Thiên Thần

Chương 177: Thiên Diệt Hỏa Sơn




- Tới. –Diệp Vô Thần lắc đầu cười, vung tay, một bồn tắm rất lớn xuất hiện ở trước mắt. Chính là chiếc bồn Ngưng Tuyết sử dụng hằng ngày. Hắn không khỏi càng thêm cảm tạ sự hào phóng của Sở Thương Minh, nào ngờ không chút biến sắc tặng hắn một món quà lớn như thế. Có Kiếm Thần Chỉ Hoàn hắn có thể tùy lúc tùy chỗ đều như mang quản gia bên người.

Bên trong rất nhanh được Diệp Vô Thần đổ đầy một nửa chỗ nước sạch lấy từ ven con sông nhỏ, Ngưng Tuyết không dằn lòng nổi mở choàng hai tay để hắn ôm nàng vào. Khi thân thể chìm vào trong nước, nàng phát ra một tiếng rên dễ nghe, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, thích thú vẽ vời trên mặt nước.

- Oa… Thật thoải mái, lúc nãy thật nóng ơi là nóng. –Ngưng Tuyết vui vẻ cười. Lúc này, trong nháy mắt Đồng Tâm đã cởi sạch y phục, tốc độ còn nhanh hơn Ngưng Tuyết không chỉ mấy lần, Diệp Vô Thần còn chưa kịp cản thì nàng đã trần truồng cả người đứng ở đó, mà Ngưng Tuyết thì tràn đầy tươi cười nhích cả người dời ra vị trí cho Đồng Tâm.

Vài ngày trước Diệp Vô Thần vừa triền miên một phen với Viêm Chỉ Mộng đã biết hết các vị, sức chống cự tụt xuống một khoảng lớn, gần như liếc qua một cái liền không dám nhìn nữa, tức tốc quay mặt đi, cả người dâng lên một trận huyết khí.

- Ùm! –Một thanh âm rơi xuống nước, Đồng Tâm đem thân thể mình chìm vào trong bồn tắm rồi cùng Ngưng Tuyết đùa nghịch vẩy nước lên người đối phương. Diệp Vô Thần lúc này mới thầm thở phào một hơi, xoay người lại nhìn hai người vui cười đùa giỡn.

Ngắm Ngưng Tuyết vui vẻ đã vô tình trở thành một trong những niềm hưởng thụ lớn nhất của hắn.

- Đồng Tâm, nhớ phải bảo vệ Tuyết Nhi cho tốt. Còn nữa, đừng cho người khác đi vào, rõ chưa? –Diệp Vô Thần nói. Phòng khách này hắn đã đặt cọc đủ mười ngày.

Đồng Tâm luôn luôn nghe lời lại không gật đầu ngay lập tức mà mang theo nghi vấn nhìn về phía hắn. Ngưng Tuyết thì trực tiếp kêu lên nghi vấn chung của hai người:

- Ca ca, huynh muốn đi đâu?

Diệp Vô Thần không giấu diếm, vẻ mặt ung dung nói:

- Nơi đây cách Thiên Diệt Hỏa Sơn rất gần, ta đi qua một chuyến, sau khi lấy được thứ ta cần thì sẽ trở về. Có thể phải hai ba ngày, cũng có thể là ngày mai đã về rồi.

Đồng Tâm và Ngưng Tuyết đồng thời cuống lên, hai tay Ngưng Tuyết nắm mép bồn tắm, vội vàng nói:

- Ca ca, dẫn muội đi, muội muốn đi cùng ca ca.

- Nhưng nơi đó rất rất nóng…

- Muội không sợ nóng, không sợ chút nào cả. Muội không muốn xa ca ca lâu như vậy, ca ca từng nói bất kể đi đâu đều sẽ không vứt muội lại mà. –Ngưng Tuyết dùng sức lắc đầu, ánh mắt Đồng Tâm cũng đầy kiên quyết nhìn hắn, không để hắn một mình đi vào nơi nguy hiểm như vậy.

Tuy đã đoán được khả năng sẽ như vậy nhưng Diệp Vô Thần vẫn bật cười bất đắc dĩ:

- Được rồi… Thật không có cách nào giữ nổi hai tiểu nha đầu các người. Có điều, đến lúc ấy nhất định phải nghe lời ta mới được.

Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, lúc này mới yên tâm chìm thân thể vào trong nước, thoải mái hưởng thụ làn nước mát rượi và thân thể trơn nhẵn của Đồng Tâm.

Vì không để Ngưng Tuyết bị nóng, Diệp Vô Thần chờ mãi đến tận lúc chiều tàn ánh nắng không còn mãnh liệt nữa, mới cùng Ngưng Tuyết Đồng Tâm ăn cơm sau đó đi ra khách sạn, ngay cả tiền phòng còn dư chín ngày cũng không đòi lại. Chút xíu tiền ấy đối với đống bạc Vương Văn Thù cho hắn thì ngay cả chín trâu mất một sợi lông cũng chưa tính là gì.

Mặt trời tuy đã lặn nhưng nhiệt độ đến từ Thiên Diệt Hỏa Sơn vẫn khiến Ngưng Tuyết khó chịu, đi không được bao lâu trên trán nàng đã lại toát ra từng giọt mồ hôi. Chỉ là nàng không kêu nóng, mà yên tĩnh dựa vào lồng ngực hắn.

Ra khỏi Viêm Long Thành, nhìn một vùng hồng quang ngay cả bầu trời đều ánh đỏ ở phía nam kia, Diệp Vô Thần và Đồng Tâm không bước chậm nữa, mà triển khai tốc độ, bước mau về phía trước. Căn cứ theo tính toán của Diệp Vô Thần, nếu mình triển khai tốc độ đi tới thì không đến một giờ là có thể tới nơi.

Đi càng nhanh càng có thể cảm nhận thấy độ nóng không ngừng tăng lên. Phía nam Viêm Long Thành rất hiếm khi có người đặt chân tới, họ đi không được bao lâu thì Ngưng Tuyết đã mồ hôi nóng đầm đìa, nàng không ngừng đưa tay lau mồ hôi, nhưng cắn răng không chịu kêu nóng, tránh để ca ca lo lắng.

Một dòng nước bỗng từ trên không hạ xuống, mang theo sự mát mẻ sảng khoái thấm ướt cả người nàng.

- Tốt hơn không? –Diệp Vô Thần cúi đầu, đau lòng hỏi. Nơi đây nhiệt độ hẳn đã hơn bốn mươi độ, như ở nơi sa mạc nóng bỏng mặt trời chói chang vậy.

- Vâng, ca ca đừng lo cho muội, muội thật sự không sợ nóng đâu. –Ngưng Tuyết gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Diệp Vô Thần để bầu nước vào trong tay nàng:

- Phải uống nhiều nước vào, yên tâm đi, chúng ta rất nhanh là có thể tới nơi rồi.

Nửa giờ sau, họ đã đi được hơn phân nửa khoảng cách. Lúc này, một đình viện dùng ngói đỏ rực như lửa để trang hoàng xuất hiện trong tầm mắt của họ. Diệp Vô Thần thoáng kinh ngạc, nghi hoặc rốt cuộc là ai lại an cư ở đây, nhưng khi nhìn thấy rõ hai chữ "Nam Cung" treo trên đại môn đỏ thẫm thì nhất thời trong lòng sáng tỏ.

Nam Cung thế gia thân là một trong bốn đại ma võ thế gia ở Thiên Long Quốc, chủ tu chính là hỏa hệ ma pháp. Ma pháp của Thiên Thần đại lục khác hẳn với ma pháp phương Tây trước kia Diệp Vô Thần biết, lúc phóng ra ma pháp của Thiên Thần đại lục thì không cần ngâm chú ngữ, không cần cái gọi là xúc tác và câu thông với nguyên tố, thứ cần chỉ vẻn vẹn là năng lực và thời gian khống chế loại nguyên tố nào đó. Cũng bởi vậy nên tu hành ma pháp ở nơi đây không cần những quyển sách dạy khô khốc, mà có thể tự do sáng tạo và biến ảo ma kĩ thích hợp với mình hoặc mình thích tùy theo năng lực thao túng đối với nguyên tố của mình. Tu vi ma lực càng mạnh thì năng lực thao túng, cường độ thao túng càng lớn, thời gian ngưng tụ nguyên tố cần có lại càng ngắn. Bình thường có thể căn cứ cường độ chia làm đê cấp, trung cấp, cao cấp ma pháp, mà uy lực khổng lồ tương tự cũng được xưng là cấm chú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tương tự vậy, càng là ma pháp sư cường đại thì nguyên tố cần có càng nhiều, thời gian ngưng tụ cũng càng dài. Cho nên chỉ cần cho một ma pháp sư đủ thời gian, họ thậm chí có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ.

