Thiên Thần

Chương 224: Tiểu thiên sứ




- Nam Nhi, ta hôn mê bao lâu rồi?

- Ồ… đã hai năm rồi, rất rất lâu, chủ nhân một mực đều không tỉnh lại. –Nam Nhi ủy khuất nói. Một thanh âm trong lòng nàng luôn nói cho nàng biết, chỉ có chủ nhân của nàng mới có cách cho nàng từ trong kiếm ra ngoài, nếu hắn chết, nàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong kiếm. Cho nên hai năm nay mỗi một ngày nàng đều nơm nớp lo sợ.

Hai năm!? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Vô Thần hô hấp ngưng trệ, thân thể bỗng cứng đờ. Hắn sao cũng không nghĩ tới, từ vực sâu tử vong trở về, đã là hai mùa xuân thu luân chuyển. Thời gian hai năm, bên ngoài chắc chắn đã thay đổi rất nhiều. Đây là thế giới thần bí, cô đơn mà xa lạ dưới đáy vực Đoạn Hồn Uyên, Ngưng Tuyết yếu đuối lại ở nơi như vậy chăm sóc mình qua hai năm đằng đẵng.

Thời gian hai năm, nàng không lúc nào không chịu đựng sự cô đơn và sợ hãi, mỗi ngày đau khổ mong ngóng hắn tỉnh lại… Cõi lòng Diệp Vô Thần trở nên rất cay rất đắng, hắn không biết thiếu nữ bình thường chẳng biết làm cái gì, cái gì cũng dựa dẫm vào hắn rốt cuộc đã gắng gượng qua thế nào.

- Tuyết Nhi, ta sẽ không để muội chịu tổn thương nữa, không bao giờ nữa. –Hắn ngắm nhìn nàng, đáy lòng thầm nhủ lặp đi lặp lại.

Lúc rơi xuống Đoạn Hồn Uyên, nội thương của hắn đủ khiến người bình thường chết ngay tức khắc, nhưng thân thể lúc này chỉ mềm yếu vô lực, lại không hề đau đớn. Hắn tin nội thương của mình đã khỏi hoàn toàn rồi, nếu không vết thương nặng như vậy, hắn không còn chút lực lượng bảo vệ nào căn bản không thể chèo chống hai năm mà không chết.

Nhưng… rốt cuộc là cái gì khiến nội thương hắn lành lại, rồi làm cho hắn trọn hai năm đều không chết.

Là lực lượng của Vô Thần quyết chăng? Không, không phải… Hắn lẳng lặng nằm đó, lại không cảm giác thấy sự tồn tại cùng tràn vào của một tia linh khí nào. Thân thể hắn đã không có bất kỳ lực lượng, cũng đã không thể hấp thu linh khí thiên địa nữa. Lúc đó, khi ăn Thiên Diệt Hỏa Long Quả, thiêu đốt tất cả tiềm lực đồng thời hao hết toàn bộ lực lượng, hắn liền có giác ngộ như vậy. Chẳng hạn như một ngọn cỏ, chỉ cần có điều kiện thích nghi, bất kể thân thể nó đứt bao nhiêu lần, chỉ cần vẫn có rễ, nó liền có thể sống lại, nhưng nếu ngay cả rễ cũng mất hết, thì nó sẽ không thể trưởng thành được nữa.

Thiên Diệt Hỏa Long Quả thiêu đốt tất cả tiềm lực của hắn, mà tất cả những tiềm lực này trong quá trình rơi xuống cũng toàn bộ chuyển hóa thành Phong nguyên tố cứu Ngưng Tuyết, giờ phút đó đã hoàn toàn tiêu hao hết, không có một tia lưu lại.

Hắn bây giờ dẫu khôi phục thì cũng là một người bình thường không có bất kỳ lực lượng.

- Là cái gì đã cứu ta, Nam Nhi ngươi biết không? –Diệp Vô Thần yếu nhược nói.

