Thiên Thần

Chương 206: Kiếm khí như cầu vồng




- Ca ca… Huynh chảy rất nhiều máu, đau không? –Ngưng Tuyết vươn tay, sờ ngực và khóe miệng hắn.

Diệp Vô Thần nhắm mắt, mỉm cười nói:

- Chỗ máu này đều không phải của ta, ta sẽ không để mình bị thương. Tuyết Nhi, nếu mệt thì trước tiên hãy nhắm mắt vào ngủ một lát đi.

- Vâng… -Ngưng Tuyết nhẹ nhàng đáp lời, dùng sức co người vào trong ngực hắn.

Hồng quang bên ngoài cơ thể Diệp Vô Thần vẫn tồn tại như cũ, không biết đang thiêu đốt cái gì. Diệp Vô Thần biết, khi hồng quang còn đó, ý nghĩa cho việc mình vẫn có lực vùng vẫy, nếu ngay cả tiềm năng cuối cùng đều hao hết hoàn toàn, hết thảy cũng kết thúc từ đây.

Trảm Tinh Kiếm chống đỡ thân thể hắn, hỏa quang bên trên theo đó cũng càng lúc càng yếu. Diệp Vô Thần tự biết dẫu ăn Thiên Diệt Hỏa Long Quả, thực lực tiếp cận Thần cấp, thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Phong Triêu Dương, đừng nói một người, mười người cũng không thể đánh bại y. Nhưng một thanh Cấm Đoạn Chi Khí, hệt như kỳ tích một kiếm chém Chiến Thần thành hai nửa.

Lúc trước, Trảm Tinh Kiếm ở trong tay hắn chỉ là một thanh binh khí sắc bén. Hôm nay, hắn lần đầu tiên tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Cấm Khí.

Vài phút sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trên con đường im ắng. Diệp Vô Thần mở mắt, tức tốc đứng dậy, đi về phía tây. Phong Liệt vị đối phó hắn, lại điên cuồng điều động ra đội ngũ khổng lồ như thế, không hề nghi ngờ, lúc này các cửa thành lớn chắc chắn có vô số trọng binh. Trên một góc cờ của đội ngũ khổng lồ ban nãy viết một chữ "Tây" nho nhỏ, chứng minh… Đó rất có khả năng là thành vệ quân ở thành Tây. Nói cách khác, cửa thành phía tây hẳn không có quân đội. Dù sao, chỗ đó cũng là phương hướng ngược đường với đường trở về Thiên Long Quốc.

Trảm Tinh Kiếm vẫn rực lửa, bất kể ai đều không nhìn rõ diện mạo của nó. Trong Thiên Phong Thành nơi nơi đều là bóng dáng của thành vệ binh, hắn một đường chém giết tiến tới, dọc đường lại mang theo không biết bao nhiêu sinh mạng, dấy lên không biết bao nhiêu máu tươi, khi hắn rốt cuộc xuất hiện ở cửa Tây Thiên Phong Thành, nơi đó nhất thời hoàn toàn hỗn loạn, Diệp Vô Thần đã kiệt sức liền đại sát một trận, phá cửa rời đi.

- Hoàng thượng, cửa Tây truyền tới cấp báo, Diệp Vô Thần đã…

- Không cần nói, trẫm đã biết rồi. –Phong Liệt đặt kính viễn vọng xuống, sắc mặt vô cùng tái nhợt, gió đem lạnh buốt hoàn toàn không bằng một phần vạn sự lãnh lẽo trong lòng y.

- Không ngờ lại đi ngược đường về. Hừ! Phía tây tuy quân bảo vệ ít nhất nhưng cũng đủ để giết ngươi… Mau chóng cho người phóng pháo tín hiệu ma pháp, mau đi!

- Vâng.

Phong Liệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

- Hắn ắt phải chết, ắt phải chết!

