Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 124:




Editor: Thiếu Quân
Thẩm Kiều cũng không nghĩ tới hắn sẽ gặp mặt Yến Vô Sư dưới tình huống như thế này.
Lúc trước sau khi nghe Biên Duyên Mai nói, Thẩm Kiều tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không thể không suy nghĩ.
Thời điểm võ công của Yến Vô Sư đạt mức toàn thịnh, giao chiến cùng Hồ Lộc Cổ, có thể sẽ hơi kém một chút, mà một chút này cũng không hẳn là điểm quyết định. Trên chiến trường, mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt, cao thủ so chiêu càng phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa. Có lúc một chiêu đánh ra không cẩn thận, phán đoán sai lầm, rất có thể khiến cho kết quả đảo lộn toàn bộ. Mà nếu như kẽ hở ma tâm của Yến Vô Sư còn chưa sửa xong, chút chênh lệch nhỏ bé này sẽ biến thành cực lớn, khả năng thua cũng theo đó mà tăng lên cao.
Thẩm Kiều nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ được biện pháp nào có thể giúp cho Yến Vô Sư nắm chắc phần thắng.
Đây vốn là chuyện không thể, huống hồ đối thủ là Hồ Lộc Cổ. Sư tôn Kỳ Phượng Các của hắn có tái thế, cũng không dám chắc rằng mình nhất định thắng.
Cứ như vậy, chờ đến khi tới bên ngoài biệt trang tại huyện Phủ Ninh, cõi lòng hắn đã đầy tâm trạng. Lúc đứng ở bên cạnh cửa viện khép hờ, liền nghe thấy từ bên trong truyền đến thanh âm lười biếng: “Không được, A Kiều, cái đó đừng cắn.”
A Kiều? Đừng cắn?
Thẩm Kiều đầu óc mơ hồ, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Yến Vô Sư nghiêng nửa người dựa vào trên tấm đệm mềm đặt trong hành lang, một tay cầm bình rượu ngọc, một tay khác chống cùi chỏ xuống đỡ thân thể, vẻ mặt tràn đầy thích ý thanh nhàn, nghe thấy động tĩnh nơi cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Kiều cùng Ngọc Sinh Yên tiến vào.
Ở trước mặt y có một chú hươu con, là loại ngay cả đi đường cũng chưa vững, đang ô ô kêu. Tiếng kêu khá giống dê, nhưng lại trầm thấp hơn một chút. Hươu con rướn cổ lên cắn chặt miệng bình ngọc, giằng co với Yến Vô Sư.
Thẩm Kiều sững sờ chốc lát, hoàn toàn không nghĩ tới một người sắp ước chiến với cao thủ đệ nhất thiên hạ vậy mà chẳng hề tỏ ra có chút gấp gáp nào, lại có thể thanh nhàn như thế mà… trêu hươu.
“A Kiều?” Yến Vô Sư nhìn thấy hai người Thẩm Kiều và Ngọc Sinh Yên, trực tiếp bỏ quên con hươu kia, vẫy tay với Thẩm Kiều: “Ngươi đến rất đúng lúc, ta mới sai người mở một vò rượu dâu, đây là do chính tay ta chôn xuống mười năm về trước.”
Hươu con còn tưởng rằng đang gọi mình, buông bình ngọc ra chạy đến gần, lại bị Yến Vô Sư đẩy đầu ra, trong cặp mắt đen nhánh ướt át vậy mà lại toát ra chút ủy khuất không rõ.
Thẩm Kiều đưa tay xoa xoa nó, hươu con cũng không sợ người, nghiêng cổ cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Kiều. Thẩm Kiều nghi ngờ mình vừa rồi nghe nhầm, không nhịn được hỏi: “Nó có tên chứ?”
Yến Vô Sư: “Có, gọi là A Kiều.”
Thẩm Kiều: “…..”
