Thiên Thần

Chương 186: Long Hồ biến thành vô dụng




- Sau khi Mộng tỷ tỷ về đến nhà nhất định sẽ rất vui vẻ. Ca ca, Hương Hương đâu, muội muốn chơi với Hương Hương.

Diệp Vô Thần dùng ý niệm đánh thức tiểu hồ ly, một luồng bạch quang từ trên người hắn bay ra, cuộn thành một nắm tuyết kéo theo cái đuôi dài đáp lên tay Ngưng Tuyết trong ngực Diệp Vô Thần, Ngưng Tuyết cao hứng ôm chặt nó, ngất ngây hít lấy mùi thơm trên người nó, khẽ vuốt ve.

Trong bụi cỏ ven đường, một con hồ ly màu đỏ cao hơn một thước, miệng dài nhọn chui ra cản trước mặt họ, làm ra vẻ muốn phát động công kích. Dọc đường lúc đi họ gặp phải rất nhiều ma thú chặn đường, toàn bộ đều bị Đồng Tâm tiện tay giải quyết như thái đậu hũ. Diệp Vô Thần dùng mắt quét qua, phát hiện là một con Phún Hỏa hồ tam cấp, hắn không để Đồng Tâm ra tay, cố ý xem thử sự lợi hại của tiểu hồ ly, dùng tay chỉ, ra lệnh:

- Hương Hương, tiêu diệt nó, để ta kiến thức xem ai mới là hồ ly cường đại nhất.

Hương Hương nhận được lệnh của chủ nhân đành ngán ngẩm nhảy từ trong ngực Ngưng Tuyết xuống đất, sau đó lê theo cái đuôi dài chạy về phía con Phún Hỏa Hồ nọ. Phún Hỏa Hồ dường như là bị ngoại hình vừa rất giống lại rất không giống của Hương Hương mê hoặc, nó không tránh né, bị Hương Hương va đầu vào…

Một màn rung động đã xảy ra…

Phún Hỏa Hồ bị đụng đầu co lại một cái, mà Hương Hương thì bị lực phản chấn bắn về, trực tiếp ngã chổng vó, nhếch nhác bò dậy, co cẳng chạy về. Con Phún Hỏa Hồ bị va một cái liền nổi giận, há miệng hồ ly, phun ra một quả cầu lửa bằng nắm tay về thân thể Hương Hương. Cảm nhận thấy nguy hiểm ở đằng sau, Hương Hương cuống quít nhảy sang bên, khó khăn lắm mới né qua, sau khi lăn vài vòng người dính đầy bùn mới nhổm dậy, rãi đất chạy đi điên, thoáng cái liền nhào vào trong ngực Ngưng Tuyết, co rụt cả người ,không chịu ló đầu ra nữa.

Phún Hỏa Hồ cũng theo sát đằng sau Hương Hương vồ về phí Diệp Vô Thần, Đồng Tâm nhích chân, đá bay một viên gạch nhỏ vô tình đâm xuyên thân thể nó. Phún Hỏa Hồ loạng choạng chân một cái, gục xuống đất, không còn hơi thở nữa.

Diệp Vô Thần túm đuôi Hương Hương xách nó lên, trợn tròn mắt quan sát trên dưới toàn thân nó. Đây thật là con tiểu hồ ly hôm ấy đánh bại cả Đồng Tâm ư?

Tiểu hồ ly bị xách đuôi quọ quậy tứ chi liều mạng vùng vẫy. Ngưng Tuyết vội ôm lấy thân thể nó, đau lòng nói:

- Ca ca, đừng túm đuôi nó, nó sẽ rất đau.

Diệp Vô Thần lại ngờ vực nhìn con tiểu hồ ly vài lần, lúc này mới thả nó xuống. Toàn thân tiểu hồ ly phát bạch quang, biến thành một cô gái nhỏ, dựa sát thân thể lên người Ngưng Tuyết, ngân ngấn nước mắt nhìn Diệp Vô Thần.

- Ca ca, có phải huynh rất kỳ quái vì sao Hương Hương trở nên mất lợi hại hay không? –Ngưng Tuyết trông ra ý nghĩ của hắn, hỏi.

Diệp Vô Thần gật đầu, hắn một mực đều không phát giác được dao động năng lượng gì trên người Hương Hương, hắn vốn tưởng rằng ấy là vì Hương Hương quá mạnh, năng lực của hắn không đủ để phát hiện, hiện giờ xem ra hoàn toàn không phải là như vậy.