- Tôi biết tôi biết. –Nam Nhi vội vã trả lời, nàng khẩn cấp nói ra phát hiện này cho hắn:

- Là lực lượng của Sinh Mệnh. Sau khi chủ nhân hôn mê, trong thân thể thường xuyên có một ít Sinh Mệnh lực tiến vào, chính là như thế. Nếu không những Sinh Mệnh lực này, chủ nhân sớm đã… sớm đã…

- Sinh Mệnh lực?

Sinh Mệnh lực trong ba đại vận mệnh nguyên tố: Sinh Mệnh, Tử Vong, Linh Hồn là nguyên tốc lực lượng vĩ đại nhất, ôn hòa nhất, tương phản với Tử Vong nguyên tố, nó có thể xua đuổi cái chết, ban sức sống cho sinh mệnh thể. Ngoại trừ có thể tiêu trừ Tử Vong, Sinh Mệnh lực không có bất kỳ năng lực công kích nào, nhưng năng lực chữa trị thì Quang Minh lực còn lâu mới bằng, theo đồn đãi Sinh Mệnh lực cường đại đến mức nhất định thậm chí có thể cải tử hồi sinh.

- Là từ đâu tới? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Tôi cũng không biết. Sau khi chủ nhân hôn mê, trước mắt tôi cũng một mực tối hù, gì cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên, chỗ Sinh Mệnh lực lượng này không phải lúc nào cũng có, chỉ là thỉnh thoảng mới có thôi. Có khi một ngày vài lần, có khi vài ngày một lần, tôi không biết nó từ đâu tới cả. –Nam Nhi cũng nghi hoặc trả lời.

- Ca ca… Ca ca…

Ngưng Tuyết khóc đến mất cả ý thức khẽ lẩm bẩm, dường như đang mơ thấy điều gì đó, hai tay nàng xiết chặt, mở đôi mắt mông lung, hai mắt nhìn nhau với Diệp Vô Thần.

- Tuyết Nhi… -Khóe miệng Diệp Vô Thần hơi nhích, nhẹ nhàng nói. Thanh âm khô khóc mỏng manh, một cơn gió nhẹ cũng đủ để thổi bay hoàn toàn.

Trận khóc lớn gần như đã rút sạch tất cả sức lực trong thân thể Ngưng Tuyết, mở đôi mắt, nàng sợ nhất chính là hết thảy những điều vừa nãy chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Tỉnh mộng, hết thảy đều sẽ biến mất. Nàng mở đôi mắt, nhìn thấy khuôn mặt ca ca, nàng bật cười ngu ngơ, sau đó tựa đầu mình lên ngực hắn, rơi lệ mà cười:

- Ca ca, muội biết ca nhất định sẽ tỉnh lại mau thôi…

Diệp Vô Thần vô số lần muốn giơ tay lên vuốt ve nàng, nhưng thân thể lại không nghe theo sự sai sử của hắn, sau nhiều lần cố gắng, hắn thân thể vốn đã trống rỗng cảm nhận thấy sự mê muội mãnh liệt, hắn sợ lại mất ý thức lần nữa, chỉ đành buông tha, trong đầu nhớ lại mỗi một giây phút ôm nàng vào trong ngực ngày trước, mỉm cười nói:

- Ta sao nỡ bỏ Tuyết Nhi lại chứ.

Thời gian hai năm, Ngưng Tuyết trước mắt hắn không hề thay đổi, không có bất kỳ dấu vết của sự trưởng thành cả.

- Vâng… Ca ca rốt cuộc đã tỉnh, thật tốt quá, thật tốt quá. Ca ca, sau này chúng ta đừng rời xa nữa được không? –Ngưng Tuyết si ngốc nói, nước mắt thế nào cũng không ngưng nổi. Tay nàng vẫn một mực túm y phục hắn, túm rất chặt, chỉ e vừa thả lòng thì hạnh phúc như mộng ảo trước mắt cũng sẽ biến mất theo.