Vị trí của Nam Cung thế gia ở trong bốn đại ma võ thế gia ở gần phía nam nhất, hưởng ứng với chữ "Nam" trong Nam Cung, đến tận giờ Diệp Vô Thần mới biết "Nam" này là gần phía nam tới cỡ nào. Nơi này tiếp cận Thiên Diệt Hỏa Sơn, hỏa hệ nguyên tố dày dặc sống động, đích thật là vị trí tuyệt hảo để tu hành hỏa ma pháp.

Mà theo hắn được biết, Lâm Viêm được xưng tụng "hỏa hệ ma pháp sư đệ nhất Thiên Long" cũng có sư thừa từ Nam Cung, một mực ở lại Nam Cung thế gia tới hơn bốn mươi tuổi sau đó mới trở về Thiên Long Thành. Vào năm hơn năm mươi tuổi rốt cuộc đạt đến cảnh giới Thiên cấp y hằng mơ ước. Y tuy được xưng đứng đầu hỏa hệ nhưng Diệp Vô Thần tin rằng trong Nam Cung thế gia luôn ít khi lên tiếng nhất định có siêu cấp cường giả đủ để vượt qua y.

Diệp Vô Thần không dừng lại, hắn vòng qua Nam Cung thế gia tiếp tục đi về trước, khi nước trên người Ngưng Tuyết khô hết, hắn luôn biết vẩy nước đúng lúc, không để cho nàng khó chịu.

Lại đi thêm gần mười phút, không khí nóng nực khiến khung cảnh trước mắt đều xảy ra sự vặn vẹo nho nhỏ. Ngưng Tuyết bắt đầu thở hổn hà hổn hển từng hơi lớn, thở ra hơi nóng hầm hập phả lên mặt Diệp Vô Thần.

- Tuyết Nhi, cố nhịn thêm chút nữa, chỉ một lát nữa là đến rồi. Đến lúc ấy ca ca có cách để muội không cảm thấy nóng nữa. –Diệp Vô Thần vừa nói vừa không ngừng xối nước trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn lên người nàng.

Ngưng Tuyết gật đầu, dựa sát thân thể vào hắn.

Nơi đây đá vụn ngổn ngang, vô cùng hoang vu, không nhìn ra bất cứ sự tồn tại của thảm thực vật nào, nhưng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu vết bị người giẫm lên, đôi khi không cẩn thận đá vào mấy viên đá vụn, sau khi chạm vào nhau lại không ngờ tóe ra tia lửa.

Bầu trời trên đỉnh đầu không còn là màu lam nữa, mà là màu đỏ nhạt hoàn toàn che phủ màu lam, nơi xa xa trước tầm mắt có một ngọn núi sừng sững không cao cho lắm, nhưng cả ngọn núi đều một mảnh đỏ hồng hệt như đang bốc cháy, ngay cả xung quanh ngọn núi cùng vùng trời trên ngọn núi đều ánh màu đỏ hồng. Nơi đây cách Thiên Diệt Hỏa Sơn còn có vài dặm nhưng lại khiến nơi ở xa ngoài mấy dặm như này đều trở nên nóng nực như vậy. Dẫu là núi lửa hoạt động mạnh nhất trên Địa Cầu cũng hoàn toàn không thể đánh đồng với nó.

Nơi nóng nhất Thiên Thần đại lục chính là Dung Nham Luyện Ngục không thể tới gần.

