Thiên Thần

Chương 164: Buổi tiệc tối trong hoàng cung




Buổi tiệc tối trong hoàng cung.

Đèn đuốc sáng trưng. Long Dận và Phong Lăng cùng bàn đối ẩm, nâng ly chúc mừng, dưới chỗ ngồi có hơn chục mĩ cơ tung tăng ca múa, hai bên có văn võ bá quan ngồi thành hai dãy dài, cùng thưởng thức ca múa.

Cùng ngồi cùng ăn với Long Dận, đây vốn là đãi ngộ khi tiếp đãi đế vương tam nước khác mới có thể ban cho. Hành động của Long Dận không nghi ngờ là cho Phong Lăng đủ thể diện. Hai người trò chuyện rất vui, nói khắp đại giang nam bắc, nhưng tuyệt không đề cập đến khó khăn của Thiên Long năm đó. Ngay cả thăm dò lẫn nhau đều không có.

- Phong thái tử, ngươi cảm thấy mĩ nhân của Thiên Long Quốc ta ca múa thế nào?

Phong Lăng cười nói:

- Hả lòng đẹp mắt, còn gì bằng một chữ "tuyệt". Thiên Long Quốc không chỉ có núi đẹp nước trong, càng có cả thiên tiên nữ nhân. – Khi nói tới câu sau cùng, ánh mắt gã đờ ra một lát, trước mắt hiện lên thân ảnh bồng bềnh trong đầu hôm nay. Sau đó nói tiếp:

- Khi Phong Lăng rời nước từng nghe nói thiếu niên thiên tài của Diệp gia từng vẽ một bức họa kinh thiên động địa, thổi một khúc tiêu khiến muôn người rơi lệ, lòng sinh ngưỡng mộ. Chỉ đáng tiếc lần này chưa thể có duyên được gặp, tiếc nuối thay tiếc nuối thay.

- Ồ? Lẽ nào Phong thái tử cũng cảm thấy hứng thú với những thứ của đám văn nhân? Tài năng của Vô Thần, đích xác trăm năm khó gặp. Nếu Phong thái tử thật sự khao khát gặp một lần, ngày khác tới Thiên Long Quốc là được. Lần này ngươi du lịch ngắm cảnh một ngày, liệu có thu hoạch gì chăng? –Hoàng đế nâng chén rượu lên, đưa về phía trước, tùy ý nói.

Phong Lăng hai tay giơ chén, dùng tư thế hơi cúi cụng nhẹ với y một cái, nhấp một ngụm nhỏ trước mới cười nói:

- Phong Lăng lần này tự mình đi tới quý quốc một chuyến mới biết quý quốc non sông tươi đẹp, quốc thái dân an. –Gã đặt chén xuống, thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, thở dài sâu kín:

- Phong Lăng ta, thực sự không muốn nhìn thấy non sông tươi đẹp như thế bị giày xéo.

- Ồ? –Long Dận lạnh mắt, mỉm cười nói:

- Lời này của Phong thái tử giải thích thế nào đây? Thiên Long Quốc ta luôn luôn an hòa, nội loạn ít có, chưa bao giờ gây ngoại loạn, sao lại có quân xấu xa tới giày xéo non sông ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phong Lăng lắc đầu, sắc mặt bình thản còn mang theo vẻ bất đắc dĩ rõ ràng. Gã không tiếp lời Long Dận mà buồn bã nói:

- Hôm nay những nơi Phong Lăng muốn tới như Diệp gia, Hoa gia, Gia Cát gia… bãi luyện binh, quân doanh, học viện hoàng gia, kho binh khí, kho hỏa khí… đều đi một lượt, tấm lòng khẳng khái của hoàng thượng khiến Phong Lăng bội phục vạn phần. Mà hôm nay Phong Lăng cũng tận mắt chứng kiến quý quốc binh hùng tướng mạnh, sĩ khí binh mã như thủy triều, ai nấy uy vũ bất phàm, đều là binh sĩ dũng mãnh lấy một địch mười, đáy lòng khâm phục không thôi. Mà hỏa khí Hoa gia độc hữu của quý quốc càng là uy lực bất phàm, khiến người ta run sợ, đủ để kinh sợ bốn phương. Nhưng Phong Lăng vẫn muốn nói vài câu có thể hoàng thượng không muốn nghe.