- Lực lượng của nó đã hao hết rồi đúng không? –Diệp Vô Thần nói. Liên tưởng đến hôm đó, lực lượng của nó bỗng giảm xuống, rồi đột ngột tăng vọt mấy chục lần. Bây giờ nghĩ lại, đó hình như là một phương pháp làm cạn kiệt tiềm lực.

- Dạ, đúng vậy đó. Hôm đó Hương Hương nói nó vì đánh bại Đồng Tâm tỷ tỷ nên thoáng chốc đã phóng hết tất cả lực lượng trong thân thể ra ngoài, chả còn lại chút nào. Nếu không phải đã nhận ca ca làm chủ nhân thì đã chết rồi. –Ngưng Tuyết thay Tiểu Hương Hương giải thích. Cô bé trên đầu nàng gật đầu theo, thanh thúy "ê a" hai tiếng, hai con mắt nhấp nha nhấp nháy, chỉ sợ chủ nhân này lại đột nhiên ức hiếp nàng.

Long Hồ: nhất cấp ma thú. Đây là Diệp Vô Thần dùng "Linh Hồn Chi Nhãn" thăm dò tin tức của Hương Hương, nhất thời không biết nói gì.

Khẽ ôm cô bé, Diệp Vô Thần mỉm cười nói:

- Là chủ nhân không đúng, Hương Hương đừng tức giận nữa nhé.

- Y nha, y nha…

Diệp Vô Thần:

- ……

…………………………………………� �� �……..

Khu bí mật, Bắc Đế tông.

- Mộng Nhi của ta, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Mấy ngày nay làm ta lo lắng chết đi được. –Sau khi cho Viêm Chỉ Mộng tiếp cận Diệp Vô Thần, mấy ngày sau Viêm Tịch Minh cũng rời khỏi Viêm Long Thành, trở về Bắc Đế tông. Thời điểm Viêm Chỉ Mộng trở về so với dự đoán của y muộn hơn rất nhiều.

Cách xưng hô thân mật của Viêm Tịch Minh vốn dĩ Viêm Chỉ Mộng đã quá quen, nhưng lúc này trong lòng lại sinh ra cảm giác rất không thoải mái, nàng dùng giọng điệu lạnh lẽo y đã quen thuộc từ lâu nói:

- Diệp Vô Thần không phải dễ đối phó như vậy, cho nên ta tốn thêm một ít thời gian.

Nhắc tới cái tên Diệp Vô Thần, nội tâm nàng rối như tơ vò, có đau có đớn, có nhớ thương, còn có cả mê mang bất lực.

Viêm Tịch Minh gật đầu:

- Thật vậy, từ những hành vi hắn gây ra ở Thiên Long Thành thì thấy đây là một kẻ tâm cơ rất sâu, quả thật không phải dễ đối phó. Mà ta vẫn bảo một mình nàng đi, nàng biết là vì sao không?

Viêm Chỉ Mộng lãnh đạm lắc đầu.

Viêm Tịch Minh mỉm cười, thanh âm nhu hòa nói:

- Nhiều năm như vậy nàng một mực không nguyện ý gặp người ngoài, ta và phụ thân cũng đều rất thông hiểu cho nàng. Chỉ là, qua hơn một tháng nữa nàng chính là thê tử của Viêm Tịch Minh ta, thiếu chủ phu nhân của Bắc Đế tông chúng ta, đến lúc ấy chắc chắn phải đối mặt với rất nhiều thứ, vĩnh viễn không thể hạn chế năng lực của mình vào…

- Ta hiểu rồi. –Viêm Chỉ Mộng cắt ngang lời y:

- Cho nên ta đã đáp ứng chuyện này.

- Hơn nữa, trông bộ dạng của nàng hẳn đã thành công rồi. –Viêm Tịch Minh mỉm cười nói:

- Tuy Diệp Vô Thần có tâm cơ nhưng tuổi tác còn trẻ, làm việc cũng khá ngông cuồng, ngược lại kể ra cũng không phải quá khó đối phó. Hơn nữa nghe đồn hắn thiếu niên phong lưu, với mị lực của Mộng Nhi nàng, khiến hắn mất hết hồn vía thật sự là chẳng có gì đơn giản bằng. Mộng Nhi, nếu lấy được Nam Hoàng Kiếm, thì nàng chính là đã lập một công lao to lớn cho Bắc Đế tông chúng ta. Khi đó, ai còn dám không phục với thiếu chủ phu nhân nàng.

