Thiên Thần

Chương 366: Ma hóa! Phá diệt sát đồng (Hạ)




Mười giây trước…

Trên trời, ác ma đang nhe răng cười, trên đất, là một đôi mắt màu máu cùng một gương mặt không có gì biểu tình cùng lạnh nhạt.

Trong kinh hãi, người vây chung quanh Lãnh Nhai không có một ai chủ động công kích, thẳng đến sát khí thô bạo như cuồng phong sóng biển không thể chống đỡ tuôn ra, trước mắt bọn họ xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh xanh biếc cùng huyết sắc đan vào nhau.

Lãnh Nhai động, hắn xuất hiện ở trước mặt một người cách hắn gần nhất, hư không hoa một cái, chưa tiếp xúc thân thể, bảy người phía trước đã bị hư không cắt thành hai đoạn. Phía sau, vị trí hắn nguyên bản đứng vẫn như cũ hiện ra tàn ảnh của hắn còn chưa kịp biến mất.

Tốc độ trong chớp mắt nọ, không thể tưởng tượng!

Mọi người còn chưa phản ứng lại, nhận thứ hai của Lãnh Nhai đã muốn hoa xuống…

Xẹt!

Xẹt!

Xẹt…

Không khí bị cắt nhỏ, không gian bị vặn vẹo, máu cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay múa. Đó là một tử thần chân chính, cầm trong tay một cây liêm đao tử thần chân chính. Liêm đao đem tới cái chết nọ mỗi một lần vung lên, đều cách không mang đi một loạt sinh mệnh, không ai có thể kháng cự, không ai có thể ngăn cản, toàn bộ ý đồ kháng cự cùng ngăn cản, đều bị "Nhất Tuyến Thiên" dùng một tốc độ cực nhanh cắt thành nhiều đoạn. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, máu bay tung tóe, mùi huyết tinh nồng đậm, đúc thành một cái luyện ngục huyết tinh khủng bố.

Xẹt…

Xẹt!

Năm giây… thanh âm không khí bị cắt xé bỗng nhiên đình chỉ, thế giới, lập tức trở nên an tĩnh lại. Lãnh Nhai không biết khi nào đã muốn trở về vị trí trước đó, vẫn như cũ duy trì cái nhìn lạnh nhạt giống như vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi. "Thịch", "thịch… thân thể kia bị một nhận chặt đứt còn chưa kịp ngã xuống rốt cuộc đã ngã xuống, sau khi yên tĩnh, chung quanh hắn, chỉ còn lại một người ở trước mặt.

Năm giây, hắn không biết vung bao nhiêu lần Phá Phong Nhận, năm giây… nguyên bản bao vây hắn gần trăm người, trừ bỏ Viêm Thương trước mặt hắn, toàn bộ chết không toàn thây… bao gồm bảy người có được thực lực thiên cấp nọ. Ở dưới "Nhất Tuyến Thiên", hơn nữa là so với "Nhất Tuyến Thiên" hắn lần đầu tiên miểu sát Viêm Chính còn cường đại gấp mấy lần, không có một người có cơ hội giãy dụa.

Viêm Thương ánh mắt trừng thật lớn, bên trong hốc mắt, hai đồng tử như muốn lồi ra đang kịch liệt co rút lại. Năm giây… toàn bộ đã chết, toàn bộ đã chết!! Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn

Ác mộng… đây là một hồi ác mộng! Hắn không tin đây là thực… Cái này nhất định là một hồi ác mộng buồn cười lại đáng sợ.