Yến Vô Sư cười nói: “Ngươi không cảm thấy nó rất giống ngươi sao?”
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn hươu con kia một cái. Đối phương là một chú hươu sao, chưa tới lúc mọc sừng, cho nên ngay cả đôi tai cũng bông xù nhuyễn nhuyễn. Chỗ cổ còn có một túm lông trắng, đặc biệt là cặp mắt kia, thuần lương vô tà, đối với con người tràn ngập tín nhiệm cùng ỷ lại, đáng yêu không thể tả. Nhưng Thẩm Kiều cũng chả nhìn ra được nó có điểm nào giống với mình.
“Ta nghe nói, ngươi ước chiến với Hồ Lộc Cổ?” Thẩm Kiều đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù là một câu nghi vấn, nhưng đáp án thực sự đã rõ ràng từ lâu, câu nói này cũng chỉ là phần mở màn.
Yến Vô Sư: “Phải.”
Chữ “Phải” này, nói ra cực kỳ tùy ý, giống như bản thân y chỉ đang hẹn người đi ngắm hoa nghe tuyết, chứ không phải là chuyện quyết chiến sinh tử gì cả.
Ngọc Sinh Yên rất thức thời không tiến vào, sau khi hành lễ với Yến Vô Sư liền đi về một hướng khác trong biệt trang, trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cộng thêm một chú hươu con.
Thẩm Kiều phong trần mệt mỏi chạy tới, lúc này cũng bất tri bất giác bị y cảm hóa, tâm tình từ từ bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh, nhưng tư thế ngồi lại vô cùng nghiêm chỉnh, hoàn toàn khác với vẻ tùy ý của Yến Vô Sư.
Yến Vô Sư nhìn có chút buồn cười: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao, A Kiều?”
Hươu con tưởng là đang gọi nó, nhấc chân chạy tới gần.
Thẩm Kiều: “….”
Yến Vô Sư cười không thể ngẩng mặt.
Thẩm Kiều bất đắc dĩ nói: “Ta có chút chuyện, muốn thương lượng với Yến tông chủ.”
Yến Vô Sư dừng cười, trong mắt quang hoa lưu chuyển: “Ồ? Hôm nay Thẩm chưởng giáo đã mang thân phận tôn quý, có chuyện gì mà cần phải dùng tới hai chữ thương lượng vậy?”
Thẩm Kiều chậm rãi nói: “Trận chiến với Hồ Lộc Cổ đó, ta đi thay ngươi, có thể không?”
Hiếm thấy khi nào Yến Vô Sư cũng tỏ vẻ sửng sốt, tuy rằng thời gian rất ngắn.
Y rất nhanh đã khôi phục như cũ: “Lần trước ngươi từng giao thủ với hắn rồi.” Sau đó là thua.
Thẩm Kiều: “Ta biết, nhưng trận chiến hai mươi năm trước giữa hắn với tiên sư, tuy rằng sau đó gia sư đã mất, vì thế vẫn nên để ta thay người tiếp tục trận chiến này.”
Yến Vô Sư bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi vậy mà thật sự cho rằng, ta dẫn Hồ Lộc Cổ đi, không cho hắn lên Huyền Đô Sơn gây sự với ngươi, cho nên mới hạ chiến thư với hắn?”
Thẩm Kiều: “Ta nghe nói, kẽ hở ma tâm của ngươi kỳ thực vẫn chưa tu bổ xong, trận chiến lần trước với Tuyết Đình, kỳ thực là cố sức làm tới.”
Trên mặt Yến Vô Sư nhanh chóng lướt qua một chút hàm xúc không rõ: “Biên Duyên Mai nói cho ngươi?”
Thẩm Kiều gật đầu.
Yến Vô Sư rơi vào trầm tư. Y đang suy nghĩ rốt cục mình nên thừa nhận là đồ đệ nói đúng thì tốt, hay là nói thẳng đồ đệ đang nói dối thì tốt.