- Tuy đã thành công nhưng kết quả có thể sẽ khiến ngươi rất thất vọng đấy. – Trong thanh âm lạnh nhạt của Viêm Chỉ Mộng mang theo chút ít chán nản.

- Hửm? –Viêm Tịch Minh nhíu chặt mày.

- Thực ra hắn hoàn toàn không hay biết vị trí của Nam Hoàng Kiếm. Ngày trước Sở Thương Minh sư phụ hắn từng ngẫu nhiên nhìn thấy hình dạng Nam Hoàng Kiếm trên tộc phổ của Nam Hoàng tông, rồi từng vẽ cho hắn xem. Hắn đã dùng nó vẽ ra Nam Hoàng Kiếm nhằm làm giao dịch với Nam Hoàng tông. –Viêm Chỉ Mộng nói.

Viêm Tịch Minh đứng dậy từ trên ghế, cúi đầu đi tới đi lui vài bước.

- Giao dịch giữa hắn và Nam Hoàng tông rốt cuộc là cái gì? –Viêm Tịch Minh nhíu mày hỏi.

Viêm Chỉ Mộng vừa định mở miệng, nhưng nhớ tới giao dịch liên can đến an nguy của người nhà hắn, trong lòng đắng chắt, lắc đầu:

- Ta biết đều là sau lời bịa đặt của hắn nên rất thất vọng, đành không hỏi nữa.

- Vậy nàng có giết hắn hay không. –Lông mày Viêm Tịch Minh càng nhíu càng chặt. Y không hoài nghi lời của Viêm Chỉ Mộng, hiệu quả của mị âm, hắn từng tiếp xúc vài năm thì sao có thể không tin. Chỉ là cứ như vậy, ý tưởng muốn dùng Nam Hoàng Kiếm để kiềm chế Nam Hoàng tông cũng hoàn toàn thất bại. Vài phen tính kế, thì ra lại là một lời bịa đặt nực cười, đường đường Nam Hoàng tông không ngờ lại bị lừa như thế, mà nếu không phải có Viêm Chỉ Mộng, thì Bắc Đế tông y cũng đã bị lừa rồi.

Trong đôi mắt Viêm Chỉ Mộng lộ ra nỗi thê lương man mác, lắc đầu nói:

- Không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Viêm Tịch Minh bật cười:

- Ta biết sau khi nàng đắc thủ sẽ không giết hắn, tuy trong lòng nàng có hận thù nhưng vẫn luôn thiện lương như vậy. Đừng nói là người, ngay cả động vật nhỏ bé nàng đều không nỡ thương hại. Hửm? Mộng Nhi, sắc mặt nàng không dễ coi cho lắm, có chỗ nào không thoải mái à?

Viêm Chỉ Mộng đôi mắt có chút mơ hồ liền dời ánh mắt, lạnh lùng nói:

- Bên ngoài ở không quen, thân thể không thoải mái, cũng rất mệt.

Viêm Tịch Minh vội vàng nói:

- Vậy nàng mau đi nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày nay bảo nàng đi một mình xa như vậy, thật khổ cho nàng rồi.

Viêm Chỉ Mộng ứng tiếng, xoay người rời đi.

Viêm Tịch Minh đứng ở trước song cửa, nhíu mày, rơi vào trong trầm tư. Chỉ là, y và Viêm Chỉ Mộng thực sự quá đỗi quen thuộc, mấy năm nay nàng gần như không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, cho nên hoàn toàn không sinh ra bất kỳ hoài nghi gì với nàng. Bằng không ắt có thể từ nét mặt của nàng phát hiện rất nhiều sơ hở. Tuy Viêm Chỉ Mộng luôn một mực làm dịu tâm tình của mình, nhưng nàng dẫu sao cũng là một người không giỏi che giấu.

Mười ngày sau, Thiên Long Thành.

- Thưa Thiên Long quân vương tôn quý, mười ngày trước Đại Phong Quốc ta đã hoàn toàn thu binh, đồng thời đã ký hòa ước gả Dao Phong công chúa cho thái tử điện hạ của chúng ta với quý quốc, trong vòng năm năm hai nước không thể khai chiến. Đại Phong Quốc ta đã tỏ hết thành ý của mình, mà hiện giờ kỳ hạn hai mươi ngày đã qua năm ngày, chúng ta vẫn không thể dẫn Dao Phong công chúa về, vẫn mong Thiên Long quân vương tôn quý đưa thành ý của các ngài ra. –Một nam tử bận giáp nhẹ, mày kiếm mắt gấu nửa quỳ trước người Long Dận, lẫm liệt nói.