- Được… Ta sao nỡ rời xa Ngưng Tuyết chứ… Tuyết Nhi, muội nhất định đã chịu khổ rồi. –Hắn đau lòng nói.

Ngưng Tuyết dùng sức lắc đầu:

- Không khổ, chẳng khổ chút nào, chỉ cần ca ca khỏe lại, muội vĩnh viễn đều không cảm thấy khổ.

Những lời nói ra từ trong miệng nàng không có nửa phần giả dối, trong đôi mắt chớp chớp hơi nước kia, có quá nhiều thứ khiến Diệp Vô Thần đau lòng và cảm động. Hắn mở miệng nói:

- Ta muốn uống nước.

Những người thân thể cực kỳ yếu ớt, cơ năng sinh lý gần như ngưng trệ toàn bộ theo bản năng đều muốn uống nước. Ngưng Tuyết vội vàng đáp lại một tiếng, tóm lấy lá sen còn chưa rách kia chạy về phía con suối nhỏ quen thuộc cách đó không xa, con suối không biết từ đâu mà tới, trong vô cùng.

Do chạy quá gấp, cộng thêm thân thể mềm yếu vô lực do vừa khóc xong, Ngưng Tuyết thoáng cái ngã nhào xuống đất, nàng lập tức đứng dậy, bước mau tới bên suối, dùng lá sen từ từ múc nước, sau đó xoay người, cười ngọt ngào về phía hắn, cẩn thận bưng lá sen quay lại. Trong quá trình nàng đi lại, những giọt lệ trong suốt vương đầy mặt nàng thỉnh thoảng lại lặng lẽ rớt xuống, rơi vào trong nước suối trên lá sen.

- Ca ca, uống nước. –Ngưng Tuyết ngồi bên người hắn, kề một góc lá sen vào bên miệng hắn, tay hơi nghiêng nghiêng, nhìn dòng nước trong mát chảy vào trong miệng hắn. Thấy hắn tỉnh lại, thứ cảm giác hạnh phúc này là chân thật như vậy, tất cả đau khổ trong lòng cứ thế tan thành mây khói. Nàng như nhìn thấy, hết thảy khổ cực đều đã rời xa bọn họ, như vén mây đen, một lần nữa nhìn thấy mặt trời. Sau khi mất đi, nàng mới càng lĩnh hội được, cứ như thế nhìn hắn, nói vài câu với hắn, đều là một niềm hạnh phúc lớn lao.

Từ đỉnh Đoạn Hồn Uyên rơi xuống, hẳn vĩnh viễn đều không thể đi lên, Ngưng Tuyết lại không sợ hãi và tiếc nuối chút nào. Trông hắn từ từ khỏe lại, sau đó hai người ở trong thế giới chỉ thuộc về họ không lo không âu sống hết cả đời, đây là hạnh phúc hai năm nay chỉ trong mộng mới có.

Nước mát rượi đổ vào trong miệng, dọc theo yết hầu chảy vào cơ thể. Dần dần, nước mát rượu lại bỗng dưng mang tới cho hắn một sự ấm áp thoải mái, cảm giác ấm áp này bắt đầu khuếch tán từ trong cơ thể hắn, lan tràn một mạch đến lục phủ ngũ tạng, tứ chi bát mạch của hắn. Ngay cả đầu óc vốn có chút hỗn loạn đều dần trở nên tỉnh táo.

- Là nó! Chính là nó! Chính thứ lực lượng này đã cứu chủ nhân! –Nam Nhi bỗng giật mình lên tiếng. Bởi vì tràn vào cơ thể Diệp Vô Thần lúc này, chính là Sinh Mệnh lực đã cứu vãn từng chút từng chút sinh mệnh của hắn trong hai năm nay. Vật việc nàng có thể nhìn thấy thì chỉ có Diệp Vô Thần mới có thể nhìn thấy, khoảng thời gian Diệp Vô Thần hôn mê, thế giới của Nam Nhi hoàn toàn u tối. Giờ phút này, mới rốt cuộc biết được nguồn gốc của Sinh Mệnh lực lượng thần bí kia: nước suối trong tay Ngưng Tuyết.

