Thiên Thần

Chương 547: Nam Nhi chân thân




Ma chi đại lục.

Lúc này Ma chi đại lục đã không còn hắc ám như trước nữa, ngoại trừ trên bề mặt còn lưu lại vết tích bị phá hủy, còn lại không khác như xưa là bao. Nhưng lực lượng tà ác của đại ma vương đã để lại bóng ma trong lòng họ, có thể là vết tích suốt đời không xóa mờ được.

Diệp Vô Thần và Đại Ma Vương đồng thời rời đi, Sa Hầu và Thần Đế vẫn ở tại chỗ không có rời đi, bọn họ đang đợi, họ đang thấp thỏm chờ đợi kết quả, đồng thời hai chữ thành công vẫn đang gào thét trong nội tâm của họ.

Lực lượng xung động đến từ không gian xa xôi lần lượt khiến sắc mặt họ biến đổi, đó là lực lượng kinh khủng cỡ nào chứ. Cho dù hắn là Thần Đế với Ma Hoàng, dưới lực lượng này chỉ có thể run rẩy, cho dù toàn bộ Thần cùng Ma chi đại lục to lớn, dưới trình độ lực lượng này sẽ ngay lập tức biến thành cho tàn.

Diệp Vô Thần...cái nhân loại đến từ Thiên Thần đại lục này là thần thánh phương nào, lẽ nào, hắn là...

Một trận rung động từ không gian phía xa kéo tới, ngẩng đầu nhìn trời, trên trời cao có thêm một ngôi sao mày vàng cùng đỏ chói mắt, tùy theo đó mà khí tức tà ác của đại ma vương lập tức trở nên nhạt dần, sau đó biến mất...triệt để biến mất! Sa hầu và Thần Đế biết đây là ý nghĩa gì.

Căng thẳng trong lòng buông xuống, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác như vừa chết đi sống lại, tai nạn đã được tiêu trừ nhưng bọn họ vẫn không rời đi, vẫn đang chờ đợi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Vô Thần xuất hiện trước mặt họ, hai chân chỉ xuống mặt đất nhìn họ. Sa Hầu mất đi lực lượng giãy dụa đứng lên từ đống đá vụn, vừa muốn nói, Diệp Vô Thần đã mở miệng trước: "Hắc bạch huyền thần toạn bộ diệt, Đại Ma Vương đã chết, nếu như các ngươi không muốn tai nạn như vậy một lần nữa xuất hiện, thì hãy dừng lại tranh đấu vô vị của các. Các ngươi đều là nhân loại, chỉ là chủng tộc khác nhau, căn bản không có thù hận gì không thể hóa giải. Ma tộc mặc dù do Đại Ma Vương sinh ra, nhưng tuyệt không có đại ma chi tâm, ai cũng không thể phủ nhận tư cách tồn tại của họ." Diệp Vô Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Thần Đế: "Ta mặc kệ các ngươi lúc trước có thâm cừu đại hận gì, thù giết cha giết mẹ cũng tốt, thù không đội trời cung cũng vật, sau này ai dám tranh đấu, ta liền ra tay hủy diệt!"

Diệp Vô Thần nói xong, ánh mắt như điền đảo qua mặt Thần Đế cùng Sa Hầu...

Sa Hầu giật giật khóe miệng, làm như muốn lộ ra ý cười, nhưng cuối cùng không thể cười được, hắn mang theo một chút kinh sợ cùng quái dị thật sâu nói: "Lệnh của thánh đế, Ma tộc ta trọn đời vâng theo."

"Ồ? Thánh Đế?" Diệp Vô Thần lần thứ hai nghe thấy xưng hô như vậy, tự nhiên biểu hiện ra nghi vấn của mình.

"Vâng! Là tiên đoán mà Nam Hoàng Bắc Đế lưu lại. Đại Ma Vương cuối cùng sẽ có một ngày hồi tỉnh, mà có thể đánh bại Đại Ma Vương, liền chính là tồn tại Thánh Đế vĩnh hằng. Truyền thuyết này con dân của Ma Chi đại lục đều biết, Thần chi đại lục cũng thế, Đại Ma Vương đã chết, đại danh của thánh đế cũng từ hôm nay truyền khắp thiên hạ." Sa Hầu gục đầu, dùng ngữ khí trân trọng không gì sánh được giải thích.