Bữa tiệc tối đặc biệt vì thái tử Đại Phong Quốc lần này đến giờ mới bắt đầu khoảng 15 phút. Với sự thông minh của Long Dận, ngay ban đầu đã nhìn ra ánh mắt Phong Lăng mơ hồ, hơi mất tập trung, giọng điệu thỉnh thoảng cũng do dự. Hiển nhiên không phải giả bộ, Long Dận biết gã ắt có lời gì đó không tiện mở miệng, mà có thể khiến Phong Lăng luôn biểu hiện nổi bật bất phàm đều lộ ra dáng vẻ như thế, lời gã muốn nói tất có liên quan lớn lao với sự "an nguy" của Thiên Long Quốc.

Long Dận phất tay một cái, dàn nhạc ngồi dưới đồng thời ngưng lại, những ca kỹ tung tăng nhảy múa kia cũng dừng điệu múa cung kính đứng cùng một chỗ. Mũi liền miệng, miệng liền tim, y hệt huấn luyện sẵn vậy. Bữa tiệc tối náo nhiệt nhất thời yên ắng, những văn võ bá quan trò chuyện vui vẻ kia toàn bộ cũng im lặng theo, nhìn về phía Long Dận.

Long Dận lúc này mới cười ha ha nói:

- Phong thái tử, thiết nghĩ lời ngươi muốn nói tiếp sau ắt sẽ phi phàm. Trẫm không muốn bởi những tạp âm này mà nghe không rõ ràng. Bây giờ Phong thái tử có thể nói thoải mái rồi, có lời gì cứ nói ra đừng ngại.

Từng luồng ánh mắt tập trung lên người Phong Lăng, người ngồi dưới toàn bộ nhíu mày, ngưng thần dựng thẳng lỗ tai, chỉ sợ nghe sót một chữ nào. Đối mặt với hành động gây áp lực rõ ràng của Long Dận, Phong Lăng vẫn ung dung không vội. Gã quét ánh mắt, bình thản nói:

- Phong Lăng muốn nói chính là, tuy quý quốc binh hùng tướng mạnh, khí thế phi phàm, nhưng so với quân Đại Phong Quốc ta hiện nay, vẫn rất có chênh lệch.

Hiện trường hoàn toàn yên lặng, không khí bắt đầu trở nên dồn nén. Thái tử Đại Phong Quốc luôn lịch sự lễ phép rốt cuộc nói ra một câu nhằm vào Thiên Long Quốc, đồng thời có ám chỉ rõ ràng. Mà tiếp đó, ắt sẽ là đối đầu gay gắt trên miệng lưỡi.

- Điều này thì chưa chắc. –Dưới chỗ ngồi, Diệp Uy mở miệng trước tiên, nếu bàn về sự hiểu biết với quân Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc không có mấy ai có tư cách hơn y. Y mặt không biểu cảm nói:

- Binh mã Đại Phong Quốc ngươi tuy dũng mãnh nhưng quân Thiên Long Quốc ta khi đối mặt ngoại địch càng thề không sợ chết, ai muốn hủy đất nước ta, quân Thiên Long Quốc dù chết cũng phải dùng thi thể và máu tươi ngăn cản bước chân của họ, bóp chết dã tâm của họ. Cuộc chiến ở biên cương năm đó, khi Thiên Long Quốc ta dùng ba vạn quân đánh tan sư đoàn bảy vạn của Đại Phong Quốc ngươi, thì chỉ e Phong thái tử vẫn chỉ là một đứa bé khóc mếu đòi ăn, tốt hơn hết đừng nói mạnh miệng khiến người ta chê cười như thế.