--------------------

--------------------

Đồng Tâm liên tục đứng lên ngã xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, khí tức càng lúc càng mỏng manh, sát khí và vẻ bạo ngược trong đôi mắt lại vẫn luôn không giảm bớt chút nào. Mỗi lần khi Lục Thiên cho rằng nàng đã không còn lực tái chiến nữa, muốn bắt lấy nàng, thì nàng đều sẽ vung một đao mãnh liệt về phía gã, thanh đoản nhận màu đỏ chót ấy không vì sự suy yếu của nàng mà mất đi quang mang của nó.

Lục Thiên bắt đầu động dung, không biết rốt cuộc là lực lượng gì đang chống đỡ nàng liên tục đứng dậy, liên tục công kích. Gã rõ ràng có thể dễ dàng đánh bại nàng, nhưng đánh rất rất lâu rồi, nàng cũng ngã xuống không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn run run rẩy rẩy đứng dậy, sau đó phóng ra công kích hung ác về phía gã.

Lúc này, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại của nàng như lá khô trong gió, đung đa đung đưa, tùy thời đều có khả năng tự mình ngã xuống. Nhưng đôi mắt đen nhánh kia vẫn nhìn chằm chặp gã, đôi mắt này bắt đầu khiến gã lạnh lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn

- Công chúa, ngươi vùng vẫy là phí sức. Thuộc hạ không muốn mạo phạm công chúa như thế nữa, xin công chúa trở về với thuộc hạ. –Thanh âm Lục Thiên vẫn uy nghiêm như ban đầu. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu gã nói ra câu này.

Đồng Tâm cực kỳ mẫn cảm với khí tức của Diệp Vô Thần, nàng cảm giác thấy hắn cách mình càng lúc càng xa, khí tức cũng càng lúc càng yếu, hắn rốt cuộc đã gặp đại nạn gì… Kẻ trước mắt lại liên tục ngăn trở nàng… Vì Diệp Vô Thần, nàng không thể ngã xuống, ắt phải đi cứu hắn.

Nàng di chuyển về trước một bước, lại lảo đảo ngã xuống đất. Nhưng lập tức, nàng lại cố bò dậy, oán độc nhìn kẻ ngăn cản nàng.

------------

------------

Lúc này, trước mắt Diệp Vô Thần bất ngờ là một đám kỵ binh.

Khi Quang Minh nguyên tố tinh khiết ở phía hoàng cung bắn ra, hắn liền biết phía trước ắt có cản trở. Kỵ binh… hắn chắc chắn không thể đâm xuyên phá vây ra ngoài như đội ngũ bộ binh, bởi vì cản lại không chỉ có người, mà còn có ngựa.

Đằng sau, đội ngũ khổng lồ cũng đã càng lúc càng gần. Đó không vẻn vẹn chỉ là đội quân thành Tây của Nhạc Hám Đông, còn có một đội ngũ khổng lồ với quy mô tương tự. Dùng đội ngũ kỵ binh quy mô lớn tương tự trước người hắn bày thành thế bao quanh, vây chặt lấy hắn ở chính giữa.

Quy mô như thế, chỉ vì lấy tính mạng một mình hắn… Có thể thấy được hận ý và sự kiêng kỵ của Phong Liệt với hắn.

Một cỗ khí tức tuyệt vọng phủ kín cõi lòng, Diệp Vô Thần ngửa mặt lên trời than, trong lòng không ngừng lóe lên từng thân ảnh, khẽ lẩm bẩm:

- Chờ ta…

- A!!!

Một tiếng rống lớn, như bầu trời hạ sét đánh, rung động lòng người. Diệp Vô Thần đôi mắt đỏ ngầu, xông về phía đội ngũ kỵ binh đằng trước, chỉ có xé tan đội ngũ này hắn mới có khả năng thoát thân.

Theo hắn tới gần, năm thanh trường thương đồng loạt đâm về phía người hắn, hắn nhảy lên trên, khiến trường thường toàn bộ rơi vào khoảng không, rồi lật cổ tay, kiếm khí cuồn cuộn nương theo một luồng lửa bay đi, đánh bay hơn ba mươi người đằng trước từ trên ngựa xuống. Thân thể đáp đất, hắn lại nhảy cao lần nữa, vọt về vị trí bầy kỵ binh đông đảo nhất, oán hận quát:

- Toàn bộ…. chết cho ta!!!

