Thiên Thần

Chương 236: Người xấu




Thấy họ trở về, Cung Lạc lập tức nghênh đón, bừng bừng hưng phấn hô:

- Vô Thần đệ, có môt tin tức tốt, kết giới cổ quái kia không ngờ lại tự biến mất, chúng ta có thể ra bên ngoài rồi.

- Ta đã biết rồi. –Diệp Vô Thần đáp.

Cung Lạc "Ha ha" cười ầm lên nói:

- Ta biết ngươi đã biết rồi, chuyện lớn như vậy muốn không biết đều khó. Có điều ta chỉ muốn nói thêm vài lần, ngươi vừa mới đến đây sẽ không quá rõ tâm tình của chúng ta. Như ta, sinh sống ở đây hơn hai mươi năm, gần như không tìm được chỗ nào không quen thuộc, thật đúng là nằm mơ cũng muốn ra bên ngoài xem thử. Tuy rằng đi ra thế giới bên ngoài Đoạn Hồn Uyên là điều không thể nhưng có thể đến những nơi xung quanh nhìn ngắm cũng tốt lắm rồi. –Gã đổi giọng, gật đầu nói:

- Ừm… Bọn Tam Lưu làm chiếc xe này cũng không tệ lắm, như vậy nếu sau này ngươi ra ngoài chúng ta cũng yên tâm. Đúng rồi… -Gã ghé sát đầu tới, cười hì hì nói:

- Vô Thần đệ, bộ y phục đó có phải là người tặng cho tỷ tỷ ta không?

Câu hỏi này vốn dĩ không cần Diệp Vô Thần trả lời, bởi vì ngoại trừ hắn, không có khả năng có người thứ hai. Cung Lạc cũng chẳng chờ hắn gật đầu liền hét lên một cách khoa trương:

- Quá đẹp, thật là quá đẹp, sau khi tỷ tỷ ta mặc vào, quả thực giống y tiên nữ, ngươi mau xem bên đó.

Cung Lạc chỉ về chỗ rất nhiều người vây quanh ở xa xa đằng sau. Chỗ đó một đám thanh niên nam tử đang vây kín lại, ai nấy mặt lộ vẻ ngạc nhiên, khen ngợi, hệt như nhìn thấy vật đẹp nhất trên thế giới vậy… Mà họ, cũng đích xác nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất cả đời này từng thấy.

- Nhị Nha tỷ, đây là Vô Thần đệ tặng cho tỷ à? Trời ạ, thật là đẹp quá đi thôi.

- Thật sự rất đẹp, ta cũng rất muốn có một bộ…

- Nhị Nha tỷ nhất định chính là tiên nữ gia gia từng nói qua…

Người vây quanh quá nhiều, xa xa nhìn lại hoàn toàn không nhìn thấy Nhị Nha bị vây ở giữa, có điều có thể tưởng tượng biểu cảm trên mặt nàng lúc này. Có lẽ bị vây quanh như nàng cho dù muốn trốn thoát cũng đã không thể rồi. Diệp Vô Thần hiểu ý bật cười, cùng Ngưng Tuyết trở về phòng mình. Từ sau khi hắn đến nơi đây, căn phòng vốn dĩ thuộc về Cung Lạc liền thuộc về hắn và Ngưng Tuyết, Cung Lạc thì ở cùng với lão nhân.

Vận mệnh, thật đúng là một thứ rất thú vị. Nếu không phải hắn bị dồn xuống Đoạn Hồn Uyên, đồng thời sống lại một cách kỳ tích nhờ nước mắt của Ngưng Tuyết, Tai Ách Cung có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không xuất hiện nữa. Mà mình rơi xuống lại nhận được sự kêu gọi từ khí tức của Tai Ách Cung, đồng thời trở thành chủ nhân của nó.

