Thiên Thần

Chương 219: Hôn biến




Thu qua, đông tới.

Hòa ước năm năm giữa Thiên Long Quốc và Đại Phong Quốc bị bắt xé bỏ rốt cuộc khiến hai nước bộc phát chiến tranh… Nhưng, cái gọi là chiến tranh lại không thảm thiết đến mức người chết ta sống, chỉ vỏn vẹn là hai lần giao phong không lớn không nhỏ nơi biên cảnh, tính chất càng giống như đang thăm dò.

Mà hôm nay, là sinh nhật hai mươi tuổi của Viêm Chỉ Mộng, cũng là ngày thành hôn của nàng.

Thiếu chủ đại hôn, điều này với Bắc Đế tông mà nói không phải một việc nhỏ. Tông chủ Bắc Đế tông Viêm Đoạn Hồn tổng cộng có ba con trai, Viêm Tịch Minh là trưởng, thứ là Viêm Tịch Sơn, út là Viêm Tịch Hà, ba người họ mỗi người có việc riêng cần làm, thường ngày hiếm khi tụ họp. Hôm nay, những người mang họ Viêm tề tụ ở Quỳ Thủy, cung nhau hân hoan đón mừng. Bắc Đế tông truyền thừa vô số năm, lại há có thể không biết sự trọng yếu của chữ "Hòa". Cho nên vô số năm qua giữa thân nhân đều hòa thuận lẫn nhau, chuyện tranh quyền đoạt vị hiếm khi xảy ra. Đứng ở trên đỉnh điểm lực lượng, họ buộc phải khắc ghi một vài quy luật sinh tồn quan trọng nhất, lại dễ bị dục vọng xóa nhòa nhất.

Đương nhiên, "Hòa" này cũng có quy tắc.

Nơi đây là một mảnh cấm địa không cho người khác tiến vào của Quỳ Thủy Quốc, trong ngày thường đều có rất nhiều tuyệt thế cao thủ canh gác, tới gần ắt gặp phải cấm đoán hoặc đánh chết. Bởi vì sau khi có quá nhiều người tiến vào không ra ngoài nữa, lâu dần cũng không ai dám tới gần, không ai hay biết, nơi này không ngờ có một trang viên cực lớn được trang trí xa hoa.

Hôm nay, trong trang viên thường ngày trầm lắng nơi nơi giăng đèn kết hoa, văng vẳng tiếng nói cười vui vẻ. Trong đại đường chật ních đủ các hạng người, nam nữ già trẻ cao thấp béo lùn, lại có đủ các trang phục, có người bận quan phục, có người ăn mặc tiều phu, có người còn mặc một bộ y phục ăn mày. Nhưng bất kỳ một ai trong số họ ra đến bên ngoài, đều là nhân vật đủ để run rẩy cả một phương thổ địa.

Khi mục tiêu định ra vô số năm qua đều không có chút tin tức, họ không thể không từ từ lãng quên và bỏ qua lý do tồn tại, bắt đầu chuyển dời lực chú ý. Mà có thế lực khổng lồ vượt xa người thường tưởng tượng, họ đương nhiên cũng dời ánh mắt đến cả thiên hạ. Bắc Đế tông từ rất nhiều năm đã bắt đầu vi phạm tổ huấn, từ từ thẩm thấu thế lực vào cả thiên hạ, còn về nanh vuốt của họ đã duỗi dài bao nhiêu, thẩm thấu tới mức độ nào cũng chỉ có người nắm quyền trung tâm nhất mới biết. Đương nhiên, hết thảy những điều này đều tiến hành vô cùng bí mật, họ sẽ không cho phép bị người ngoài phát hiện.

- Ơ, lão Thập Bát, vài năm không gặp béo lên không ít nhỉ, gần đây vơ được không ít béo bở chứ? Lần này thiếu chủ đại hôn mang theo bao nhiêu đại lễ thế?

- Móa, lời này ngươi cũng nói ra được, ta ở cái nơi tồi tàn chim theo thèm ỉa ấy có thể béo bở được cái rắm, nói ra thật không sợ ngươi chê cười, lần này chỉ mang theo ba rương châu báu và tám mươi vạn lượng bạch ngân. Lão Tam Bát, ngươi thì sao?

- Ta à, không nhiều không nhiều, hơn trăm vạn mà thôi…

Trở ngại lớn nhất để Bắc Đế tông muốn khống chế thiên hạ không phải là bốn quốc gia, mà là Nam Hoàng tông hiện giờ thế lực loáng thoáng vượt qua bọn họ, thiếu nhất lại là: vật tư, Nam Hoàng tông cũng là như thế. Cho nên nhiều năm qua họ vẫn một mực đều tận khả năng thẩm thấu vào trong bốn quốc gia, mà không phải chinh chiến, vơ vét tài sản đã trở thành nhiệm vụ quan trọng đứng đầu của họ.