Trên Trảm Tinh Kiếm lấp lánh kim mang chói mắt, tại không trung như một ngôi sao băng màu vàng rơi xuống cực nhanh. Sau khi xuất ra một chiêu "Thiên Địa Liệt", cũng ý nghĩa cho việc hắn và Trảm Tinh Kiếm cuối cùng đã có đủ liên hệ. Một kiếm này, là lực lượng của hắn dung hợp với một bộ phận lực lượng của Trảm Tinh Kiếm, một ngôi sao băng màu vàng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống mặt đất…

Một trận nổ vang kinh thiên động địa truyền tới, mặt đất bị năng lượng lan đến từng chỗ nứt toác, kỵ binh trên đất tới tấp bị lực đạo mênh mông hất bay lên, ở không trung bị phá hủy đến nát vụn, mảnh vỡ của khải giáp và binh khí bốc lên bốn phía, rải xuống mưa máu đầy trời.

Trên mặt đất, đất đá dường như cũng bị trút vào lực đạo đáng sợ, từng mảnh nã vào đám kỵ binh xung quanh. Một chuỗi tiếng giòn vang, tuy khải giáp của kỵ binh rất dày, binh khí khó phá nhưng những cục đá này lại mạnh mẽ bắn bay họ từ trên ngựa xuống. Vô số tuấn mã bị gạch đá đập mạnh đều đau đớn hí dài không thôi, có con thậm chí gãy hết xương cốt, rồi bứt dây động rừng, trận hình lập tức xuất hiện tán loạn trên phạm vi rộng.

Bụi bặm dày đặc rải rắc theo mưa máu đầy trời, Diệp Vô Thần bắt kiếm đứng ở trong đống thi thể. Lấy chân hắn làm trung tâm, một chiếc hố cực lớn lan tràn ra xung quanh, từng giọt máu chảy từ xung quanh chảy xuống, hội tụ đến bên chân hắn. Gió đêm vỗ về, mái tóc đen tung bay phần phật, trên mặt Diệp Vô Thần không chút biểu cảm, ánh mắt lại tỏ rõ vẻ rã rời. Dưới một đợt công kích của hắn, địch nhân xung quanh vài chục thước, tám trăm kỵ binh, tám trăm thớt ngựa chết không toàn thây.

Trong gió mang theo một mùi máu tươi gay mũi, đội kỵ binh run rẩy, đám thành vệ quân từ đằng sau theo tới cũng lại lần nữa kinh hãi muốn chết. Trên chiến trường họ từng thấy qua quá nhiều sinh tử, lại chưa bao giờ chứng kiến địa ngục máu tanh hung tàn như thế.

Trong ánh mắt của họ, cả người Diệp Vô Thần lắc lư vài cái, cuối cùng ngã xuống, dùng kiếm chống người, ngực ôm thiếu nữ, không chút nhúc nhích.

- Đây quả thực là một cơn ác mộng. –Nhạc Hám Đông lẩm bẩm nói, sau đó phất mạnh tay:

- Lập tức giải quyết hắn, ngay lập tức…

Mười người cùng nhau tiến lên, nơm nớp lo sợ giẫm thi thể tiếp cận Diệp Vô Thần, ngay khi họ giơ đao lên, Diệp Vô Thần bỗng như một vị Ma Thần bừng tỉnh trong giấc ngủ say, đột ngột đứng dậy, vung tay phải, kiếm khí mênh mông trong nháy mắt chia lìa thân thể hơn chục người.

Nhạc Hám Đông đôi mắt khẽ giật, hét lớn:

- Toàn bộ lên! Hắn đã là nỏ mạnh hết đà! Các ngươi ắt phải rửa sạch nỗi nhục lúc trước!