Sự kỳ diệu của vận mệnh, nào ai có thể biết rõ. Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung, hai trong số ba đại Cấm Đoạn Cấm Khí thuộc vị diện này lại toàn bộ đến bên cạnh một kẻ "người từ bên ngoài" xuyên qua không gian tới nơi đây như hắn, "nhân quả" trong đó, cũng không có khả năng có người hiểu thấu, và cũng quyết định hắn càng không có lý do ở lại Đoạn Hồn Uyên ngăn cách với đời này.

- Nam Nhi, vì sao Trảm Tinh Kiếm muốn nhận ta làm chủ, lúc ấy vì sao ngươi muốn kêu gọi ta, vẻn vẹn chỉ là vì cảm giác thôi sao? –Diệp Vô Thần nhắm mắt hỏi. Lúc trước tìm thấy Trảm Tinh Kiếm, là Nam Nhi kêu gọi. Mà tìm thấy Tai Ách Cung, là Tai Ách Cung tự mình phóng ra một luồng khí tức về phía hắn, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.

- Chính là cảm giác, một thứ cảm giác rất kỳ diệu. Lúc ấy khi cảm thấy chủ nhân tới gần, Trảm Tinh Kiếm bỗng đánh thức tôi từ trong giấc ngủ, tôi cảm thấy chủ nhân tới gần, không biết vì sao liền bỗng cảm giác được người nhất định là chủ nhân của tôi. Thứ cảm giác đó rất thật, khó nói thành lời, tóm lại là cảm giác rất kỳ diệu, rất chắc chắn. –Nam Nhi nói. Lúc đó, nàng cũng chỉ có dùng ba chữ "không hề biết" để trả lời câu hỏi này của Diệp Vô Thần. Bây giờ nghĩ lại, đó dường như là một kiểu liên hệ và chỉ dẫn từ linh hồn vô cùng kỳ diệu.

- Chỉ là, tôi rất kỳ quái, vì sao Tai Ách Cung của Bắc Đế đại nahan cũng nhận chủ nhân làm chủ nhỉ? Thật kỳ quái quá đi. Trảm Tinh Kiếm và Tai Ách Cung, giống như Nam Hoàng đại nhân và Bắc Đế đại nhân vậy, một Nam một Bắc, trời sinh chính là đối đầu mà. Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh chủ nhân thật sự rất tài giỏi. –Nam Nhi vui đùa nói.

Tài giỏi sao? Có lẽ đi. Uy lực của Cấm Khí, khi Diệp Vô Thần đối chiến với Phong Triêu Dương đã từng lãnh hội qua. Lúc đó khi hắn rơi vào trạng thái năng lượng bộc phát, trạng thái trọng thương, tinh thần hoảng hốt, trong đầu bỗng in ra ba chữ "Thiên Địa Liệt" màu vàng vô cùng rõ ràng. Vì thế, hắn với thực lực kém xa Phong Triêu Dương đã dùng chiêu đầu tiên "Thiên Địa Liệt" yếu nhất trong "Nam Hoàng Tam Thức" của Nam Hoàng Kiếm, một kếm chặt đứt Trảm Phong Đao cùng thân thể y. Chiến Thần năng lực phong ngự còn vượt xa năng lực công kích, dưới một kiếm xé toạc đất trời đó mỏng manh như một khối đậu hũ.

Nay hắn hai Cấm Khí ở trong tay, nếu có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chúng thì không biết sẽ đáng sợ đến mức nào. Liệu có thật là ngay cả Thiên Thần đại lục đều có thể hủy diệt hay không?

