết nhã nhặn, thanh thuần như tuyết liên, thánh khiết như tiên tử, hoàn toàn khác hẳn với sự yêu mị hư ảo của Tuyết Phi Nhan. Họ đứng cùng nhau, một người cười tươi quyến rũ, một người lạnh lùng cao ngạo, mang chút giận hờn, Diệp Vô Thần hệt như nhìn thấy một đôi tiên nữ và ma nữ đang sóng đôi với nhau.

Chỉ là, tiên nữ này rõ ràng rất non nớt mà ma nữ lại vừa giảo hoạt vừa lão luyện. Nếu muốn so sánh… Tiên nữ ắt bại không thể nghi ngờ.

- Mấy ngày nay tiên tử xem ra cũng không tính là gọi sai. Nàng trời sinh đã có khí chất và tiềm chất như vậy. Nếu lạnh lùng, thận trọng, lạnh nhạt hơn một chút, xưng là nhân gian tiên tử cũng chẳng hề quá đáng. –Diệp Vô Thần thầm tán thán. Đích xác, khí chất tiên nữ của Mộng Chỉ đều là trời sinh đã có như sự yêu mị của Tuyết Phi Nhan, có cố gắng hun đúc bồi dưỡng thế nào đi nữa đều không bồi dường ra nổi. Diệp Vô Thần bắt đầu càng thêm hứng thú với lai lịch của Mộng Chỉ. Ở chung mấy ngày nay, hắn đã đại khái đoán được một ít, hiện giờ thấy diện mạo thực của nàng, ngược lại hắn hơi hoài nghi với phán đoán lúc trước của mình.

- Mộng tỷ tỷ… cũng thật xinh đẹp. –Ngưng Tuyết ngơ ngác hô. Mộng Chỉ nghe vậy đầu lại hơi cúi cao hơn vài phân, sau đó gần như là vô ý thức nàng dùng khóe mắt len lén liếc Diệp Vô Thần, sau khi phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn mình bèn tức tốc dời ánh mắt, trái tim đập nhanh hơn.

Trên mặt Tuyết Phi Nhan lóe lên một tia kinh diễm và đắc ý, nàng che miệng cười khẽ:

- Vốn dĩ muội muội cũng chẳng kém mà, vì sao ngày thường phải che mặt lại chứ. Bộ dạng này còn xứng được với tiểu oan gia của ta đó. Tỷ tỷ có thể không ngại để muội muội và tỷ tỷ cùng nhau chơi trò song phượng cùng bay dưới thân tiểu oan gia nha.

Diệp Vô Thần nghe vậy cả người tê dại, mồ hôi đầm đìa, hắn bắt đầu ý thức được độ lẳng lơ của Tuyết Phi Nhan không dưới sự yêu mị của nàng, ít nhất trên ngôn ngữ là như thế. Kiểu ngôn ngữ ở mức này trên Thiên Thần đại lục có thể khiến tất cả những cô gái khuê các thông thường che mặt mà chạy, khiến nam nhân đều mặt đỏ tai hồng.

Ngay cả Diệp Vô Thần đều ăn không tiêu, thì Mộng Chỉ há chịu nổi. Nàng xấu hổ đan xen giận dữ, gần như nhịn không nổi muốn một kiếm đâm về phía Tuyết Phi Nhan.

- Không biết xấu hổ! Dâm phụ… Hồ ly tinh… Không biết xấu hổ!

Tiên nữ ngày thường gần như chưa bao giờ mắng người này trong đầu vốn không bao nhiêu từ ngữ có thể mở miệng, nàng xoay người vọt lên ngựa, chạy thẳng băng băng. Tuyết Phi Nhan chắp nách, cười ngật ngưỡng.