Bên ngoài đại đường có hai người từ từ đi vào, trong nháy mắt khi họ vừa bước tới, dường như là bị một loại khí cơ vô hình dẫn dắt, ánh mắt tất cả mọi ngươi trong đại đường đều không tự chủ nhìn về phía họ. Tiếp đó, đại đường vốn đang náo nhiệt ầm ĩ trong chốc lát trở nên im phăng phắc, mỗi một người đều tránh người, lui sang hai bên, đứng rất cung kính, ánh mắt sáng rực nhìn người tới, đó là loại ánh mắt nhìn lên bề trên, hệt như đang nhìn đấng Thần linh vô thượng vậy.

Người này trên dưới bốn mươi tuổi, bận một bộ trường bào đỏ màu lửa, thân hình cao lớn, mặt nhẵn không râu, vẻ mặt bình thản hiền hòa, mà trong hiền hòa lại ẩn chứa vẻ uy nghiêm khiến người ta sợ hãi. Bên người y, một mỹ phụ trung niên khoác tay y, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm ôn hòa, trong cử chỉ đi đứng đều lộ ra một sự cao quý ưu nhã tận trong xương tủy, sự cao quý này tuyệt đối không phải phu nhân nhà hào môn có thể sở hữu, so với một vài hoàng hậu quý phi đều hơn hẳn.

Người có thể khiến đám người này lộ ra ánh mắt như thế, chỉ có tông chủ Viêm Đoạn Hồn của Bắc Đế tông hiện giờ, bên người y là thê tử (Viêm phu nhân) duy nhất của y. Sau khi hai người ngồi xuống vị trí cao quý nhất trong đại đường, mọi người liền nhao nhao hành lễ:

- Bái kiến tông chủ, chủ mẫu.

Viêm Đoạn Hồn khẽ gật đầu nói:

- Các vị không cần đa lễ. Các vị vì đại hôn của con trai ta, trong lúc bận rộn không ngại ngàn dặm mà tới, dọc đường chắc hẳn rất vất vả, trong đại hôn hôm nay mong các vị không cần bó buộc, không cần để ý lễ tiết phàm tục, cứ đi tận hứng, về tận hứng.

- Vâng thưa tông chủ!

Viêm Đoạn Hồn ngày thường hành tung bất định, hiếm khi có người biết y mỗi ngày đang bôn ba chuyện gì. Tông chủ mỗi một đời của Bắc Đế tông, chắc chắn sẽ là người có tu vi cao nhất trong tông, Viêm Đoạn Hồn mạnh mẽ vượt xa hơn chục huynh đệ đường huynh đệ của y, sau khi kế thừa vị trí tông chủ đồng thời nhận được Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp của tông chủ đời trước càng trở nên sâu không thể lường, ngoại trừ bản thân y, không ai biết y đã mạnh đến mức độ nào. Nhưng nhìn kỹ lại, Viêm Đoạn Hồn bất kể là hình tượng hay là khí tức của y đều không có đặc trưng mà người tập võ nên có, ngược lại giống như một trung niên thư sinh mặt trắng.

Quy trình đại hôn của Bắc Đế tông không hề giống với thế tục, nếu so sánh còn tùy tiện hơn nhiều, nhưng bái tổ tông cao đường đương nhiên không thể thiếu, cho nên hôm nay Viêm Đoạn Hồn đã xuất hiện ở đây. Không lâu sau, Viêm Tịch Minh mặc trang phục hỏa y mặt mày hớn hở đi vào, cung kính chào hỏi mỗi một bậc ngồi trên: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn

- Đại bá, nhị bá… thất thúc… thập tam thẩm… mọi người đều tới rồi…

- Ha ha ha ha, đại hôn của thiếu tông chủ chúng ta, chúng ta há có thể không tới. Một năm không gặp, thật là càng bất phàm thêm, tiến bộ hơn năm ngươi mười sáu tuổi nhiều.

- Đâu có đâu có, Cửu thúc quá lời rồi, hết thảy đều do sự nâng đỡ của các vị tiền bối thôi…

Viêm Chỉ Mộng ngồi trong phòng mình, ngắm khuôn mặt lạnh nhạt của mình trong gương, rất lâu không nói, trong lòng vừa không vui mừng, cũng chẳng bi thương. Ngày này rốt cuộc cũng tới quá nhanh. Trước kia nàng thậm chí mong chờ giờ phút này, bởi vì sau khi lấy chồng, Mị Âm lực của nàng mói có thể đột phá bình cảnh, rồi tiếp tục đột phá, từ đó cũng sẽ trở thành người của Bắc Đế tông, dựa vào lực lượng của họ để trả thù cho mình. Mà lúc này, khi đối diện với đại hôn của mình, trong lòng nàng hoàn toàn không hề có chút gợn sóng nào, biết được tin Diệp Vô Thần chết đã gần một tháng, khoảng thời gian này đủ khiến trái tim nàng từng chút từng chút lạnh lẽo, chai sần trong cơn đau xé lòng. Dường như đoạn dây tình cảm trong trái tim cũng vĩnh viễn đứt đoạn theo hắn rời đi.