Trận chiến dùng vạn địch một này, y đã không thể coi thành một trò đùa, một trò hề nữa. Bởi vì một mình đối phương dùng máu tươi tạo nên sự thật nói cho y biết, hắn có tư cách khiến họ huy động nhân lực như thế.

Đám người ùa lên, bộ binh kỵ binh lồng vào nhau. Song, đây lại chẳng phải là trận giao phong giữa hai đội quân khổng lồ, mà là vì chôn vùi một người.

Một luồng hỏa quang, chân năm kỵ binh gộp thêm tọa kỵ dưới người họ đồng loạt bị chặt đứt, lại là một luồng hỏa quang, hơn hai mươi người bị kiếm khí xoắn thành thịt vụn. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tiếng kêu thảm đảo loạn sự yên tĩnh của bầu trời đêm.

Ta không thích máu…

Càng không thích giết người…

Ta chỉ muốn bảo vệ mỗi một người bên cạnh, Tuyết Nhi, tỷ tỷ, Tiểu Nhu Nhu, và cả cha mẹ, gia gia trên danh nghĩa của ta… Rất rất nhiều…

Nhưng vì sao sự việc luôn không thể như ta mong muốn?

Vì sao phải ép tỷ tỷ gả cho người ngoài, hủy cả cuộc đời của mình…

Vì sao tổn thương Tuyết Nhi…

Vì sao Diệp gia son sắc trung thành, đổi lấy lại là sự giết hại của Long gia…

Vì sao phải ép ta giết người…

Vì sao…?

Long gia giết hại Diệp gia, Diệp gia lại đời đời trung thành với Long gia… Bởi vì, Long gia đứng cao hơn Diệp gia, khống chế cả Thiên Long Quốc.

Đại Phong Quốc dồn ép có thể khiến Thiên Long Quốc, Diệp gia theo sự chi phối, khiến tỷ tỷ suýt nữa gả đến Đại Phong, bởi vì họ đứng cao hơn Thiên Long Quốc, điều họ có được, có thể quyết định vận mệnh của Thiên Long Quốc.

Nếu như… ta có thể khống chế vận mệnh của họ, hết thảy, liệu có phải sẽ không xảy ra… Người bên cạnh, sẽ không ai dám thương tổn hay không…

Ý thức của Diệp Vô Thần đang chao đảo, hắn không biết, đêm nay hy vọng thoát khỏi của mình và Ngưng Tuyết lớn đến cỡ nào, trước mắt hoàn toàn tối mịt, ý thức cũng bắt đầu tan rã lần nữa. Tay, dưới nghị lực không chịu ngã xuống đang múa may một cách máy móc, phóng ra lực lượng tùy lúc đều có thể khô liệt… Tia hy vọng đó, đã xa vời đến gần như không thể thấy. Loáng thoáng, hắn cảm thấy khí tức của Đồng Tâm vẫn đang ở nơi xa, lại còn yếu hơn cả hắn…

Là ai đang thương tổn nàng…

Trận tai nạn này, chỉ vì Đồng Tâm rời đi, chỉ vì kẻ đã khiến Đồng Tâm rời đi.

Hắn chung quy vẫn chỉ là một người, hắn có thể vạch ra kế hoạch hoàn mỹ, lại vĩnh viễn không thể tính được thứ mình không biết.

… Có lẽ, ngay từ đầu ta đã sai rồi. Ta chỉ muốn bảo vệ mình, truy tìm quá khứ, bảo vệ người bên cạnh, bảo vệ Diệp gia, nhưng bất kỳ một điều ngoài ý muốn không trong dự liệu nào đều có khả năng đánh tan loại bảo vệ này.

Đúng thế… Ngay từ ban đầu đã sai rồi, sự bảo vệ hoàn mỹ nhất không phải là bảo vệ, mà là khống chế tất cả những người có thể tổn thương bọn họ… Khống chế cả thiên hạ… Khiến tất cả mọi thứ đều trong sự khống chế của mình…

Kiếm khí như cầu vồng, một đường cong màu lửa rộng lớn bay ra ngoài, chặt đứt toàn bộ địch nhân trong phạm vi chục thước trước người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.