Diệp Vô Thần từ chối cho ý kiến, ánh mắt dời về phía Thần Đế, dừng lại trên tấm mặt nạ của nàng, sau đó rơi vào trên người Huyết Dạ vẫn hôn mê chưa tỉnh bên cạnh nàng: "Già Tiểu Lạc." Hắn vẫn trực tiếp hô tên nàng: "Nếu như không phải vì thiên trọng, ta sẽ không cách nào cứu ra Đồng Tâm, cũng không có lực lượng đánh bại Đại Ma Vương, ân tình của hắn, ta không thể hồi báo cho hắn, con gái hắn, sẽ do ta chiếu cố, ta sẽ chậm rãi rửa huyết tâm của nàng...Hiện tại, trước tiên đem nàng quay về Thần chi đại lục, mặt khác..." Diệp Vô Thần hơi nhíu lông mày, lộ ra một tia cười nguy hiểm: "Chớ quên lời nói trước đó của ta đó."

Diệp Vô Thần biến mất trong bạch quang, Thần Đế nhìn vị trí lúc trước của hắn, hơi đờ ra, sau đó thân thể di động, bay về phía cửa vào Thần chi đại lục.

...

Thiên thần đại lục, vùng biển phía tây.

Đứng trên biển rộng, ký ức của Diệp Vô Thần không khỏi hướng về một màn lúc trước hắn tới đây, hơi chút phiền muộn, cả thân thể hắn chìm dần trong đại dương.

"Ồ? Chủ nhân vì sao muốn tới nơi này?" Nam Nhi nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là vì biến Nam Nhi thành người con gái chân chính rồi." Diệp Vô Thần cười trả lời.

"A? A?" Nam Nhi liên tiếp kinh hô hai tiếng, nàng thế nào cũng không nghĩ ra giữa vùng biển này với việc biến mình thành con gái chân chính có liên quan gì.

Diệp Vô Thần đảo chân, tốc độ cực nhanh đã xuống dưới tầng biển sâu, đáy biển đen kịt đối với hắn không khác gì ban ngày, mà ở đây chính là nơi lúc trước hắn bắt được linh hồn quả. Trong tầm nhìn, chỗ ly hồn quả ngày trước dường như không có gì thay đổi cả.

Ngồi xuống, Diệp Vô Thần theo cảm giác đặt lên tảng đá lạnh lẽ dưới đáy biển, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo về phía trước.

Dưới hải dương truyền đến một tiếng vang trầm muộn, nham thạch cứng rắn nhất thời biến thành vô số mảnh vụn tiêu tán đi, phía dưới, xuất hiện một khe hở kim sắc, kim sắc này rất dày nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm bên trong.

Quả nhiên, Diệp Vô Thần cười.

Nam Nhi là nữ nhi của Nam Hoàng Bắc Đế...lúc trước Diệp Vô Thần đi tới trước ly hồn quả hắn cũng đã đoán được cái tin tức kinh người này. Cũng từ đó Diệp Vô Thần mới biết Bắc Đế là một phụ nữ.

Trảm Tinh kiếm và Tai Ách cung là do Nam Hoàng Bắc Đế lưu lại, nhưng ngoại trừ hai kiện vũ khí này, bọn họ cần một người chỉ dẫn người sở hữu hai kiện binh khí...vì thế, bọn họ lựa chọn nữ nhi của mình, cũng chỉ có thể chọn nữ nhi của họ. Đưa linh hồn nữ nhi rót vào trong Trảm Tinh Kiếm, cũng vì nàng bảo lưu lại ký ức không trọn vẹn, để chỉ dẫn chủ nhân Trảm Tinh kiếm. Đồng thời bọn họ khát vọng sau khi tất cả kết thúc, nữ nhi bọn họ có thể có được cuộc sống thực sự thuộc về nàng...Vì thế Bắc Đế trước khi chết đem thân thể nữ nhi của họ phong ấn ở phía tây đại dương, lại để mầm móng ly hồn quả ở gần nàng. Diệp Vô Thần lúc trước tìm được ly hồn quả thì đã cảm giác được một loại lực lượng quen thuộc, một ý niệm phức tạp xâm nhập, hắn yên lặng đoán được cái gì, nhưng không biểu lộ ra. Lúc trước được xác nhận của thổ hoàng châu rằng Bắc Đế là phụ nữ, hắn cơ bản đã không còn hoài nghi gì.

Tay Diệp Vô Thần đưa xuống khua nhẹ, mở ra không gian, thân thể hòa vào khe hở kim sắc, xuất hiện trong một bãi cát vàng tràn ngập gió tươi mát thổi.

Hiển nhiên, lực lượng kim sắc thuộc về Nam Hoàng, bởi vì tầng lực lượng này tồn tại nên thân thể không có linh hồn trong vô số năm vẫn không bị tổn hại gì, ngay cả sinh mệnh trong thân thể cũng được giữ lại, Diệp Vô Thần ngồi xổm xuống tay túm lấy quang tráo.