Vị Diệp Uy làm "hướng dẫn viên" cho thái tử Đại Phong Quốc một ngày, cực kì chán ghét người Đại Phong Quốc này vốn đã lửa giận đầy bụng. Lúc này nói rất không khách khí, mấy câu sau cùng càng không cho thái tử Đại Phong Quốc tí tẹo mặt mũi nào. Mà văn võ bá quan đang ngồi nghe thấy thế trong lòng sung sướng vô cùng, Long Dận cũng là như thế. Y nghiêm mặt, quở trách nói:

- Diệp tướng quân chớ vô lễ. – Sau đó nâng chén nói:

- Nào, Phong thái tử, tiệc tối ngày hôm nay là tiệc tẩy trần cho ngươi, thế nên đừng nói những chuyện làm hỏng hứng thú này, cạn thêm một chén với trẫm được không?

Phong Lăng không cảm kích, nhìn Diệp Uy nói:

- Tuy Phong Lăng lịch duyệt nông cạn, nhưng với từng trận chiến sự năm đó cũng xem như là biết gần hết. Sự dũng mãnh của quân Diệp gia Phong Lăng chưa từng hoài nghi bao giờ, phụ hoàng cũng thường xuyên treo bên miệng, có thể thấy sự kiêng kị của phụ hoàng với quân Diệp gia và sự bất cam cùng tiếc hận với thất bại năm ấy. Nhưng, thứ cho Phong Lăng nói thẳng…

Gã bỗng ngồi dậy từ chỗ ngồi, dùng tư thế ngó xuống dưới nhìn qua hoàng thượng và văn võ bá quan, một cỗ khí thế cuồng ngạo và tự tin tự nhiên phát ra, quyết đoán nói:

- Phụ hoàng ta chưa bao giờ quên việc thống nhất thiên hạ, tướng sĩ của Đại Phong Quốc cũng chưa bao giờ quên chinh chiến thiên hạ, càng không quên sỉ nhục thất bại hai mươi năm trước. Nước ta tuy tên là Đại Phong nhưng cũng sợ gió lớn nhất. Phía tây Đại Phong Quốc ta, một khi gió nổi thì ắt sẽ cát bụi đầy trời. Càng về phía tây, đất đai càng cằn cỗi, con dân càng khốn khổ, càng về phía tây, tai bệnh của con dân cũng càng nhiều, tuổi thọ cũng càng ngắn. Họ khao khát có thể sinh sống tại Thiên Long Quốc, hưởng thụ an cư lạc nghiệp, không tật bệnh không mất mùa đói kém… Bởi vì có mục tiêu này, cho nên họ mới chủ động tòng quân, thất bại hai mươi trước càng khiến họ liều mạng cố gắng trong suốt những năm này…

- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? –Long Dận đứng phắt dậy, sắc mặt trầm xuống, thanh âm cũng âm trầm:

- Có phải ngươi muốn nói cho trẫm, Đại Phong Quốc ngươi lòng lang chưa sửa, vẫn muốn xâm lấn Thiên Long, tàn hại sinh linh hay chăng!?

- Không sai. –Phong Lăng không hề kiêng nể, trả lời gọn gàng dứt khoát, sau đó lôi ra từ trong ngực một phong thư màu đỏ, để tới trước mặt Long Dận:

- Vốn dĩ hai ngày sau khi Phong Lăng rời đi mới nói rõ với hoàng thượng. Nhưng hiện tại, Phong Lăng tốt hơn hết là nói thẳng luôn. Lần này Phong Lăng tới quý quốc, một là vì hiểu thêm khái quát về Thiên Long, hai là thăm dò tổng thể quân uy của quý quốc, ba là… -Ánh mắt gã lấp lóe, gằn từng chữ nói:

- Là đặc biết tới hạ chiến thư cho quý quốc thay phụ hoàng!!

- Cái gì!?

Câu nói cuối cùng như một tiếng sấm, văn võ bá quan ngồi dưới không thể yên lặng nổi nữa, lũ lượt đứng dậy. Toàn bộ võ quan sắc mặt khiếp sợ và giận dữ, một bộ phận thì mặt đầy hoảng sợ âu lo, sau lưng thậm chí bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy xuống. Hoàng đế Đại Phong Quốc Phong Liệt lên ngôi khiến họ ý thức được Phong Liệt rất có khả năng không giảm dã tâm, sẽ có hành động với Thiên Long Quốc, nhưng đâu ngờ sẽ nhanh đến vậy. Một hoàng đế, há có thể vừa mới lên ngôi đã khơi mào chiến sự, Phong Liệt rốt cuộc muốn làm gì!?

