Thiên Thần

Chương 183: Thiếu nữ bé nhỏ - Hương Hương




- Hiện tại chúng ta có phải bằng hữu hay không đây? Ta rất thích ngươi, ngươi nhất định cũng thích ta đúng không? Vậy cứ dùng thân thể ta là được, ta thật sự không tức giận chút nào đâu, chỉ cần ngươi không mang ca ca ta đi, ta thật sự không tức giận chút nào, còn sẽ cảm ơn ngươi lắm. Chỉ là… Nếu có thể, liệu ngươi có thể thay ta bảo vệ ca ca như Đồng Tâm tỷ tỷ được không… Chúng ta là bằng hữu tốt, đúng không?

- A… Vì sao lại như thế… Vì sao chỉ có thân thể ca ca mới có thể… Không phải, ngươi đang lừa ta, đúng không…

- Không có lực lượng, ngươi sẽ chết, ta sẽ rất buồn, nhưng nếu không có ca ca, ta sẽ càng buồn hơn, sẽ buồn chết mất… Lẽ nào thật sự không có cách khác ư? Hương Hương… nhất định có cách khác đúng không, nói cho ta biết… Ta và ca ca đều sẽ giúp ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi mà. Đừng mang ca ca đi…

- ……

- Ngươi hỏi ta vì sao lại tốt với ca ca như vậy? Bởi vì… Ta không thể không có ca ca. Chỉ có huynh ấy ở bên ta mới có thể an tâm, mới rất vui vẻ. Nếu rời khỏi ca ca, cho dù là một chốc một lát ta sẽ rất không nỡ, rất buồn. Ngày trước, ta cũng không biết đây là thứ cảm giác thế nào. Sau này… ca ca dạy ta học rất nhiều chữ, ta mới từ từ biết, thứ cảm giác này gọi là quyến luyến…

Quyến luyến…

Quyến luyến…

Quyến… luyến…

……………………..

Thiếu nữ nho nhỏ ở không trung khẽ nhẩm hết lần này tới lần khác hai chữ nàng không hiểu này, dùng lòng mình cảm thụ lòng Ngưng Tuyết, dần dần, nàng dường như ngẫm ra được điều gì đó, trên mặt lộ ra một nụ cười rất khẽ rất ngọt. Trong thế giới màu trắng, thân thể nàng bắt dầu dần trở nên nhạt, như đột ngột xuất hiện rồi đột ngột tiêu tan vậy.

Thế giới màu trắng xao động một hồi, ý thức lại tiêu trừ lần nữa.

…………………………………………� �� �……

Một cỗ cảm giác mát rượi từ trên môi chảy vào trong họng sau đó tràn xuống toàn thân. Trong sự mát mẻ lại mang theo sự ấm áp khiến người ta say lòng. Thứ cảm giác này như đã từng quen biết. Diệp Vô Thần mở mắt, ánh vào mắt là một mảng nóc điện màu xanh cũ nát của "Thần Điện bị mất tích".

Hồi ức trước khi mất đi ý thức trong khoảnh khắc vọt lên, hắn ngồi bật dậy, gấp giọng hô:

- Tuyết Nhi!

- Ca ca! Huynh rốt cuộc đã tỉnh rồi!

Một tiếng la vui sướng vang lên bên tai hắn, khiến hắn như nghe thấy thanh âm của trời. Ngưng Tuyết cầm một chiếc lá cây xanh biếc rất lớn, cuốn chiếc lá lại, dẫn thành một vòi dẫn nước trong veo. Diệp Vô Thần bỗng ngồi dậy khiến nàng giật nảy mình, nước cũng vãi ra một ít, làm ướt chiếc váy công chúa trắng tinh của nàng. Nét cười trên mặt nàng vẫn là hân hoan như thế.

Diệp Vô Thần nhoáng cái ôm nàng vào trong ngực, lòng mang khiếp sợ nói:

- Tuyết Nhi, muội thật dọa chết ta… Sau này, không cho phép liều lĩnh như thế nữa biết chưa?

Ký ức sau cùng của hắn dừng lại ở cảnh Ngưng Tuyết bỗng bảo vệ trước người hắn, dùng thân thể nàng cản lại luồng bạch quang kia đập vào, hắn còn chưa kịp sợ hãi thì thế giới trước mắt đã biến thành hoàn toàn trống rỗng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tuyết Nhi bình an vô sự, trên dưới cả người nàng cũng không chút tổn thương, không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào. Hắn chợt như mơ một giấc mộng đáng sợ, mộng còn chưa kết thúc thì hắn đã đột ngột tỉnh lại.

Đồng Tâm dựa người lên vai hắn, cũng vui vẻ bật cười. Khi Vô Thần và Ngưng Tuyết bị bạch quang phủ lấy, nàng tự trách, sợ hãi, còn suýt nữa khóc lên. Nhưng may mà mọi thứ đều chỉ là lo xa, sau khi trải qua sự kinh hãi thật lớn, mọi thứ lại nghịch chuyển như kỳ tích vậy.

