Thiên Thần

Chương 546: Hủy diệt!




Trong một sát na đó, tiếng cười của Đại Ma Vương bỗng im bặt, hắc ám yên vụ ngừng dao động, không gian rung chuyển cũng ngừng lại, dường như ngay cả tinh thần cũng biến thành tĩnh lặng, thời gian, tại giờ khắc này, tất cả các sự vật đều dừng lại trong thời gian dài.

Trong không gian triệt để yên tĩnh, cánh tay kéo cung của Diệp Vô Thần nhẹ buông ra, một đạo kim mang không chút tiếng động bắn ra, nhưng ngoại trừ kim mang phi hành, tất cả những sự vật xung quanh đều bị dừng hình, kim sắc tiễn phi hành thong thả, không có chút uy áp nào, không có thanh âm, không có lực lượng rung chuyển, hoàn toàn khác hẳn với huyết minh truy hồn tiễn lúc trước, nhưng nó phi hành thong thả như vậy nhưng mang lại cảm giác quỷ dị dường như thoáng cái bắn tới trước thân thể Đại Ma Vương.

Bạch sắc, kim sắc, hồng sắc...ba loại quang mang đồng thời bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, thôn phệ Đại Ma Vương, cũng thôn phệ thân thể Diệp Vô Thần thôn phệ cả không gian xung quanh.

Lần này, Đại Ma Vương ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra, thân thể hắn vừa hình thành bị hóa thành tro tàn, tro tàn lại hóa thành hư vô...hư vô cũng không kết thúc, dưới một cỗ lực lượng khó hiểu dẫn dắt, lại bị cuốn về thứ xa xôi hơn cả hư vô...

"Ma hồn của ngươi nhờ vào hắc ám mà sống lại, nếu như phạm vi xung quanh đều không có hắc ám nguyên tố, ngươi cũng không có khả năng sống lại phải không? Tồn tại tới ngày hôm nay đã làn trời ban ân với ngươi rồi, tại đây Biển máu luân hồi...kết thúc đi!"

Thanh âm ngày dưới lực lượng vô biên kích động quanh quẩn đâu đây, cũng không nhận được hồi âm của Đại Ma Vương. Phạm vi xung quanh bạch sắc, kim sắc, xích sắc quang mang đan dọc vào nhau, tất cả vật chất, nguyên tố bị thôn phệ, chỉ có hắn đứng ở trong lực lượng, trong lòng không có một tia gợn sóng, cũng không bị bất cứ thương tổn nào. Hắn dùng linh hồn lực lượng xác nhận rằng hoàn toàn không cảm giác được dấu vết của đại ma vương, ý niệm hắn khẽ động, một đạo kim sắc quang mang chẳng biết từ đâu bay về tay phải hắn, vòng bạch sắc quang mang ngưng tụ thành một thiếu nữ đứng cạnh hắn.

Đại Ma Vương hủy diệt rồi, triệt để hủy diệt rồi, vô luận là thân thể hay ma hồn của hắn. Trước khi chết, hắn mang lực lượng cực mạnh, nhưng trước lực lượng của đệ tam cấm khí, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có. Cấm Đoạn chi khí, thế nào là cấm đoạn? Cấm đoạn tức là lực lượng cấm kỵ không nên tồn tại, Trảm Tinh kiếm cùng Tai Ách cung tuy cường đại nhưng không có đến mức cấm đoạn, vốn lực lượng cấm đoạn của chúng phải dung hợp với Long Hồ mới có thể sản sinh là cấm kỵ chi oai.

Lực lượng thu hồi khiến biển máu luân hồi tạo nên địa ngục tai ách bắt đầu thong thả tiêu tán, hắc động không gian khổng lồ tiến mất, Diệp Vô Thần nhìn một kiếm một cung trong tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Kết thúc...Trảm tinh kiếm, Tai ách cung, đây là sứ mệnh hai ngươi đồng thời giao cho ta." Hắn nhắm mắt, mỉm cười dùng ý niệm nói: "Nam nhi, hủy diệt đại ma vương, có phải là sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành?"