Long Dận cầm phong thư màu đỏ nọ lên, ánh mắt quét qua, sau đó hừ lạnh một tiếng vung lên bàn. Y rốt cuộc đã hiểu vì sao Phong Liệt lại sai Phong Triêu Dương bảo vệ. Bằng không, y lúc này nội tâm rung động đích thật có ý nghĩ giam cầm Phong Lăng làm con tin. Y đâu ngờ rằng Phong Liệt lại muốn khơi mào chiến tranh trong thời gian này. Hoàng đế Đại Phong Quốc vừa mới băng hà, vừa vặn là lúc Thiên Long Quốc lơi lỏng nhất, hoàn toàn không chuẩn bị đầy đủ.

- Hay cho một Phong Liệt. Hừ! Vì dã tâm của mình không ngờ lại bất chấp vừa lên ngôi vương, quân tâm, chính tâm, dân tâm bất ổn, muốn phát động chiến tranh hai nước. Y không sợ ngôi vương của mình sẽ bất ổn ư!

Không khí của bữa tiệc tối giờ phút này đã hoàn toàn biến hóa, tiếng cười ca múa tất cả đều không thấy đâu, thay vào đó là khí thế sát phạt và áp lực nồng đậm. Lúc này nếu không phải có Phong Triêu Dương ở bên, không biết có bao nhiêu người muốn bất chấp tất cả xông lên giẫm đạp Phong Lăng một phen.

- Lời của hoàng thượng sai rồi. –Phong Lăng không đếm xỉa đến những ánh mắt như hổ rình mồi, vô cùng phẫn nộ kia nói:

- Sớm từ năm năm trước, Hoàng gia gia của ta đã biết thời gian của mình không còn nhiều, tuy vẫn tại vị nhưng việc lớn nhỏ trong cung đều giao hết cho phụ hoàng ta xử lý, khiến danh vọng của phụ hoàng ta ở trong triều và năng lực khống chế triều chính sớm đã vượt qua Hoàng gia gia. Mà hoàng gia gia cũng đã quyết đinh với phụ hoàng từ lâu… Vào ngày Hoàng gia gia về với tổ tiên, chính là ngày tiến quân Thiên Long Quốc!

- Vốn dĩ Đại Phong Quốc ta có thể giết quý quốc một nhát trở tay không kịp, nhưng phụ hoàng thật sự không muốn cho máu tươi lại nhuộm khắp non sông tươi đẹp này nữa, cho nên… Nếu Thiên Long Quốc ngài có thể đầu hàng không chiến, thì tốt không gì bằng. Không chiến, ta, ngài, tất cả con dân đều bình an, Thiên Long thuộc về Đại Phong ta. Chiến, Thiên Long Quốc máu chảy thành sông, cuối cùng vẫn thuộc về Đại Phong Quốc ta. Hoàng thượng, quân lực mạnh mẽ của Đại Phong Quốc hiện nay, ắt vượt qua tưởng tượng của ngài, vẫn mong suy xét cho kỹ. –Phong Lăng than nhẹ một tiếng. Gã lần này đến còn có một mục dích chính là thử khuyên hàng. Tuy rằng gã và Phong Liệt đều cho rằng khả năng đầu hàng không chiến của họ gần như không có.

Quả nhiên, Long Dận còn chưa mở miệng, bá quan ngồi dưới liền đồng loạt lên tiếng quát tháo.

- Ha ha ha ha, đầu hàng không chiến? Nằm mơ! Thiên Long Quốc ta há sợ Đại Phong Quốc lòng lang dạ sói các ngươi.

- Nước bại trận cũng dám buông lời ngông cuồng, thật là cực kỳ nực cười!

- Hừ! Cuồng vọng, căn cơ ngàn năm của Thiên Long Quốc ta há phải Đại Phong Quốc nho nho các ngươi có thể lay động. Dẫu chúng ta có chết đến một người cuối cùng, cũng tuyệt sẽ không làm ra hành động hổ thẹn với tổ tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.