Diệp Vô Thần nhận ra, nơi đây vẫn là Thần Điện bị mất tích kia, khí tức của Đồng Tâm cũng làm cho hắn biết đã không có bất cứ nguy hiểm gì. Quá nhiều nghi hoặc cùng nhau dâng lên trong lòng. Hắn vuốt mái tóc của Ngưng Tuyết hỏi:

- Tuyết Nhi, muội biết đã xảy ra chuyện gì không? Con tiểu hồ ly kia đi đâu rồi?

- Y nha… Y nha y nha…

Một thanh âm ngọt ngào dễ nghe bỗng vang lên sau đầu hắn, Diệp Vô Thần vô ý thức ngoảnh đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn lơ lửng ở đó. Thân thể nàng thoạt nhìn chỉ lớn hơn lòng bàn tay hắn chút đỉnh, mái tóc dài màu trắng không gió mà bay, phấp phới sau người nàng. Chiếc váy mềm như bông, bên ngoài cơ thể tỏa ra bạch quang nhu hòa. Thân thể nàng chỉ có thể dùng "xinh xắn" để hình dung, hệt như một con búp bê sứ phấn điêu ngọc mài mà thành. Thoáng nhìn, thì như nhìn thấy một Ngưng Tuyết phiên bản thu nhỏ vậy.

- Ê a, ê a. –Nhìn thấy Diệp Vô Thần quay đầu nhìn về phía nàng, nàng vui vẻ "ê a" hai tiếng, sau đó lộ ra một khuôn mặt khả ái, thân thể còn xoay một vòng ưu nhã trên không trung, hiển lộ thân thể của mình về phía hắn.

- Đây là? –Diệp Vô Thần kinh ngạc vạn phần, gần như không dám tin vào mắt mình. Lẽ nào, đây chính là Tiểu Tinh Linh vốn chỉ tồn tại trong ảo tưởng của nhân loại ư?

- Ca ca, nó tên Hương Hương. À đúng rồi, nó chính là con tiểu hồ ly hôm ấy đấy. –Ngưng Tuyết cười nói.

Dường như đáp lại lời Ngưng Tuyết, cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười, một luồng bạch quang bao trùm lấy thân thể nàng, đồng thời mau chóng hóa hình bên trong đó, rất nhanh hóa thành con tiểu hồ ly khủng bố kia, bay xuống mặt đất, tinh nghịch chạy xung quanh ba người.

Diệp Vô Thần:

- ……

Diệp Vô Thần có thứ cảm giác như thân lạc vào trong sương mù, mà hai chữ "hôm đó" trong lời Ngưng Tuyết khiến cõi lòng hắn thoáng cả kinh, hắn không kịp hỏi chuyện về tiểu hồ ly, vội vã gội:

- Tuyết Nhi, ta hôn mê mấy ngày rồi?

Ngưng Tuyết ngẩng mặt lên, ngẫm nghĩ nói:

- Để muội đếm thử… -Nàng bẻ đầu ngón tay, nghĩ hồi lâu mới nói:

- Hình như bảy ngày rồi. Ca ca ngủ suốt, không chịu dậy.

Bảy ngày… Diệp Vô Thần rốt cuộc an tâm, lúc này mới hỏi:

- Con tiểu hồ ly kia là thế nào vậy?

Thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó làm người ta khó thể tin nổi. Đồng Tâm lúc này chẳng những không hề có chút địch ý nào với nó, mà ánh mắt nhìn về phía nó còn có chút ít yêu thích. Hơn nữa… hắn rõ ràng cảm thấy trong đầu mình dường như thêm thứ gì đấy, đó là một thứ gắn bó chặt chẽ với linh hồn của tiểu hồ ly này, khiến hắn có thể tùy lúc cảm giác được nhất cử nhất động của nàng, thậm chí…

- Ca ca, Hương Hương rất đáng yêu đấy, nó có thể biến thành tiểu hồ ly, cũng có thể biến thành muội muội thật dễ thương. –Ngưng Tuyết cười vui vẻ:

- Còn nữa nè, Hương Hương nói, ca ca bây giờ là chủ nhân của nàng đó.

Tiểu hồ ly ngừng chạy, chân khựng lại, nhẹ nhàng nhảy lên vai Diệp Vô Thần, dùng vuốt trước mềm như bông của nó gãi gãi mặt hắn. Lời của Ngưng Tuyết đã xác định ý nghĩ trong lòng hắn, hắn cảm giác được rằng, giữa hắn và tiểu hồ ly đích xác là cảm giác chủ tớ.

Luồng bạch quang kia, thì ra không phải công kích, thế… rốt cuộc là vì sao?

- Tiểu hồ ly, vì sao ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân của ngươi? –Diệp Vô Thần dùng một ngón tay đè vuốt trước của nó, hỏi.

Bạch quang lóe lên, trong nháy mắt tiểu hồ ly đã biến thành cô bé nọ, vẫn đứng trên vai hắn như trước, chỉ là trên mặt có chút ít mất hứng, dường như bất mãn vì hắn gọi nàng là "tiểu hồ ly".

