Thiên Thần

Chương 220: Trốn




Viêm Tịch Minh cũng quay đầu hỏi:

- Mộng Nhi, làm sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?

Khăn voan trên đầu Viêm Chỉ Mộng rớt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt khác thường, bước chân phù phiếm, rõ ràng là có bệnh trong người. Viêm Đoạn Hồn nghiêng người về trước, trên mặt động dung. Viêm phu nhân xuống ghế đi tới, đỡ nàng rồi quan tâm hỏi:

- Mộng Nhi con sao thế? Có phải sinh bệnh rồi hay không? Nếu sinh bệnh…

Đại hôn sinh bệnh, chính là điềm không lành. Viêm Đoạn Hồn liếc qua sắc mặt trắng bệch của Viêm Chỉ Mộng vài lần, đứng dậy nói:

- Minh Nhi, hãy dẫn Mộng Nhi sang phòng bên trước, để Quỷ Bà chẩn bệnh một chút. Mọi người hãy trật tự.

Chờ sau khi Viêm Chỉ Mộng được dìu ra ngoài, Viêm phu nhân không an tâm cũng vội vàng đi theo. Viêm Đoạn Hồn nhíu mày, giơ tay cười ha ha nói:

- Thừa dịp này, mọi người không ngại thì hãy nói qua những kỳ văn dị sự từng thấy trong quãng thời gian này, cũng nhau vui vẻ, thế nào?

Tông chủ lên tiếng, không khí vốn dĩ trở nên hơi ngột ngạt lập tức lại sôi nổi lên. Phòng bên, Viêm Chỉ Mộng lẳng lặng ngồi trên ghế, Viêm Tịch Minh và Viêm phu nhân hỏi đông hỏi tây, nàng đều chỉ lắc đầu, bởi vì ngay cả nàng cũng không biết vì sao thân thể vào lúc nãy lại xuất hiện phản ứng dữ dội như vậy.

Rất nhanh, một lão bà đã già đến không nhìn ra tuổi tác, dáng người thấp bé, gầy đép như củi chống gậy đi vào. Lưng bà rất gù, trên mặt rải đầy nếp nhan, làn da như lão hóa, hai con mắt vẩn đục đã bị nếp nhăn ép đến gần như không nhìn thấy, chỉ còn lại hai khe mắt nhỏ hẹp, cộng thêm một bộ hắc y, thoạt nhìn quả thật càng giống như con quỷ xấu xí vậy. Thấy bà vào, Viêm Tịch Minh lập tức tránh người nói:

- Quỷ Bà, trong đại hôn Mộng Nhi bỗng sinh bệnh, mau giúp nàng chẩn bệnh đi.

- Đại hôn thiếu chủ, lão thân sao dám chậm trễ. –Thanh âm Quỷ Bà nói chuyện hệt như tiếng vang từ hai miếng vỏ cây cọ vào nhau phát ra, cực kỳ khó nghe, ánh mắt bà lướt qua trên mặt Viêm Chỉ Mộng, trong lòng sinh nghi, đi về trước, duỗi một ngón tay khô quắt ấn lên cổ tay nàng, chốc lát liền hiểu rõ trong lòng, cười hắc hắc nói:

- Thiếu chủ sai rồi, thiếu phu nhân không phải có bệnh, mà là có tin mừng, hắc hắc hắc hắc, chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng chủ mẫu.

Viêm Chỉ Mộng nghe vậy, toàn thân cứng đờ, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch trong nháy mắt càng thêm trắng hơn, một cánh tay vô ý thức để lên phần bụng mình, nhẹ nhàng che ở đó. Bình Nhi đằng sau nàng càng trợn trừng mắt, trong đôi mắt nhiều nhất không phải kinh ngạc mà là kinh ngạc.

Tiếng cười của Quỷ Bà thoạt nghe vô cùng âm u, nhưng khiến Viêm phu nhân như nghe thấy âm thanh của trời, bà mừng húm nói:

- Thì ra… tốt quá, thật là tốt quá. Mộng Nhi, ta và cha Minh Nhi vẫn luôn cho rằng con thân là huyết mạch cuối cùng của Mị Âm tộc mà không tiện ép các con sớm ngày thành hôn, không ngờ các con sớm đã… Chúng ta thật là lo lắng vô ích rồi. Minh Nhi, các con là từ lúc nào…

Nụ cười trên khuôn mặt Viêm phu nhân từ từ biến mất, bởi vì trên dưới toàn thân Viêm Tịch Minh đều đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt âm trầm, sắc mặt xanh mét càng khó coi đến cực điểm, hệt như thoáng chốc nuốt xuống vô số ruồi bọ sống vậy, trong lòng bà bỗng hồi hộp.