- Tiểu đệ đệ, xem bộ dạng của người kìa, hình như cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhỉ, ngươi muốn cảm ơn tỷ tỷ thế nào đây? –Tuyết Phi Nhan dời bước tới bên người hắn, nói khe khẽ bên tai hắn, đồng thời ánh mắt mau chóng liếc Đồng Tâm một cái. Nàng nhận ra nguy hiểm từ trên người Đồng Tâm, mà Đồng Tâm tương tự cũng nhận ra nguy hiểm từ trên người nàng, cho nên vẫn luôn có một luồng sát cơ khóa chặt lên người nàng, nếu ngộ nhỡ Tuyết Phi Nhan có gì bất chính, nàng lập tức sẽ đâm Thiên Phạt Chi Nữ của nàng ra.

- Nếu muốn Tuyết Cơ Kiếm thì hãy theo ta đi. –Diệp Vô Thần quẳng lại một câu, đuổi theo hướng Mộng Chỉ chạy trối chết. Hắn không thể để Mộng Chỉ "trốn thoát". Mà Tuyết Phi Nhan… yêu nữ này ngoài mặt lẳng lơ, thực ra rất cẩn thận, không hề có sơ hở, hắn nhất thiết phải dùng thời gian mấy ngày hòng tra rõ thân phận của nàng, và xem nàng rốt cuộc là địch hay là bạn.

Vì thế, hướng Tây Thiên thỉnh kinh… Không phải, là trong đội ngũ tới phía nam Thiên Long Quốc lại nhiều thêm một hồ ly tinh đâu đâu cũng lộ quỷ dị. Mà giờ khắc này, nếu dựa theo tốc độ hành tiến của họ lúc trước, tới Viêm Long Thành chỉ cần năm ngày là đủ.

…………………………………………� � �………

Hoàng thành Thiên Long.

Như ước nguyện của thái tử Đại Phong Quốc Phong Lăng lúc tới, Diệp Uy dẫn gã dạo khắp tất cả những nơi hắn muốn đi. Mấy đại gia tộc trong Thiên Long Thành, quân doanh lớn nhất, kho binh khí, bãi luyện binh…vv…, không quên chỗ nào. Chỉ là Diệp Uy lại phát hiện ra, Phong Lăng này luôn luôn đều không tập trung, ánh mắt đôi khi thường xuyên bỗng trở nên ngây ngốc, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Uy trong lòng hoài nghi. Biểu hiện của Phong Lăng chẳng giống như giả bộ. Nhưng ác cảm của vị đại tướng quân nhiều lần giao phong với quân Đại Phong Quốc ở trên chiến trường, tận mắt chứng kiến các huynh đệ liên tiếp ngã xuống dưới đao của người Đại Phong Quốc như ông với Đại Phong Quốc vượt xa người Thiên Long Quốc bình thường, không hề có chút ít hảo cảm nào với thái tử Đại Phong Quốc này, đương nhiên sẽ không chủ động lên tiếng hỏi.

- Quân Thiên Long Quốc quả nhiên phi phàm, so với phụ hoàng thuật lại càng vượt qua không biết bao nhiêu. Thảo nào năm ấy có thể giết quân Đại Phong Quốc ta tan tác. Diệp tướng quân, sắc trời không còn sớm nữa, đã phiền ngài dẫn Phong Lăng đi cả ngay. Phong Lăng muốn thấy đều thấy rồi, ước nguyện đã thành, hiện tại muốn quay về bái kiến hoàng thượng, mời Diệp tướng quân. –Phong Lăng nói xong, tránh người cho Diệp Uy đi trước.

Mấy câu ca ngợi trước mặt y rõ ràng là mấy lời không tự đáy lòng, thuần túy là khách sao, Diệp Uy cũng chả quan tâm. Khiến ông để ý chính là thái độ Phong Lăng dành cho ông loáng thoáng có một ít biến hóa. So với lúc vừa gặp mặt y thì khách sao hơn rất nhiều. Lúc ấy tuy Phong Lăng cũng lịch sự lễ phép như thế, nhưng nét mặt lộ hết vẻ kiêu ngạo cao quý, rất có phong phạm vương tử. Mà hiện giờ lại hạ thấp tư thế của mình, ngược lại cho Diệp Uy một cảm giác như vãn bối kính trọng tiền bối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.