Mà phụ cận những nơi như này vốn dĩ không nên có người tới gần, nhưng… trước mắt Diệp Vô Thần bỗng ánh lên bóng dáng một người, bước chậm đi về phía nơi này, khi nhìn rõ tướng mạo người đó trong lòng Diệp Vô Thần thầm kinh ngạc, mà người nọ nhìn thấy ba người bọn họ cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

- Mấy vị là…?

Đây là một nam tử thanh niên tuổi chập đôi mươi, khí chất bất phàm. Ánh mắt y đầu tiên nhìn lướt qua Đồng Tâm và Ngưng Tuyết, lộ ra vẻ chấn kinh và kinh diễm không che giấu nổi, khi nhìn về phía Diệp Vô Thần thì y chợt sửng sờ, sau đó có chút không dám tin tưởng hất hất đầu:

- Ngươi có phải… có phải họ Diệp hay không?

- Nam Cung huynh đệ, tại hạ Diệp Vô Thần. –Diệp Vô Thần dừng bước chân mỉm cười nói. Người này chính là hỏa ma pháp sư Nam Cung Chân bị Lãnh Nhai đánh bại trên trường đấu ngày trước, Diệp Vô Thần từng lưu ý qua người này, ấn tượng đối với hắn kể như khắc sâu.

Nam Cung Chân nghe vậy nhất thời vẻ mặt kích động, nhưng lập tức giấu đi, nhiệt tình nói:

- Thì ra ngươi thật là Diệp công tử ở Thiên Long Thành. Thật là… may mắn thay! Ngày đó ở Thiên Long Thành, ta có may mắn được tận mắt chứng kiến phong thái của Diệp công tử, suýt nữa tôn làm thần tượng, không ngờ lại có thể chạm mặt ở nơi này… Hả? Diệp công tử sao biết ta họ Nam Cung?

- Phong thái của Nam Cung huynh đệ hôm ấy Diệp Vô Thần ta cũng đều thấy trong mắt, nhân vật xuất chúng như vậy khiến người ta muốn quên cũng khó lắm.

Nam Cung Chân bật cười sảng khoái:

- Diệp công tử quá khen, chút ma kỹ vặt vãnh ấy sao xứng vào pháp nhãn của Diệp công tử. Thật ra thì… vì sao các người lại tới đây? Hơn nữa còn… -Y dùng ánh mắt tỏ ý về Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, dẫn hai cô bé tới nơi như này, y hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Diệp Vô Thần ngược lại cũng không lấp liếm, nói thẳng:

- Chúng ta chuẩn bị đi Thiên Diệt Hỏa Sơn.

- Thiên Diệt Hỏa Sơn? –Nam Cung Chân kinh hãi, khuyên can nói:

- Nơi đó không đi được, đừng nói lên núi, người bình thường có thể đi tới chân núi đều không có mấy ai. Nếu như bước chân lên núi, ngay cả thoáng cái bị hóa thành tro đều có khả năng, Diệp công tử ngàn vạn lần đừng đi!

Dẫu là Nam Cung thế gia của y, có năng lực tới được đỉnh núi cũng chỉ có mấy gia gia của y, muốn tới gần trung tâm núi lửa đó là nghĩ cũng đừng nghĩ. Mà theo y được biết, năng lực của Diệp Vô Thần tuy mạnh nhưng tuyệt không đến Linh cấp, đoán chừng có thể dừng ở chân núi một hồi đã không tệ rồi.

Nhưng ngay tức thì, một phát hiện kinh người khiến cõi lòng y thầm giật mình.

Nơi này cách Thiên Diệt Hỏa Sơn tuy còn rất xa nhưng nhiệt độ đã tiếp cận giới hạn người thường có thể thừa nhận, người bình thường ở mức nhiệt độ này nhất định sẽ đầm đìa mồ hôi, đầu váng vô lực, ngay cả hô hấp đều rất khó khăn, ngay cả Nam Cung Chân thân thiện với hỏa nguyên tố đều có cảm giác nghẹt thở khó chịu, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi. Mà ngoài cô bé tóc trắng kia, Diệp Vô Thần cùng thiếu nữ áo đen thoạt nhìn lại không hề có chút khó chịu nào, sắc mặt bình thản, trên người ngay cả một giọt mồ hôi đều không có.

Điều này khiến y sao có thể không giật mình chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.