Thừa nhận, nhất định Thẩm Kiều sẽ khăng khăng muốn thay mình đi giao thủ với Hồ Lộc Cổ.
Nói đồ đệ đang nói dối, vậy nhất định Thẩm Kiều sẽ tức giận.
Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Yến Vô Sư cảm thấy có một đồ đệ quá tài giỏi cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì. Chỉ là có việc thì để đồ đệ làm, có oan ức đương nhiên cũng phải do đồ đệ đến gánh.
Vì vậy y nói: “Lần trước ngươi cũng tự xem mạch rồi, thương thế của ta không hề đáng ngại.”
Y đưa bàn tay ra ngoài.
Thẩm Kiều thuận thế đặt lên, dò xét chốc lát, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Chỉ từ mạch tượng thì thấy, thương thế của ngươi quả thực đã khôi phục gần như hoàn toàn, chỉ là chuyện tu bổ kẽ hở ma tâm, ta không có cách nào nhìn ra được.”
Yến Vô Sư: “Đã ổn rồi.”
Thẩm Kiều nghi ngờ hỏi: “Vậy Biên Duyên Mai cũng không biết ngươi đã khỏe rồi?”
Yến Vô Sư: “Hẳn là vậy.”
Thẩm Kiều: “Trận chiến này, ngươi vốn có thể tránh được, hoặc là lùi lại một thời gian nữa.” Nói cho cùng, nguyên nhân vẫn là vì hắn.
Yến Vô Sư cười cười, cằm chợt khẽ nâng, chỉ vào một bông hải đường ở phía xa: “Ngươi thấy hoa kia thế nào?”
Thẩm Kiều: “Rực rỡ sáng tươi, sắc đỏ diễm lệ.”
Yến Vô Sư tiện tay kẹp chiếc lá rụng ở bên cạnh, ngón tay búng một cái, bông hải đường kia liền rơi xuống.
Một lần bắn ra, lại có thêm một bông hải đường rơi xuống.
Hoa bay lá rụng, đều có thể biến thành lợi khí hại người, câu nói này đặt lên người Yến Vô Sư, thể hiện đến vô cùng rõ nét.
Liên tiếp mấy lần, ngay cả Thẩm Kiều cũng không nhìn nổi nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay đối phương: “Ngươi muốn làm gì vậy!”
Yến Vô Sư: “Ngắt hoa a!”
Ngữ điệu của y vẫn luôn lười biếng, tư thế cũng chẳng đổi, tay cũng không giãy ra, cứ tùy ý để Thẩm Kiều nắm lấy như vậy.
Thẩm Kiều: “Hoa kia đang nở đẹp tươi, cũng không chọc gì đến ngươi, tại sao phải thương tổn nó?”
Yến Vô Sư nở nụ cười: “Xem, A Kiều, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và ta.”
“Dưới cái nhìn của ta, hoa kia đã ở bộ dạng đẹp nhất của nó, nở tiếp, chỉ có thể khô héo từng ngày. Ta tiễn nó đi, đưa hình ảnh đẹp nhất của nó lưu lại ở trong lòng ngươi, như vậy không tốt sao?”
Ngữ điệu của y hờ hững, lại vô cùng ung dung thong thả, cổ tay vẫn không nhúc nhích, để Thẩm Kiều nắm. Năm ngón tay hợp lại, làm động tác vò nát, mảnh lá rụng kia chợt hóa thành bột mịn rì rào rớt xuống từ kẽ hở bàn tay.
“Có rất nhiều người ngày ngày kết bè kết lũ xu nịnh người đời, chỉ vì một chút lợi nhỏ mà tính kế tới lui, hơi một tí là không vượt qua được bản thân. Đây là bi ai của đám người thường. Người giang hồ thích khoái ý ân cừu, kỳ thực nghĩ sâu lại, cũng chỉ vì muốn thoát khỏi cái bi ai của đám người thường. Người sống một đời, nếu không thể sống đến oanh oanh liệt liệt, tùy tâm sở dục, vậy thì có còn ý nghĩ gì nữa đâu? Mà người và hoa cũng đều giống nhau.”