- Tiểu thư, người nhất định sẽ là tân nương tử xinh đẹp nhất trên thế giới… Không đúng không đúng, tiểu thư vốn dĩ chính là người xinh đẹp nhất trên thế giới rồi. Cho dù là thiếu chủ, có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư, thì cũng là phúc khí của ngài đó. –Bình Nhi đứng ở đằng sau nàng, cười nói. Mỗi ngày nàng bồi bên người Viêm Chỉ Mộng, thì sao có thể không phát hiện ra sự biến hóa trong khoảng thời gian này tới nay. Dẫu là hôm nay, nàng cũng yên lặng khiến người ta lo lắng. Bình Nhi dùng mọi khả năng muốn dỗ cho nàng vui vẻ, nhưng chẳng lần nào thành công. Nàng nhớ, đã rất lâu rồi không thấy nàng cười.

Bên tai là tiếng nói cười vui vẻ cùng tiếng ồn ào hồi lâu không dứt, những "thế ngoại cao nhân" này vào giờ khắc đại hỉ cũng hoàn toàn không chút cố kỵ như đám trẻ nhỏ, tận hứng hò hét, cùng với sự vắng lặng trong phòng hiện lên sự tương phản rõ nét. Viêm Chỉ Mộng không đáp lời Bình Nhi, vẫn ngắm mình trong gương đến ngây ngốc, nàng đã bị mặc vào bộ hỉ phục màu lửa, đẹp không gì sánh bằng, chỉ là giữa hai hàng lông mày lại ẩn giấu chút ít vẻ sầu muộn và tiều tụy.

Sau phút trầm mặc dài dằng đẵng, hai tay Bình Nhi dùng sức vắn y phục, cắn cắn môi, vực tất cả dũng khí hỏi:

- Tiểu thư… người , có phải thích người khác hay không?

Viêm Chỉ Mộng nhích sóng mắt, lắc đầu nói:

- Đừng nói bậy.

- Nhưng tiểu thư… người biết không, từ lần trước người trở về, người thường xuyên gọi tên một người trong giấc mơ, tôi… -Bình Nhi rốt cuộc vẫn nói ra, trái tim đập thình thịch. Nàng lo, sau khi Viêm Chỉ Mộng gả cho Viêm Tịch Minh, nếu bị phát hiện, hậu quả nhất định sẽ rất đáng sợ.

Viêm Chỉ Mộng:

- ……

- Người tiểu thư thích thực ra là… Diệp Vô Thần đã chết kia, đúng không? –Bình Nhi dè dặt hỏi.

- Nếu đã biết, hà tất phải hỏi nữa. –Viêm Chỉ Mộng sâu kín nói. Không kinh ngạc, cũng không lo lắng, nàng tin dẫu Bình Nhi biết, cũng sẽ không nói ra. Người bầu bạn mỗi ngày với nàng đều là Bình Nhi, nếu nàng không nhìn ra được, ngược lại mới không bình thường.

- A? Nhưng, nhưng mà… -Nhận được câu trả lời khẳng định của nàng, một điều ảo tưởng sau cùng trong lòng Bình Nhi đã tan biến, vừa là lo lắng, vừa là sợ hãi.

- Bây giờ là giờ nào? –Viêm Chỉ Mộng hỏi.

- Đã sắp đến giờ ngọ rồi, họ đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi, tiểu thư…

- Chúng ta đi thôi. –Viêm Chỉ Mộng đứng dậy, đi về phía ngoài cửa, Bình Nhi vội vàng đi theo dìu nàng.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng buộc phải làm chính là tận khả năng không cho Viêm Tịch Minh phát hiện. Nàng không cách nào, cũng không thể thẳng thắn với gã, bằng không hậu quả ắt không phải nàng có thể chịu nổi, càng không thể từ chối và trốn tránh. Chỉ là, một hồi ngoài ý muốn đêm đó, trong lòng nàng lại hoàn toàn không có một tia hối hận, dẫu hồi ngoài ý muốn này rất có khả năng sẽ hủy hoại thanh danh của nàng. Trước khi hắn chết có thể vui vẻ một đêm với hắn, nàng chẳng những không hối hận, ngược lại rất thỏa mãn và cảm thấy may mắn. Đêm đó, hẳn là một đoạn hồi ức quý giá nhất kiếp này của nàng, cũng có thể, là hạnh phúc cuối cùng của nàng.