Quãng thời gian này, từng tin cấp báo khiến Long Dận biết lời Phong Lăng ngày ấy không lời nào là giả, gả Diệp Thủy Dao cho Phong Lăng đã trở thành phương pháp duy nhất giải cứu nguy cơ cho Thiên Long Quốc. Sau khi Phong Lăng trở về, không đến mười ngày, quân Đại Phong đang rục rịch quả thật toàn bộ thoái lui, đồng thời chủ động đưa hòa ước trong vòng năm năm không thể khai chiến, điều kiện là Diệp Thủy Dao gả cho Phong Lăng, bên trên đã đóng dấu ngọc tỷ của hoàng thất Đại Phong, hoàn toàn chính xác.

Một tia nghi ngờ cuối cùng của Long Dận đã được xua tan, bắt đầu nghi hoặc Phong Lăng rốt cuộc đã dùng cách gì khiến Phong Liệt cam nguyện lui binh. Hôm đến hạn hai mươi ngày, Đại Phong Quốc đã phái tới đội ngũ đón dâu. Dẫn đầu không ngờ lại là Chấn Đông đại tướng quân Nhạc Hám Đông tiếng tăm lừng lẫy. Phía đông Đại Phong Quốc đương nhiên là Thiên Long Quốc, lấy tên là Hám Đông, ngụ ý của nó cứ nghĩ là biết. Mà y vốn dĩ chính là đội tiên phong đầu tiên tấn công Thiên Long Quốc lần này. Việc hủy bỏ xâm chiếm khiến trong lòng y quả thật tiếc nuối không thôi.

Nhưng chuyến đón dâu không hề thuận lợi như vậy, họ đã dừng lại ở Thiên Long Thành năm ngày, vẫn không thể đón Diệp Thủy Dao đi. Lực cản không phải hoàng thường mà là Diệp gia. Trước khi tới Thiên Long Quốc, Phong Lăng từng dặn đi dặn lại, nhất định phải dùng đủ lễ ngộ với cả Diệp gia, không thể mạo phạm. Ngoại trừ điều này, Phong Lăng còn sai y tặng một phần lễ hỏi cực hậu hĩnh và một bức thư. Y có thể nhìn ra đây không phải là một đám hỏi đơn giản, cũng không phải bị sắc đẹp mê đắm mà là thái tử đã động tình. Y quả thật cũng cung kính với Diệp gia hơn cả Long Dận, đối với việc họ lần lữa chối từ cũng chỉ có thể thỏa hiệp hết lần này tới lần khác.

Long Dận nói:

- Mong Nhạc tướng quân bớt giận, đây là ước định ngày trước trẫm và Phong Lăng lập ra, há có thể cố ý kéo dài. Chỉ là đối với Diệp gia mà nói, Dao Phong công chúa một khi rời nhà, thì chẳng khác nào vĩnh biệt, ngày sau chẳng có khả năng gặp lại được mấy. Trẫm nghe nói Nhạc tướng quân cũng có một người con gái, thiết nghĩ, Nhạc tướng quân hẳn cũng có thể thông hiểu cho tâm tình của họ. Trẫm tuy có lòng nhưng cũng không nỡ ép bọn họ. Nhạc tướng quân lần đầu tới Thiên Long Thành ta, hà cớ gì không tạm gác chức trách vui vẻ ngắm cảnh vài ngày, cũng cho Diệp gia thêm ít thời gian nữa.

Nhạc Hám Đông kiên quyết nói:

- Nỗi đau cốt nhục phân ly Nhạc mỗ đương nhiên hiểu, cho nên Nhạc mỗ vẫn một mực nới hạn hết mọi khả năng. Nhưng thời gian năm ngày đã là giới hạn của Nhạc mỗ, bằng không ắt sẽ khiến thái tử điện hạ thất vọng. Mong hoàng thượng hãy nghĩ ra ý chỉ, thôi thúc Diệp gia.

Long Dận ngẫm nghĩ, biết rõ kéo dài thêm nữa ắt sẽ gây nên bất mãn cho Đại Phong Quốc, hơn nữa năm ngày… Quả thật đã nới lỏng hết cỡ rồi. Y bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, trẫm cũng không để Nhạc tướng quân khó xử nữa, cứ theo lời ngươi nói đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.