Quỷ Bà đã hơn trăm tuổi, già thành quỷ thành tinh, lập tức phát hiện không khí không bình thường, nhất thời cười khan hai tiếng nói:

- Lão thân đi chuẩn bị vài thang thuốc dưỡng thai trước. –Nói xong, chống gậy từng bước rời đi.

Viêm Tịch Minh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chặp Viêm Chỉ Mộng, trong đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, gã nghiến răng nghiến lợi chất vấn:

- Là ai… Kẻ đó… là ai!!!

Gã vì tôn trọng nàng, đồng thời hoàn toàn nắm giữ trái tim nàng, năm năm qua vẫn một mực chưa hề xâm phạm mảy may, ngay cả góc áo nàng đều chưa từng chạm qua, chỉ vì tôn nghiêm của Mị Âm hoàng tộc nàng. Gã sao cũng không ngờ được… trong tình huống gã không biết Viêm Chỉ Mộng lại… có hài tử với người khác, nỗi nhục nhã này, không nam nhân nào có thể chịu nổi, Viêm Tịch Minh tâm cao khí ngạo càng không thể chịu nổi, nếu không phải mẫu thân đang ở bên, lúc này gã đã nổi khùng nổi điên rồi.

Gã chợt phát hiện, sự kiên trì năm năm nay của mình lại nực cười như vậy, nực cười khiến gã muốn ngửa mặt cười lớn một trận.

- Mộng Nhi! Đây là thế nào, chẳng nhẽ con… chẳng nhẽ con…

- Nghĩa mẫu… Xin lỗi… -Viêm Chỉ Mộng cắn môi, ấp úng nói. Ngay khi nàng đã định quên đi Diệp Vô Thần, quên hết toàn bộ, chỉ vì cừu hận ghi khắc trong lòng mà sóng, thì ông trời lại không hợp thời ban cho nàng một tiểu sinh mệnh như thế, sợi dây tình chôn sâu trong đáy lòng nàng cũng chợt tỉnh lại vào giờ phút này. Giờ này khắc này, tâm tình nàng phức tạp đến mức bản thân nàng đều không thể nói rõ, nỗi vui mừng thoáng qua, nỗi băn khoăn chồng chất, và cả nỗi sự hãi sâu sắc… Tình cảnh này, nàng biết sự xuất hiện tiểu sinh mệnh đó ý nghĩa cho điều gì.

Nhận được câu trả lời của Viêm Chỉ Mộng, một tia ảo tưởng cuối cùng của Viêm phu nhân đã tan biến, nỗi vui mừng trong lòng chẳng mấy chốc biến thành căm uất, bà chỉ vào Viêm Chỉ Mộng, thở dốc hét:

- Ngươi… ngươi sao có thể làm ra loại chuyện này, ngươi… -Ngực bà phập phồng dữ dội, trong lúc tâm tình xúc động cũng không nói ra nổi một chữ.

- Kẻ đó… là ai, là ai!! –Sắc mặt Viêm Tịch Minh càng vặn vẹo đáng sợ, hệt như một con dã thú cuồng bão, phẫn nộ gầm rống. Ngay lập tức, trong đầu gã xuất hiện hình bóng một người, gã trầm giọng nói:

- Có phải… có phải Diệp Vô Thần hay không?

Trong nỗi nhục nhạ và nổi giận, trong đầu gã bắt đầu hồi tưởng lại đủ mọi dị thường sau khi Viêm Chỉ Mộng trở về, nàng tiếp xúc với người khác cũng chỉ có khả năng là mấy ngày đi tiếp cận Diệp Vô Thần kia, nhưng lập tức gã lại tự mình bác bỏ mình:

- Không đúng, không phải là hắn… Bằng không hắn chết, ngươi cũng phải chết theo! Mau nói, kẻ đó là ai, nói mau!