Qua giờ ngọ, đại hôn rốt cuộc chính thức bắt đầu, chiêng trống reo vang đương nhiên không thể thiếu, mà tiếng hô lớn hô nhỏ của mọi người đã hoàn toàn áp hết những thanh âm này. Lúc này người hạch tâm ở Bắc Đế tông đều tập trung, ai nấy đều có thực lực đứng đầu, thanh âm hùng hậu đó chất chồng lên trực khiến người ta khí huyết quay cuồng. Khi Viêm Tịch Minh vẻ mặt tươi cười cùng Viêm Chỉ Mộng được Bình Nhi dìu dắt sóng vai đi vào, tiếng hò hét càng như vỡ tổ. Như Viêm Đoạn Hồn nói, ngày đại hôn, họ hoàn toàn không cần cố kỵ bất kỳ điều gì, cứ tận hứng là được.

- Minh Nhi và Mộng Nhi quả nhiên là một đôi trời sinh, tài năng của Minh Nhi ai có thể bằng, dung nhan của Mộng Nhi, cũng chẳng cô gái nào có thể so, thật là hâm mộ quá, ha ha ha ha!

- Lão già ngươi hâm mộ cái ***, nói đến hâm mộ… Ai, ba đứa con trai hư hỏng của ta cộng lại cũng không bằng Minh Nhi.

Viêm Đoạn Hồn và Viêm phu nhân ngồi ở chính giữa đại đường, Viêm phu nhân vẻ mặt tươi cười, trên mặt Viêm Đoạn Hồn cũng lộ ra một nụ cười khó có được, không ngừng gật đầu, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt. Viêm Chỉ Mộng và Viêm Tịch Minh đi thẳng đến trước người họ mới dừng lại, Viêm Đoạn Hồn giơ tay, tiếng ồn ào của mọi người đột ngột dừng lại, không còn bất kỳ tiếng động nào vang lên nữa. Y gật đầu nói:

- Minh Nhi, con năm nay hai mươi ba, Mộng Nhi hôm nay vừa đầy hai mươi, rốt cuộc đã tới ngày đại hôn của hai con, cũng giải quyết xong một đại sự trong lòng ta. Lời thừa ta cũng không nói nhiều nữa, sau khi hai con thành hôn phải nhớ hòa thuận kính trọng lẫn nhau, vạn sự làm nhỏ, sự phồn thịnh và lợi ích của gia tộc làm lớn, đôi lứa xứng đôi, mãi mãi hưng thịnh Viêm gia.

- Hài nhi sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ không làm phụ thân đại nhân và tất cả mọi người trong tộc thất vọng. –Viêm Tịch Minh cung kính ngưng trọng đáp.

- Được rồi được rồi, hôm nay là ngày đại hôn của con, đừng để ý tới những lời không hợp thời của phụ thân, con và Mộng Nhi biết nhau nhiều năm như vậy, ta cũng không có gì đáng lo, nhớ nở hoa kết trái nhiều là được. –Viêm phu nhân cười nói. Bà đích xác không có điều gì khác phải đáng lo, Mị Âm Chi Nữ một khi thất thân với một nam nhân nào đó, thì ắt sẽ chung tình cả đời với người ấy, đến chết không đổi, bà sao có thể không biết.

Viêm Đoạn Hồn khá là sủng ái thê tử, nghe vậy cũng chẳng để bụng, cười ha ha nói:

- Giờ lành đã đến, ta cũng không có gì cần nói nữa, bây giờ hãy bắt đầu đi. Trước lúc này, trước tiên hãy kính bái liệt tổ liệt tông của Bắc Đế tông ta!

Vào lúc đại hôn, bái đầu tiên đều phải bái thiên địa trước. Mà ở Bắc Đế tông, lại không bái thiên địa, mà là bái Bắc Đế. Bởi vì thiên địa vốn chính là do tổ tiên Bắc Đế của họ và Nam Hoàng của sinh ra, thiên địa có tư cách gì để họ kính bái. Viêm Tịch Minh lập tức quỳ xuống, Bình Nhi cũng day day Viêm Chỉ Mộng cả người cứng ngắc, đỡ nàng từ từ quỳ xuống…

Mà đúng vào lúc này, một cánh tay của Viêm Chỉ Mộng vô ý thức nắm chặt cánh tay Bình Nhi, một tay bụm miệng, nôn thốc nôn tháo, thân thể càng đong đưa liên tục, lung lay muốn ngã. Bình Nhi cả kinh, luống cuống đỡ nàng:

- Tiểu thư? Người làm sao thế tiểu thư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.