- Ê a, ê a, ê a… -Nàng kêu ê ê a a bên tai hắn, trong thanh âm tràn đầy sự thanh thúy dễ nghe khiến người ta hưởng thụ. Nhưng Diệp Vô Thần hoàn toàn nghe chẳng hiểu gì cả.

- Ngươi tốt nhất đừng gọi Hương Hương, gọi ê a hay hơn. –Diệp Vô Thần ngán ngẩm nói. Ngoại trừ thanh âm dễ nghe nọ, mùi hương trên người nàng càng khiến người ta say lòng. Đây hẳn chính là ngọn nguồn của cái tên "Hương Hương"đi.

- Ca ca, đừng sửa mà, cái tên Hương Hương này rất hay. Ca ca thử ngửi xem, trên người nàng thật sự rất thơm. –Ngưng Tuyết nhỏ giọng kháng nghị nói.

Hương Hương cũng dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ kháng nghị.

- Được, ta tiện mồm nói thế mà thôi, sẽ không sửa đâu, cái tên Hương Hương này mới thích hợp với nàng. –Diệp Vô Thần có chút tức cười nói. Hắn quay mặt sang, quan sát tỉ mỉ cô gái nhỏ khả ái trên vai, lại hỏi:

- Vậy Hương Hương này, vì sao ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân thế? Ta bây giờ, có thể thỏa sức quyết định sinh tử của ngươi.

Với thực lực đáng sợ ngay cả Đồng Tâm đều có thể đánh bại của nàng, vì sao lại muốn nhận mình làm chủ!? Hắn không cách nào lý giải, hơn nữa, những lời nói của Nam Nhi lúc trước không thể nghi ngờ rằng càng tăng thêm vài phần sắc thái hãi người vì thân phận của nàng. Tuy sau khi Nam Nhi nói ra liền liều mạng phủ nhận ý nghĩ của mình, nhưng Diệp Vô Thần nghe ra được, đó càng giống như tự an ủi, không dám đón nhận sự thật trước mắt. Dẫu là Diệp Vô Thần, há chẳng phải đến bây giờ cũng khó có thể đón nhận hay sao.

Hương Hương:

- Ê a ê a….

Diệp Vô Thần:

- ……

- Hương Hương nói, lực lượng của nó một mực đều mất hết, nếu lực lượng toàn bộ mất hết nàng sẽ chết. Cho nên vì để giảm tốc độ mất đi lực lượng, nàng chỉ có thể ngủ suốt, ngủ suốt, ngủ rất rất lâu mới rốt cuộc chờ được ca ca. Chỉ có ngủ trong thân thể ca ca thì lực lượng của nàng mới không biến mất, hơn nữa còn có thể từ từ khôi phục. Ca ca càng lợi hại nàng khôi phục càng nhanh. –Ngưng Tuyết rất thành thực trả lời, đây là Hương Hương ở trong thế giới màu trắng đó nói cho nàng biết.

Nàng còn nói cho Ngưng Tuyết biết, vì nàng, nó sẽ không chiếm cứ thân thể hắn nữa, mà là vứt bỏ tự do của mình, nhận hắn làm chủ nhân. Bởi vì ngoại trừ xâm chiếm thân thể hắn và nhận hắn làm chủ đã không còn cách nào khác có thể ngủ say trong cơ thể hắn. Nhưng từ sau này trở đi, một ý niệm của Diệp Vô Thần có thể quyết định sinh tử tồn vong của nàng.

Những lời của Ngưng Tuyết đã xúc động tiếng lòng của nó. Nó không muốn thấy nàng buồn, vì thế lựa chọn một phương pháp thành toàn cho người khác, lại cực kỳ tàn khốc với mình. Nó rất hy vọng chủ nhân của nó có thể tốt như nàng nói, có thể đối đãi với nó như với nàng. Bởi vì yếu tố đầu tiên để xâm chiếm thân thể, chính là xóa bỏ ý thức của hắn.

Diệp Vô Thần trầm mặc một hồi, hỏi:

- Tuyết Nhi, muội có thể nghe hiểu nàng nói?

Ngưng Tuyết lắc đầu:

- Bây giờ thì nghe không hiểu. Đây là Hương Hương ở trong thế giới màu trắng kia nói cho muội biết.

Thế giới màu trắng… Thế giới linh hồn ư? Diệp Vô Thần im lặng suy tư. Giao lưu linh hồn không cần ngôn ngữ tương thông, mà là trực tiếp thông qua linh hồn làm cho đối phương cảm nhận được ý nghĩ trong lòng mình. Thứ phương thức này là giao lưu trực tiếp nhất, rõ ràng nhất.

Ngủ say ở bên trong thân thể mình… Xem ra, huyết mạch mình có được thật sự không phải đơn giản. Con Long Hồ nho nhỏ này, sau này rốt cuộc sẽ mang tới cho mình nỗi ngạc nhiên ra sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.