Cặp mắt màu máu kia lặng im nhìn chằm chằm Viêm Thương, nhìn chằm chằm người đã ném một kiếm cướp đi tính mạng Bình Nhi kia… Viêm Thương ánh mắt như bị xé rách, không tự chủ được nhìn về phía ánh mắt Lãnh Nhai, như dừng hình ảnh lại. Trong kinh hoảng, từ bên trong đồng tử màu máu nọ, hắn thấy được nội tạng chính mình, thậm chí thấy được mỗi một chỗ xương cốt, mỗi một mạch máu của chính mình… Bên tai một tiếng nổ vang, hắn nhìn thấy, nội tạng, cốt cách, mạch máu bên trong đồng tử nọ toàn bộ bị vặn vẹo, vặn vẹo đến… bị vặn nhỏ thành một đống huyết tương…

"Cái này… không phải… Huyết Sát… Ma… Đồng, là… Phá… Diệt… Sát… Đồng…"

Viêm Thương thất khiếu chảy máu, ánh mắt trừng trừng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Gió nhẹ bí mật mang theo tiếng bước chân càng ngày càng gần cùng mùi máu tươi nồng đậm thổi qua, tóc của Lãnh Nhai theo đó mà bay lên. Trừ bỏ hắn, chung quanh rốt cuộc tìm không thấy một người còn đứng thẳng. Hắn xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống, đem Bình Nhi lẳng lặng nằm ở nơi đó nhẹ nhàng ôm lấy, bên trong cặp đồng tử lạnh nhạt kia, hiện ra sự ôn nhu mà ngay cả những người thân cận với hắn nhất cũng chưa bao giờ thấy qua, hắn ôm lấy Bình Nhi, dọc theo phương hướng trước đó Bình Nhi đã nói cho hắn chạy như bay mà đi, một đường tỏa ra nồng đậm thê lương…......

Bình Nhi nói, hắn một chữ đều không có quên. Hắn muốn đưa nàng rời đi, nhìn thế giới bên ngoài.

Một cỗ khí lưu làm cho người ta sợ hãi từ thiên không hạ xuống, như ngọn núi điên cuồng áp chế, Viêm Thiên Vân rốt cuộc chạy lại đây… Nhưng, hắn một kích này lại đánh vào không trung, hắn phiêu phù ở giữa không trung, lặng im nhìn phía trước, bên trong hai mắt già nua, nhộn nhạo vẻ khiếp sợ cực ít xuất hiện. Ngắn ngủn trong nháy mắt, Lãnh Nhai đã muốn từ trong tầm mắt cùng cảm giác của hắn hoàn toàn biến mất, tốc độ của hắn, lại nhanh đến mức làm cho hắn trực tiếp buông tha đuổi theo.

Tử thi chung quanh tất cả đều là bị cắt thành hai đoạn hoặc là nhiều đoạn, ở đó có nhân vật quyền cao trong tông, đều là những Đường chủ, Trưởng lão, đều là bạn tốt của hắn… Mười giây trước, lúc hắn đi ra, còn có thể cảm nhận được bọn họ tồn tại, mà chỉ mười giây ngắn ngủn này, hắn ở chỉ có thể ở trong ánh mắt lạnh như băng cùng rung động nhìn thi thể bọn họ.

Lãnh Nhai một đường đi về hướng đông, hắn tốc độ quá nhanh, những người Bắc Đế Tông nghênh đón hắn mà đến, cùng với những người canh giữ đều chỉ cảm thấy trước mắt một trận gió lạnh thổi qua, căn bản nhìn không tới bóng người. Sau một đoạn thời gian ngắn, Lãnh Nhai lại cứ như vậy vọt tới biên giới Bắc Đế Tông, không có bất luận kẻ nào kịp ra tay ngăn trở, trong tay hắn, còn vẫn ôm một người.

"Mau đuổi theo!"

"Viêm hồn sa trận, hắn chạy không được".

Phía sau, hai người Bắc Đế Tông vừa mới bị hắn xẹt qua đuổi kịp, nhưng trước mắt, bọn họ nhìn Lãnh Nhai không có dừng lại mà xông về phía trước, vọt vào bên trong thổ địa hiện ra màu đỏ ở phía trước, trong chớp mắt biến mất không thấy.