"Két", cửa gỗ bị lặng lẽ mở ra, một bóng người vàng nhạt bưng một chén thuốc vừa sắc xong, dợm bước nhẹ nhàng đi vào, đó chính là Nhị Nha. Thân thể nàng so với Hoa Thủy Nhu nhỏ nhắn yếu ớt còn đầy đặn hơn rất nhiều, một bộ váy vàng nhạt được tô điểm thêm bằng những viên ngọc nhỏ long lanh hơi có vẻ gầy nhỏ, nhưng lại phác họa rõ ràng từng đường cong đẫy đà mê người của nàng ra. Lúc này, Nhị Nha chỉ vẻn vẹn là thay một bộ y phục đã hệt như biến thành một người khác vậy, mang cho người ta cảm giác hoàn toàn khác hẳn, dẫu nữ nhân trời sinh đẹp đẽ thế nào nữa thì cũng cần trang điểm, Nhị Nha lúc này so với Nhị Nha váy áo vải thô hôm qua càng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, khiến người ta tung hô là Thiên Tiên cũng không hề quá đáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhị Nha len lén ngẩng đầu, liền đụng ngay ánh mắt nóng bỏng của Diệp Vô Thần, hai má trong nháy mắt trở nên nóng hầm hập, toàn thân cũng dâng lên cảm giác khác thường – bởi vì bộ y phục này vốn chính là hắn tặng cho nàng. Cảm giác bó chặt trước ngực khiến nàng mặt đỏ tai hồng kia bỗng chốc dường như mãnh liệt hơn gấp bội. Bởi vì đó vốn là cái yếm mua cho Hoa Thủy Nhu, tuy nguyên liệu rất mềm nhưng bó chặt bầu ngực đẫy đà còn lớn hơn Hoa Thủy Nhu rất nhiều cỡ thì vẫn hơi có chút khó khăn.

Đến tận khi nàng đặt chén thuốc xuống, Diệp Vô Thần vẫn đang ngây ngốc nhìn nàng, hệt như mất hết hồn vía vậy. Sự mải mê của hắn làm trái tim nàng đập càng thêm nhanh, trong lòng cũng dâng lên chút ít vui mừng, càng cúi đầu xuống sâu hơn, không dám mắt đối mắt với hắn.

Khi Nhị Nha xuất hiện ở trong tầm mắt Diệp Vô Thần, ánh mắt hắn liền hốt hoảng một hồi, bộ váy vốn dĩ phải thuộc về Hoa Thủy Nhu đó, nàng bước đi nhẹ nhàng, thần thái hàm chứa vẻ e thẹn, thậm chí cả mái tóc của nàng… đều khiến hắn dường như đang nhìn thấy Hoa Thủy Nhu từ từ đi về phía hắn. Nhất thời, muôn vàn nhớ mong cùng vướng bận dâng lên trong lòng hắn, lồng ngực hắn như bị thứ gì đó chặn lại, ấm áp mà dồn nén.

Tiểu Nhu Nhu, nàng bây giờ có khỏe không… có phải đã vì ta khóc đứt ruột gan, khóc khô hết nước mắt rồi hay không?

Nàng là một cô gái tốt như vậy, hẳn phải có một cuộc đời hoàn mỹ nhất, hạnh phúc nhất. Bất kể ai có phúc phận chiếm được trái tim nàng, ta đều sẽ che chở cho nàng, không để nàng chịu chút ủy khuất nào. Gặp được nàng, là ông trời thiên vị với ta, mà nàng gặp được ta, thì đúng là bất hạnh của nàng.

Nàng rất nhu nhược, nội tâm lại quật cường như vậy. Ta một mực đều biết, dẫu cho ta chết đi, nàng cũng sẽ nhớ ta cả đời, trông chờ ta cả đời. Nếu mạng của nàng có thể đổi lấy mạng của ta, nàng sẽ không chút do dự để mình chết đi. Lúc đó, chính bởi sự dịu dàng của nàng, sự ngốc nghếch của nàng đã chinh phục ta…

Tiểu Nhu Nhu, chờ ta trở về…

Tình cảm trong lồng ngực càng lúc càng nóng bỏng, đu đưa trái tim hắn. Hắn ngẩng đầu, khẽ nói với Nhị Nha:

- Ta có thể hôn tỷ một cái không?

Cánh môi Ngưng Tuyết hé ra, vẻ mặt kinh ngạc. Nhị Nha thì càng giống như bị câu nói này dọa, mở to mắt không biết làm sao.