“Năm đó ta có thể khiêu chiến Thôi Tử Vọng, Kỳ Phượng Các, hiện giờ tất nhiên cũng có thể khiêu chiến Hồ Lộc Cổ. Thắng bại tất nhiên có hồi hộp, nhưng chính vì có hồi hộp, cho nên mới càng thêm đặc sắc. Nếu như thắng bại đã định, vậy nó có khác gì ao tù nước đọng đâu? Cho nên trận chiến này, dĩ nhiên có nhân tố là vì ngươi, nhưng quan trọng hơn vẫn là, vì chính bản thân ta.”
Nói tới chỗ này, Thẩm Kiều tự nhiên cũng không thể nào khuyên được nữa.
Thẩm Kiều hiểu rất rõ, Yến Vô Sư và hắn, vốn là hai người có tính tình hoàn toàn khác biệt. Bản thân hắn chú trọng từng bước vững vàng kiên định, Yến Vô Sư lại luôn yêu thích sự bất ngờ, thậm chí không tiếc đặt mình vào nguy hiểm. Nhưng chính bản thân Yến Vô Sư lại chẳng cảm thấy đây là đang mạo hiểm. Kỳ thực y hưởng thụ loại quá trình này, cho dù đến lúc đó chết dưới tay Hồ Lộc Cổ cũng không sao. Đối với y mà nói, cái này mới chính là cách vượt qua cuộc sống.
Đối với rất nhiều người mà nói, cái này không khỏi có chút ngông cuồng cùng tự tin quá mức, nhưng đây mới chính là Yến Vô Sư.
Giữa lúc hắn nghĩ như vậy, lại nghe thấy Yến Vô Sư nói: “A Kiều, ngươi biết không?”
“Hả?” Thẩm Kiều lấy lại tinh thần.
Yến Vô Sư: “Lúc trước, ta đem người chia làm hai loại.”
Thẩm Kiều ừ một tiếng, cái này hắn biết: “Một loại là đối thủ, một loại là sâu kiến.”
Đối thủ là thứ có thể đứng ngang hàng với y, mà sâu kiến là thứ y không để vào trong mắt.
Thẩm Kiều lúc trước, ở trong mắt y, chính là sâu kiến.
Yến Vô Sư chầm chậm nói: “Nhưng bây giờ, suy nghĩ của ta thay đổi rồi. A Kiều, ngươi khác với tuyệt đại đa số người trên cõi đời này. Trong xương ngươi có khí phách trách trời thương dân, thậm chí nguyện ý quên mình vì người, không cầu báo đáp. Lúc trước ta nghĩ ngươi cũng giống như những kẻ khác, cho dù xuất phát điểm ban đầu là lương thiện vô tà, nhưng mà thế sự khó lường, rồi cũng sẽ dạy ngươi học cách thay đổi. Nhưng ngươi lại hoàn toàn thoát khỏi dự liệu của ta, đời người như nước chảy, ngươi lại chính là một khối bàn thạch, cho dù là nước có chảy thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn không thay đổi.”
Thẩm Kiều nở nụ cười: “Hiếm có khi nghe được từ trong miệng Yến tông chủ một lời nói tốt về ta, thực sự là không dễ dàng. Bần đạo cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Yến Vô Sư: “Trong lòng ngươi có còn thù hận với ta?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Không có, mà là ngược lại, ta thực bội phục ngươi. Trên cõi đời này, người có thể sống thoải mái tự do không nhiều, Yến tông chủ lại là một trong số đó. Trước kia chưa từng xuống núi, thiên hạ và giang hồ mà ta biết, chỉ là một mảnh thiên địa do sư tôn nhắc tới với ta, mà ta chưa từng dùng chính hai mắt mình để xem qua. Nếu như không có giáo huấn từ Yến tông chủ, ta hiện tại không chắc đã có thể còn sống ngồi đây nói chuyện với ngươi.”