"Ừm" Nam Nhi trả lời, ngoài ý muốn chính là, thanh âm của nàng không hưng phấn nhảy nhót mà ngược lại lộ ra một cỗ hoảng hốt khó hiểu.

Cảm nhận được khí tức hai người bỗng nhiên xuất hiện, Diệp Vô Thần không hỏi nam nhi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói: "Xem ra, còn chưa có kết thúc."

Biển máu luân hồi toàn bộ tan hết, không gian hắc động được hoàn toàn bù đắp. Trước người Diệp Vô Thần bỗng nhiên hiện ra hai bóng người cao to, một cái bóng kim sắc, người còn lại là cái bóng hồng sắc, tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra kim sắc là một vị nam tử cao lớn, hồng sắc là một thân ảnh nữ tử.

"Đại Ma Vương là bởi vì các ngươi mà sinh, cho nên căn nguyên của vô số tai nạn cũng là các ngươi. Ma hồn của Đại Ma Vương tồn tại đồng thời với hai ngươi, nay Đại Ma vương đã chết, các ngươi có thể yên nghỉ rồi...Nam Hoàng, còn có Bắc Đế!" Nhìn hai thân ảnh trước mắt, hắn mặt không biểu tình nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bọn họ Xuất hiện, Diệp Vô Thần không chút ngoài ý muốn. Nam Hoàng và Bắc Đế đã chết nhưng trong Tai Ách cung phong ấn một tia ý thức cuối cùng của họ, mà chỉ có hắn lần đầu tiên bắn ra "Biển máu luân hồi tiễn" một khắc, cỗ ý thức này mới thức tỉnh. Bởi vì chỉ có Trảm Tinh Kiếm dung hợp với Tinh Ách Cung bắn ra chiêu thức "Biển máu luân hồi tiễn", tiến này bắn ra một khắc, cũng là lúc Đại Ma Vương bị hủy diệt.

"Nam Hoàng...Bắc Đế..." Trong ý thức hải của Diệp Vô Thần truyền tới âm thanh kinh ngạc của một nam nhân, thậm chí Diệp Vô Thần cảm nhận được Trảm Tinh Kiếm trong tay mang tới rung động rất nhỏ.

Trước người hắn, hai cái bóng cao lớn...Nam Hoàng cùng Bắc Đế trước mặt hắn chậm rãi quỳ xuống.

"Thánh đế, xin cứu nữ nhi chúng tôi." Bọn họ đồng thời phát ra một tiếng hư huyễn mà suy yếu. Linh hồn ý thức phong ấn trong Tai Ách Cung cũng không thể chống đỡ được bọn họ tồn tại lâu lắm.

"Thánh Đế?" Diệp Vô Thần hơi kinh ngạc.

"Được Trảm Tinh cùng Tai Ách nhân chủ, được hỗn độn thập thánh châu, hủy diệt căn nguyên tội ác...Ngài cũng chính là Thánh Đế." Bọn họ hèn mọn cúi đầu, lộ ra bộ dạng tiều tụy vô cùng.

Diệp Vô Thần mở đôi mắt đang nhắm ra, lập tức mở miệng, nói: "Các ngươi đi thôi, ta biết hồn của nữ nhi các ngươi ở nơi nào, cũng biết thân thể của nàng ở đâu. Nàng là một cô gái tinh khiết, nàng sẽ tha thứ cho các ngươi."

"Cảm tạ ngài, thánh đế vĩ đại, chúng ta không mong nàng tha thứ, chỉ mong nàng có thể ở cạnh Thánh Đế...chúng ta phải đi rồi, mong ngài trường tồn cùng thiên địa..."

Dần dần giọng nói của bọn họ càng nhỏ cuối cùng tiêu tán trong hư vô. Họ xuất hiện ngắn ngủi sau đó vội vã tan biến, lần này chính là triệt để biến mất, không bao giờ...không có khả năng tồn tại nữa. Ý thức cuối cùng của bọn họ không phải vui vẻ vì Đại Ma Vương bị hủy diệt, mà vì nữ nhi của bọn họ.