Diệp Vô Thần vươn tay ra, tóm lấy một cánh tay của nàng. Thân thể Nhị Nha thoáng chốc trở nên cứng đờ, lại quên từ chối, chỉ biết cúi đầu xuống thật sâu, thật sâu… Một tay khác của hắn giơ lên, vuốt ve trên khuôn mặt nàng, đồng thời kéo nàng lại gần về phía hắn.

Nhị Nha dường như mất đi sự khống chế với thân thể, nói không ra lời cự tuyệt, làm không ra động tác cự tuyệt, nhắm chặt mắt, bờ vai cũng co ro theo. Diệp Vô Thần ôm lấy thân thể nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm liền tách ra. Trong mũi, không phải là mùi của Hoa Thủy Nhu, trong đầu, trong lòng lại hiện lên bóng hình của nàng, đuổi mãi không đi.

- A!! Ngươi ngươi ngươi… ngươi không ngờ lại ức hiếp tỷ tỷ ta!

Một thanh âm dễ nghe từ cửa truyền tới, Nhị Nha trong đầu mơ màng như bị điện giật, bỗng tách khỏi Diệp Vô Thần, cúi đầu, lao như chạy trốn ra ngoài, không dám ngẩng đầu nhìn Tứ Nha đứng ở cửa lấy một lần. Tốc độ của Tứ Nha vô cùng nhanh, nàng sau khi biến mất ở trước mặt Diệp Vô Thần, đầu tiên đi phía nam chào nãi nãi một câu, sau đó mới trở lại khu cư ngụ, nhưng cũng sớm hơn Diệp Vô Thần rất nhiều. Lúc Diệp Vô Thần trở về, nàng sớm đã trở về từ rất lâu rồi.

Sự xuất hiện đột ngột của nàng ngược lại không khiến Diệp Vô Thần cảm thấy bất ngờ, chỉ có thể thầm oán giận không khí lúc vừa rồi đẹp biết nhường nào, lại bị một câu nói của tiểu nha đầu chân dài này phá vỡ.

Tiểu nha đầu bước đôi chân dài, vội vã đi tới vài bước, đôi mắt đẹp trợn tròn, một tay chống nạnh, vẻ mặt căm giận nói:

- Ngươi vừa rồi ức hiếp ta, bây giờ lại ức hiếp tỷ tỷ ta, ngươi… ngươi quả nhiên là người xấu!

- Ừ, đúng đấy, ta vốn chính là người xấu mà, cho nên ức hiếp một tẹo rất là bình thường. –Diệp Vô Thần ngồi trên giường, mỉm cười nói.

Những lời đằng sau của Tứ Nha lập tức như bị chặn lại không còn nói được ra miệng nữa, bộ ngực nhỏ còn chưa phát dục hết không biết là vì tức giận hay vì nguyên nhân gì khác mà phập phồng lên xuống. Rất lâu sau mới rốt cuộc bật thốt ra một câu:

- Ngươi… người xấu! Sau này ta sẽ gọi ngươi là người xấu, hừ! –Nàng hừ nhẹ một tiếng, dậm dậm chân, xoay người rời đi.

Vừa mới bước đi, nàng bỗng xoay người quay trở lại, trừng đôi mắt đẹp nói:

- Người xấu, y phục của tỷ tỷ ta có phải là ngươi tặng cho tỷ ấy hay không?

- Là ta.

- Ta cũng muốn!

- … Không cho! –Diệp Vô Thần nhướng mày. Hắn muốn cho cũng cho không được, chiều cao của tiểu nha đầu này vượt qua tất cả những cô gái hắn từng gặp, dẫu cho trên người hắn còn có không ít y phục của nữ nhân, nhưng cũng không có bộ nào tiểu nha đầu này có thể mặc vừa.

- Ngươi… vì sao ngươi không cho? –Tứ Nha quýnh lên, luống cuống hỏi một câu hỏi ngốc hết mức.

- Bởi vì ta là người xấu mà. –Diệp Vô Thần cười hì hì nói.

- Ta muốn ta muốn… ngươi không cho ta, ta sẽ nói cho họ biết chuyện ngươi nhìn lén ta tắm rửa. –Tứ Nha không buông tha, tức giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.