Tốc độ như thế, bọn họ căn bản không có khả năng đuổi kịp, chỉ có thể dừng chân lại, nhưng lập tức, một màn trước mắt làm cho bọn họ trong lòng hoảng hốt… Viêm hồn sa, tiếp xúc ắt bị đau thấu tâm can, ngay cả có tu vi thiên cấp, nếu không có Viêm Hồn Quyết hộ thân, cũng đừng muốn ở trên đó đi lại bình thường, nhưng Lãnh Nhai vẫn như cũ nhanh chóng như gió… Mà phía sau hắn, toàn bộ địa phương bị hắn dẫm qua, màu hồng nhạt biến mất không thấy, từng đợt sương khói màu đen nhạt từ địa phương bị hắn bước qua chậm rãi bốc lên…

Hai người giống như thấy được chuyện không thể tưởng tượng nhất trong thiên hạ, thật lâu không nói gì.

Lãnh Nhai một đường chạy như điên, hắn không thể nhớ chính mình vừa rồi giết bao nhiêu người, nhìn không tới phía trước, cũng nhìn không tới dưới chân phía sau từng đợt từng đợt khói đen không biết từ đâu mà đến. Thế giới của hắn, khi thì màu đỏ tràn ngập, khi thì trống không một mảng.

Bước ra viêm hồn sa, cũng ly khai Bắc Đế Tông, hắn đem Bình Nhi mang theo đi ra, liền theo như lời của hắn nói cùng nàng đã tự tay đưa nàng đi ra, nhưng… nàng đã chết… Không bao giờ sẽ mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài mà nàng vẫn khát khao cùng hướng tới nữa… Không bao giờ sẽ mở to mắt liếc hắn một cái, cùng hắn nói nh vĩnh viễn không dừng nữa.

Nàng đã chết, hắn đau từ trong tim, đau đớn, đau đến chết lặng, thẳng đến rốt cuộc không cảm giác đau nữa. Tâm lạnh, đã chết, cũng sẽ không còn có cảm giác gì nữa.

Trừ bỏ mẫu thân hắn, Bình Nhi là nữ tính làm bạn với hắn thời gian dài nhất… Tuy rằng, chỉ có ngắn ngủn ba ngày. Tính cách của hắn quyết định hắn không ngừng bài xích người khác, cũng gặp người khác bài xích cùng coi thường, cho nên, hắn từ nhỏ vốn không có bằng hữu, lại càng sẽ không có bằng hữu nữ tính. Mà Bình Nhi… Nàng không sợ hắn, không chán ghét hắn, đối mặt hắn lãnh đạm, nàng vẫn như cũ hoặc buồn hoặc giận hoặc cười các loại biểu tình cùng hắn nói các loại lời nói. Hắn tuy rằng không có mở miệng, lấy lạnh nhạt tương đối, nhưng nàng mỗi một câu, đều luôn luôn chân thật lắng nghe.

Nàng thực dài dòng, nhưng Lãnh Nhai từ trong lời nói của nàng, cùng nàng mấy ngày nay đối với hắn cẩn thận chu đáo… Đây là một nữ tử thiện lương cùng chấp nhất từ trong xương cốt, hắn bắt đầu lặng yên bị hấp dẫn, hai người không cha không mẹ, cũng là thân thế thê linh, làm cho bọn họ trong lòng bất tri bất giác kéo gần…

Nàng xâm nhập nội tâm bị đóng băng của hắn, sau đó, nàng đã chết, vì bảo hộ hắn, chết ở trước mắt hắn.

Mẫu thân đã chết, cha mẹ đã chết… Bình Nhi chết đi, làm cho một dây cảm tình cuối cùng của hắn cũng hoàn toàn đứt gãy, tâm môn, có lẽ không bao giờ sẽ có một ngày mở ra nữa.

Hắn, nhất định cô độc.

Bước chân trở nên trầm trọng, ánh mắt đã không có tiêu cự, tầm mắt đã không có mục tiêu, hắn từng bước một đi về phía trước, không biết chính mình nên đi nơi nào. Gió đêm thê lương, làm sao thê lương bằng trong lòng của hắn.