Diệp Vô Thần lẳng lặng uống hết nước, cảm thụ biến hóa kỳ diệu trong cơ thể một hồi, sau đó nói:

- Tuyết Nhi, ta vẫn còn muốn uống.

- Vâng! –Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, dùng ống tay áo vội vàng lau vệt nước mắt còn lưu lại trên mặt mình mấy cái, rồi lại xoay người chạy như bay về phía khe suối, sau đó bưng nước đi về, cẩn thận mớm cho hắn uống.

Lần này, chỉ có vị của nước.

Uống nước xong, Diệp Vô Thần thở nhẹ một hơi, trên dưới toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều. Trong đầu, vang lên thanh âm khó hiểu của Nam Nhi:

- Hả? Lạ ghê, lúc nãy còn có, nhất định không sai, vì sao lần này không có nhỉ? Lạ quá, lạ quá…

- Không phải nước. –Diệp Vô Thần dùng ý niệm trả lời:

- Là nước mắt của Tuyết Nhi.

- Hả?

Nam Nhi từng nói với hắn, lực lượng Sinh Mệnh thần bí kia có khi một ngày vài lần, có khi vài ngày một lần. Hắn liền biết, thứ lực lượng này không thể đến từ nước. Bởi vì Ngưng Tuyết đem toàn bộ mình đều buộc lên người hắn tuyệt đối không có khả năng có lúc vài ngày mới cho hắn uống nước một lần. Mà khác biệt duy nhất trong hai lần nước ở… lần đầu tiên, bên trong bắn vào nước mắt của nàng.

Hai năm, Sinh Mệnh lực không gián đoạn, cũng ý nghĩa cho việc, mỗi lần đối mặt với hắn, mớm cho hắn uống nước, nàng đều lặng lẽ khóc, khóc mãi hai năm… Thỉnh thoảng, nước mắt chảy ra vô tình rơi vào trong nước, cứu lấy tính mạng của hắn.

Nàng hệt như một tiểu thiên sứ ông trời ban cho hắn, liên tục kéo hắn lại từ bờ vực tử vong. Lần đầu tiên vì cứu hắn, nàng một mình đi trộm trứng của một con Thiên thú, dùng linh khí tiên thiên giúp hắn đột phá đến Vô Thần quyết tầng hai, thoát được một kiếp. Rồi lại một lần, nàng không rời khỏi hắn, mòn mỏi con mắt chăm sóc hắn hai năm, dùng nước mắt của nàng một lần nữa làm cho hắn thoát khỏi cái chết.

Nàng vốn chính là Thiên sứ. Phút cuối cùng trong sinh mệnh của Cực Viêm Thiên Long, nó từ khoảng cách xa xôi truyền tới tin tức về "Thần Sứ Trừng Phạt của Sinh Mệnh và Quang Minh" vào trong lòng hắn.

Tuyết Nhi, nợ nàng, đời này kiếp này đều vĩnh viễn không thể trả hết. Ta duy nhất có thể làm chính là sẽ vĩnh viễn ở bên người muội, dẫu ta mất đi tất cả lực lượng bảo vệ muội, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương muội nữa…

- Ca ca, còn khát không? –Ngưng Tuyết để lá sen xuống, đôi mắt sáng ngời ngu ngơ nhìn hắn. Chỉ vẻn vẹn nhìn hắn như thế, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Thân thể khôi phục lại chút tri giác, sức lực dường như cũng khôi phục được vài phần, hắn nhích khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa:

- Đã hết khát rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.