Cuộc đời gã lần đầu tiên hận một người như thế, cơn hận ý vô tận điên cuồng thiêu đốt chút lý trí còn lại không nhiều của gã. Trong lòng thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ dùng thủ pháp tàn nhẫn nhất trên đời nào để chém kẻ đó thành ngàn mảnh.

- Đừng hỏi ta. –Viêm Chỉ Mộng đau đớn lắc đầu, tâm tư của nàng đã hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn.

- Ngươi nói mau, không nói ta sẽ giết ngươi!! –Viêm Tịch Minh bước lên hai bước, một tay tóm chặt lấy cổ nàng, Bình Nhi cuống quít cản ở trước người Viêm Chỉ Mộng, kinh hoảng hô:

- Thiếu chủ, đừng…

Viêm phu nhân tóm cánh tay Viêm Tịch Minh, kéo gã về, sau đó chỉ vào cửa, quát lạnh:

- Cút cho ta, lập tức cút xéo cho ta!

Bình Nhi lần đầu tiên nhìn thấy chủ mẫu luôn luôn hòa ái dễ gần nổi giận như thế, nhất thời bị dọa cho trái tim đập thình thịch loạn nhịp, vội vã dìu Viêm Chỉ Mộng đi ra ngoài. Họ đi không được bao lâu, Viêm Đoạn Hồn liền đi vào, trực tiếp hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Cha… -Viêm Tịch Minh gượng gạo hô một tiếng, Viêm phu nhân cũng trầm mặt, một lời không nói. Viêm Đoạn Hồn nhíu chặt mày, bước lên quát:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? MộngNhi đâu?

- Mộng Nhi nàng… -Viêm phu nhân dừng lại rất lâu, mới thỏa dài một tiếng:

- Nàng đã có thai!

Viêm Đoạn Hồn sau phút kinh ngạc ngắn ngủi sắc mặt bỗng đen lại, y hừ lạnh một tiếng, đập mạnh một quyền lên chiếc bàn đá bên người, trầm giọng quát:

- Vớ vẩn!

Chiếc bàn đá cứng rắn kia dưới một đòn của y không chia năm xẻ bảy, mà sau phút im ắng ngắn ngủi bỗng sụp xuống, hóa thành một đống bột phấn nhỏ bé. Độ khó của nó, so với một quyền nát vụn không biết phải hơn gấp bao nhiêu lần. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Cha, con nên làm gì đây? –Viêm Tịch Minh trong lòng cực hận, cắn răng nói. Năm năm đau khổ trông giữ đổi lấy một kết quả như vậy, nỗi nhục nhã này so với việc bị cắm sừng càng khiến gã không thể chịu nổi.

- Ngươi muốn xử trí nàng thế nào? –Viêm Đoạn Hồn hỏi ngược lại.

- …. –Viêm Tịch Minh trầm mặt, nhất thời lại không nghĩ ra nên trả lời thế nào.

- Kẻ đó là ai?

- Không biết. –Hỏi đến vấn đề này, hận ý trong lòng Viêm Tịch Minh càng tăng gấp bội.

- Ta cho ngươi hai kiến nghị. –Viêm Đoạn Hồn xoay người nói:

- Thứ nhất… cưới nàng!

- Nhưng thưa phụ thân…

Viêm Đoạn Hồn trừng mắt gã một cái, hừ lạnh nói:

- Hừ! Chuyện ngươi và nàng thành thân hiện giờ trên dưới Bắc Đế tông còn có ai không biết, nếu bị người ta biết nàng mang thai với người khác khi thành thân với ngươi, thì ngươi… đường đường thiếu tông chủ Bắc Đế tông sẽ trở thành một trò cười, một trò hề! Tương lai còn có mặt mũi nào kế thừa vị trí tông chủ. Mặt khác, Mị Âm Chi Nữ chỉ có sau khi phá thân mới có thể đột phá bình cảnh, tác dụng của nàng với chúng ta lớn cỡ nào ngươi còn không biết rõ sao! Cho nên, có thể giữ lại thì tận khả năng giữ lại, ngươi thân là thiếu tông chủ, há có thể ngay cả chút khoan dung như thế đều không có. Mà ta bảo ngươi cưới nàng, cũng vẻn vẹn chỉ là cưới nàng mà thôi, sau này ngươi vẫn có thể có tam thê tứ thiếp, đối với nàng, ngươi có thể ghẻ lạnh nàng, hạ nhục nàng, đánh nàng… Kẻ làm nhục Viêm gia ta, há có thể buông tha như thế!