***

Bóng đen thiên không phía nam sớm tán đi, Viêm Thiên Uy vẫn như cũ ngẩng đầu đứng ở nơi đó. Từ khi hình ảnh ác ma nhe răng cười xuất hiện, ánh mắt hắn liền chưa từng rời đi. Khi biến mất, hắn không có để cho người Tà tông có hành động, mà là đang chờ đợi. Về phần đang đợi cái gì, chính hắn cũng không biết. Nhưng ở sâu trong nội tâm, một thanh âm đang nói cho hắn: Không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ đợi…

Phía sau hắn, bỗng nhiên hiện lên một cái hào quang màu trắng nhu hòa. Diệp Vô Thần xuất hiện ở tại nơi đó, hắn không có lấy giả trang Tà Đế xuất hiện, trong tay nắm một tiểu cô nương tóc tết hai sừng, ánh mắt đáng yêu có chút lạnh lùng, nàng dùng ánh mắt hơi tò mò nhìn lướt qua chung quanh, liền đem ánh mắt thu hồi, ghé mắt nhìn nam tử bên người. Nàng đúng là Tiểu Mạt được Diệp Vô Thần từ tử vong chi địa phía bắc Quỳ Thủy quốc mang về. Hương Hương từ trong ngủ say tỉnh lại, Diệp Vô Thần liền mang theo nàng đi tới nơi này. Trong lòng, vô cùng vướng bận an nguy của Lãnh Nhai.

"Chủ nhân!"

"Chủ… chủ nhân, người đã trở lại!"

Những người không yên bất an canh giữ ở nơi đó toàn bộ ùa lên, vây quanh ở tại bên người Diệp Vô Thần. Ba ngày không có tin tức, bọn họ mỗi người tâm đều treo cao, cái loại cảm giác này quả thực so với giết bọn họ còn muốn khó chịu hơn. Lúc này nhìn hắn bình yên trở về, bọn họ rốt cuộc có thể thở phào một hơi.

"Ta đã nói rồi, chủ nhân ca ca lợi hại như vậy, như thế nào có khả năng sẽ rơi vào trong tay Bắc Đế Tông, các ngươi ngu ngốc chỉ biết lo lắng".

"…Tiểu Đôn Tử ngươi, cũng không biết trước đó là ai lo lắng thiếu chút nữa phát khóc lên vậy".

"Ngươi… ngươi nói bậy!"

"Chủ nhân, người không có việc gì thực rất tốt, tiểu muội muội này là ai vậy?"

Các loại vấn đề mang theo thân thiết nồng đậm được bọn họ liên tục hỏi ra, cái này không phải dối trá nịnh hót, mỗi một câu, mỗi một lời mang theo thân thiết từ trong lòng. Diệp Vô Thần lòng có ý định, hơi khoát tay, thanh âm bên người lập tức tĩnh xuống, hắn cảm thụ một chút khí tức chung quanh, nhướng mày, đã muốn đem ánh mắt chuyển hướng Viêm Thiên Uy hỏi: "Lãnh Nhai còn chưa có trở về?"

Viêm Thiên Uy ánh mắt hàm ưu, lắc đầu thật mạnh.

Diệp Vô Thần trong lòng nhói lên một chút. Lúc này, Tiểu Mạt bên người bỗng nhiên lấy tay khẽ kéo ngón tay hắn một chút, ánh mắt, chuyển hướng về phía tây nam.

Diệp Vô Thần lòng có sở ngộ, người nhẹ nhàng dựng lên, dọc theo phương hướng Tiểu Mạt nói cho hắn mà đi, đồng thời bỏ lại thanh âm càng ngày càng xa: "Ta lập tức trở về, không được đi theo".

Đón gió mà đi, Diệp Vô Thần không cảm giác chút ý lạnh. Dưới ánh mắt lợi hại, đêm tối không thể che khuất hắn, hắn nhìn phía trước, theo khí tức càng ngày càng gần kia mau tới gần.

Biên giới mê thất chi địa, hắn ở giữa không ngừng lại, yên lặng nhìn xuống mặt đất phía dưới, nhìn xuống người trong lòng ôm một người, lẳng lặng đi về phía trước kia. Khí tức trên người hắn, thê lương đến làm cho người ta trong lòng áp lực, thân ảnh hắn, cô đơn như một chiếc lá đơn độc trong trời đông giá rét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.