Nếu như họ yêu nữ nhi của họ, lúc trước sao còn tranh đấu cực khổ như vậy...Diệp Vô Thần nhẹ thở dài.

"Chủ nhân...Vì sao trong lòng ta lại không vui vẻ, hơn nữa còn có chút đau đớn...hơn nữa Nam Hoàng và Bắc Đế không phải đã chết sao? Vì sao bọn họ còn xuất hiện...con gái bọn họ? Bọn họ rõ ràng là địch nhân của nhau, sao lại có nữ nhi...nữ nhi của họ ở đâu...ta còn muốn biết, vì sao ta lại ở trong Trảm TInh KIếm...ta là ai...thật là theo lời chủ nhân nói...là kiếm linh hả?" Thanh âm Nam Nhi có chút run run, sau khi nghe giọng nói của Nam Hoàng Bắc Đế, trong lòng nàng kích động dường như biết đáp án nào đó.

Diệp Vô Thần nở nụ cười: "Nam Nhi, có vài thứ vĩnh viễn không biết tốt hơn. Nam Nhi hiện tại ngươi ở cùng ta, là đồng bọn đầu tiên khi ta đi tới thế giới này, nếu như Nam Nhi thích như hiện tại, cho dù là quá khứ là thế nào, có gì quan trọng đâu? Nếu như Nam Nhi thích là kiếm linh, vậy ngươi là Kiếm linh, nếu như Nam Nhi muốn mình là một cô gái chân chính...cũng có thể."

"A? Thật...thật vậy chăng?" Diệp Vô Thần nói khiến nàng rất mê man, mà câu cuối khiến nàng không kìm được tiếng kinh hô.

"Đương nhiên là thật, Nam Nhi muốn là một nữ hài chân chính không?" Diệp Vô Thần cười càng nhu hòa.

"Lúc trước...ta còn tưởng mình mơ mộng chứ."

"Vậy Nam Nhi còn muốn biết chuyện lúc trước nữa không?"

"A...hj, ta cũng không biết nữa, chỉ cần có thể trở thành một nữ hài chân chính, ta chỉ muốn biết, chủ nhân thực sự có thể chứ?" Nam Nhi nhỏ giọng hỏi lại.

"Nếu như Nam Nhi không tin...hôm nay để ngươi trở thành nữ hài chân chính! Có được không!"

"Oa!"

Cô gái giản dị này suốt đời chỉ có một khát khao lớn nhất, rút cuộc cũng có thể thực hiện, thanh âm vui sướng của Nam Nhi vang lên bên tai Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần cầm trong tay Tai Ách cung và Trảm Tinh Kiếm, đứng trong tinh không, trong khoảng thời gian ngắn không biết đi nơi nào.

"Hương Hương, tất cả đều kết thúc rồi sao?" Diệp Vô Thần nhìn thiếu nữ tóc bạc bên người.

Hương Hương dùng con mắt sáng lạn nhìn hắn, không biết trả lời ra sao.

"Còn chưa." Bộ dạng hờ hững của Diệp Vô Thần bỗng nhiên biến mật, một khuôn mặt kiên nghị hiện ta, nhìn phương xa, hắn chậm rãi nói: "Còn một khảo nghiệm cuối cùng...một khảo nghiệm không được phép thất bại."

Thông thần tháp, còn định ước ba năm với cái hắc y nhân cường đại thần bí kia.

Vô Thần Quyết tầng bảy...trong óc điên cuồng chớp động, vô thần bí quyết tầng sáu đã có lực lượng đánh bại Đại Ma Vương, như vậy lực lượng tầng bảy, sẽ là một cảnh giới chí cao cỡ nào, có lẽ vừa đủ đánh bại lực lượng của hắc y nhân.

Trảm Tinh Kiếm cùng Tai Ách cung bị hắn thu hồi, hắn nâng hai tay lên, nhìn một đoàn bạch sắc quang mang trước mặt thoáng qua, trong tay hắn xuất hiện thêm một cái gương. Hắn đem mặt gương dán trước ngực, dùng hai tay cẩn thận che lấy, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thì thầm: "Cảm ơn ngươi...Tư Thần...nữ nhân của ta...nữ nhân của..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.