"A? Chủ nhân, cái này..." Nam Nhi kinh ngạc hỏi.

"Là thân thể Nam Nhi." Diệp Vô Thần trả lời, tay sờ trên tấm chắn kim sắc, lẳng lặng nhìn tấm chắn dần nhạt đi, trong lòng không khỏi chờ mong, nữ nhi của Nam Hoàng Bắc Đế...thân thể của Nam Nhi rút cuộc là bộ dạng gì. Nam Hoàng và Bắc Đế lúc đó là chân thần, mà Nam Nhi mới chân chính là thần nữ.

"Thân thể của ta?" Nam Nhi kinh ngạc nhỏ giọng nói.

Bình...

Tấm chắn kim sắc hoàn toàn vỡ vụn, một thân ảnh xinh xắn xuất hiện trong tầm mắt, trong nháy mắt thấy thân thể Nam Nhi, tay Diệp Vô Thần run lên, thiếu chút nữa ngã gục trên bờ.

Đây...đây...

Đây có phải quá...

"A! Chủ nhân...ngươi nói nàng là cơ thể ta sao? Oa...ta không muốn...ta không muốn!" Nam Nhi dường như bị cái gì kích thích khóc rống lên.

Thân thể trước mắt hai người phủ một tầng xiêm y phấn hồng mỏng, khuôn mặt khéo léo như ngọc, đáng yêu tới cực điểm, lúc này đang an tĩnh ngủ say. Nàng toàn thân xinh xắn không gì sánh được, ai cũng nghĩ lớn lên nàng sẽ là một yêu cơ khuynh quốc khuynh thành, nhưng vấn đề nàng còn chưa lớn lên.

Trong tầm mắt là một cô gái tầm bốn năm tuổi, còn chưa được gọi là một tiểu cô nương!

Nếu như Nam Nhi có dung nhan khuynh thành khuynh quốc hắn một điểm cũng không kinh ngạc, nếu như rất bình thường hắn cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng cô nhóc nho nhỏ này cũng khiến hắn trở tay không kịp.

Thì ra lúc trước Nam Hoàng và Bắc Đế rót hồn vào Trảm Tinh kiếm thì Nam Nhi mới nhỏ như vậy...Sau này linh hồn Nam Nhi cũng từ từ trưởng thành...nhưng mà tính ra với biểu hiện của Nam Nhi hiện tại bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương. Tính ra nàng cũng mới chỉ thức tỉnh từ bốn năm trước khi hắn tìm được Trảm Tinh kiếm, còn lúc trước nàng vẫn ngủ say trong kiếm.

Lẽ nào...mang một cô nhóc về nhà?

"Được rồi Nam Nhi, đây là thân thể ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm giác được quen thuộc từ nàng?" Diệp Vô Thần hơi đâu đầu, chỉ có thể tận lực an ủi Nam Nhi, Vô Luận là Nam Nhi có bộ dạng gì, thì đây mới là thân thể duy nhất của nàng.

"Ô...nhưng chủ nhân, ta không phải cô bé...ta không phải là cô bé mà." Nam Nhi ủy khuất nói. Nàng mỗi ngày đều mơ tưởng nhìn biến thành một cô gái xinh đẹp ôn như như nước, hoặc là biến thành bộ dạng như Ngưng Tuyết, Đồng Tâm cũng được, nhưng nếu trở thành bộ dạng cô nhóc này, nàng thà quên đi còn hơn. Dù sao tuổi của nàng thực tế đã trên vạn năm...tuy rằng tâm lý của nàng cũng không khác đứa trẻ là mấy.

"Đây là hình dạng lúc trước của Nam Nhi, xem kìa, rất là đáng yêu đó." Diệp Vô Thần cười lắc đầu, tiến lên nhẹ ôm lấy cô nhóc xinh xắn mặc hồng phấn xiêm y. Trong sát na tiếp xúc, ngoài cảm giác mềm mại còn chút một loại cảm giác sinh mệnh tràn đầy, Dưới lực lượng bảo vệ của Tam Hoàng, khí tức sinh mệnh của nàng cũng không yếu bớt đi.

"Thế nhưng..."

"Với ta mà nói, Nam Nhi mặc kệ biến thành bộ dạng gì, cũng đều vĩnh viễn là Nam Nhi của ta, đúng không?"

"Nhưng mà..."

"Nếu như Nam Nhi không thích thân thể này, vậy chỉ có thể vĩnh viễn ở trong kiếm. Nam Nhi, ngươi muốn ở trong kiếm hay là về với thân thể của mình, cùng ta về nhà đây?" Diệp Vô Thần cười khẽ, nói.

"A...ta muốn về nhà với chủ nhân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.