Bộ dạng ngữ khí trịnh trọng thần tình nghiêm túc kia, khiến Yến Vô Sư cảm thấy thật là đáng yêu. Y không miễn cưỡng khắc chế dục vọng của mình nữa, trực tiếp đưa tay sờ lên đầu Thẩm Kiều: “Cho nên ngươi còn không thừa nhận nó giống ngươi? Tự ngươi quay đầu lại nhìn nó xem.”
Người thông minh trên cõi đời này có rất nhiều, nhưng người tự mình biết mình, có thể nhận ra khuyết điểm của bản thân cũng không nhiều. Nhận ra khuyết điểm của bản thân, còn nguyện ý thay đổi, không hề ngại ngùng mà nói ra với người khác thì lại càng hiếm như lá mùa thu.
Trên người Thẩm Kiều, có loại thông thấu gần như ngọc lưu ly vậy.
Kỳ thực hắn cái gì cũng hiểu, lại nguyện ý dùng khoan dung đôn hậu để nhìn, để bao dung tất cả mọi người mọi chuyện.
Thẩm Kiều đột nhiên không kịp chuẩn bị bị y chạm tới, đầu tiên là nghiêng về sau tránh một chút, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hươu con đang tròn xoe mắt nhìn vào hắn, trong con ngươi đen láy ướt át rõ ràng phản chiếu bóng dáng của hắn.
Tâm Thẩm Kiều lập tức mềm nhũn. Hắn đưa tay xoa lên cổ đối phương. Hươu con cúi đầu, liếm liếm lòng bàn tay hắn. Thẩm Kiều không nhịn được mà nở nụ cười.
Yến Vô Sư: “Đa tạ ngươi, A Kiều.”
Thiên hạ này ai may mắn nghe được một tiếng tạ an từ Yến tông chủ?
Thẩm Kiều hơi run lên, quay đầu nhìn y.
Yến Vô Sư cười nhẹ nhìn hắn: “Cám ơn ngươi lấy đức báo oán cứu ta a. Ngươi đã cứu ta bao nhiêu lần, ta cũng không đếm hết, lẽ nào không nên nói một câu đa tạ sao?”
Thẩm Kiều: “Ngươi cũng đã cứu ta không ít lần, hà tất phải nói cảm ơn?”
Yến Vô Sư ý tứ sâu xa: “Nói như vậy, giao tình của chúng ta đã đến mức không cần phải nói cảm ơn nữa rồi?”
Thẩm Kiều chỉ cảm thấy lời này có gì đó không đúng, lại không nghĩ ra được nó không đúng ở chỗ nào.
Chỉ thấy Yến Vô Sư đột nhiên vươn tay, kéo hắn, đem hắn đặt ở dưới thân, động tác nhanh chóng, hoàn toàn phù hợp với phong phạm cao thủ!
Không đợi Thẩm Kiều phản ứng lại, liền nghe thấy đối phương nói: “Ngươi cũng biết ta gây thù vô số, nói đến giao tình quá mệnh cũng chỉ có mình ngươi. Trận chiến giữa ta và Hồ Lộc Cổ, khó đoán sinh tử, nếu muốn tìm người để ủy thác, cũng chỉ có thể nghĩ đến mình ngươi thôi.”
Khí tức ấm áp gần trong gang tấc trực tiếp phun lên trên mặt Thẩm Kiều. Cả người hắn hoàn toàn bối rối, không biết trước tiên nên đẩy người ta ra, hay là phản ứng lại với lời Yến Vô Sư nói trước, trong nháy mắt đó, đầu óc thế mà trống rỗng.
“Ủy, Ủy thác cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.