- Vậy thứ hai thì sao? –Viêm Tịch Minh hỏi.

- Thứ hai… -Viêm Đoạn Hồn sắc mặt âm trầm:

- Nếu ngươi thật sự không thể chịu đựng nổi, thì hãy giết nàng.

- Không thể! –Viêm phu nhân vội vã lên tiếng ngăn cản:

- Nàng dẫu sao cũng là nghĩa nữ của chúng ta, tuy đã mắc sai lầm lớn, nhưng cũng chưa đến mức…

- Hừ! Nghĩa nữ? Nó ngay cả loại chuyện này đều mắc phải, nào có để chúng ta vào trong mắt. Hết thảy đều do Minh Nhi tự mình quyết định đi! –Viêm Đoạn Hồn lạnh lùng xoay người, giận dữ rời đi. Rất nhanh, một người đi tới đại đường hô:

- Chỉ Mộng tiểu thư đột ngột bệnh nặng, đại hôn dời ngày, thời gian chưa định.

- Tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào đây, làm thế nào đây! –Bình Nhi lo lắng xoay tới xoay lui bên người Viêm Chỉ Mộng, như kiến bò trên chảo nóng, thoạt nhìn còn sốt ruột hơn Viêm Chỉ Mộng nhiều.

Ánh mắt Viêm Chỉ Mộng ngơ ngẩn ngồi trên giường, nghe vậy lắc đầu:

- Ta không biết…

Bình Nhi dậm mạnh chân, bỗng nghĩ đến điều gì đó, ngồi ở bên người nàng nói:

- Tiểu thư, đứa bé này thật là… là của Diệp Vô Thần kia ư? Nhưng hắn rõ ràng đã chết rồi mà. Không phải nói, nếu Mị Âm Chi Nữ giao thân thể cho nam nhân nào đó, thì sẽ chết theo hắn sao?

- Ta không biết, ta thật sự không biết. –Viêm Chỉ Mộng dùng tay ôm đầu, rối rắm lắc tới lắc lui, lòng loạn như ma.

Bình Nhi có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này, lo sợ bất an nói:

- Nhưng thưa tiểu thư, người có từng nghĩ tới hay không, nếu họ đã biết chuyện này, thì nhất định sẽ không tha cho người… và đứa bé của người. Đến lúc ấy, chúng ta phải làm sao đây, làm sao đây?

- …!!! –Viêm Chỉ Mộng bỗng vươn tay ôm lấy bụng mình, cuống quít nói:

- Không, không thể… ta không thể để họ thương hại con ta, không thể…

Sự hoảng sợ vào giờ phút này của nàng, đến từ mẫu tính tự nhiên vĩ đại nhất, vô tư nhất của người phụ nữ, nàng trong tích tắc liền hiểu rõ nỗi vui mừng lúc trước mình cảm nhận được là vì điều gì… Đó không phải nỗi vui mừng vì bỗng nhiên làm mẹ mà sinh ra, mà là kết tinh trong thời gian sống chung ngắn ngủi với Diệp Vô Thần, dần dần sinh tình, sau cùng là kích tình đụng chạm sản sinh ra. Hắn từng nói, nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn, đứa bé này, là huyết mạch duy nhất hắn lưu lại... Nàng sao có thể cho phép đứa con của hai người bị thương tổn.

- Nhưng thưa tiểu thư, lẽ nào người không rõ ư? Cho dù đám người thiếu chủ tha thứ cho người, cũng chắc chắn không thể tha cho đứa bé này. –Bình Nhi càng thêm sốt ruột nói. Đây là một sự thật đơn giản mà dễ thấy.

- Vậy ta nên làm thế nào đây? –Viêm Chỉ Mộng vịn vai nàng, vừa lay lay vừa đau khổ hỏi.

Bình Nhi cắn cắn môi dưới, hạ giọng nói:

- Tiểu thư, cách duy nhất chính là trốn khỏi nơi đây, trốn đến một nơi họ không tìm được, bằng không… chẳng thể có cách nào khác, họ nhất định sẽ không tha cho đứa bé trong bụng người đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.