Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 178: Nhiều bảo bối thật!




Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu theo sau Long Kình Thiên đi vào Tà Thần Các, nhìn thì tầng đầu tiên không rộng, chỉ khoảng vài trăm mét, bốn bức vách sáng chói, ở giữa đại điện là ba cái ngọc trụ, trên đó khắc những hoa văn Viêm Chủ thần thú.

Ngoài ra dường như không còn gì khác nữa.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu quét thần thức, một lát sau ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Lão đại, tầng này lẽ nào không có bảo bối gì sao?

Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi.

Long Kình Thiên không đáp, tiến lại ba cột ngọc trụ, thiên nhãn trên trán mở ra quét lên một cột.

Chỉ thấy cột ngọc trụ nổi gợn sóng màu kim.

Nhưng ngoài thế ra chẳng có gì khác nữa.

Lâm Tiêu cười khảy, hai tay kết ấn, đánh lên ngọc trụ, ánh sáng chói là, một cái hộp hình vuông hiện ra.

Long Kình Thiên đưa tay kéo cái hộp về phía mình.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu há hốc mồm.

- Bảo bối ở trong ngọc trụ, nhưng đối phương đã dùng cấm chế để giấu đi. Dù dùng thần thức Cổ Thần cũng khó phát hiện được.

Long Kình Thiên nói với ba người.

Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được chửi:

- Tà Chính ngoài hiểm độc còn mẹ kiếp kiệt sỉ, nếu không phải lão đại nhìn xuyên được cấm chế và phá giải thì không phải trải qua sinh tử rồi lại về tay không sao?

Lúc trước xuất hiện chỉ là phân thân ảo ảnh của Tà Chính, không có sức mạnh công kích nên Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng không sợ hắn nghe thấy.

Long Kình Thiên cười, rồi mở cái hộp ra.

Bên trong là một cái bình ngọc cỡ một thước.

- Lưu Ly Quang Ngọc!

Tử Thiên Long Hoàng thấy cái bình giật mình buột miệng kêu lên. Bình ngọc này được làm từ thần ngọc vô cùng hiếm có thời Thượng Cổ, Lưu Ly Quang Ngọc. Nó là một trong những tài liệu để chế thần khí, truyền thuyết năm đó Ải Nhân Tộc luyện chế thập đại thần kiếm cũng dùng Lưu Ly Quang Ngọc. Đương nhiên, ngoài chế tạo thần khí ra, nó còn có tác dụng khác. Theo tin đồn, một người phàm đem theo một miếng Lưu Ly Quang Ngọc thì mấy chục năm liền dung mạo không hề già đi.

Long Kình Thiên gật đầu, hắn nhận ra Lưu Ly Quang Ngọc nên hắn rất tò mò thứ bên trong cái bình ngọc này.

Hắn mở bình ngọc, miệng bình đột nhiên bắn ra vô số đạo bạch quang, chúng không sáng chói, rồi mọi người ngửi thấy một thứ mùi hương khiến tâm thần dễ chịu.

- Đây là Địa Tâm Nhũ!

Tử Thiên Long Hoàng nhìn thứ bên trong bình, kinh ngạc, giọng nói run run kích động:

- Chủ nhân. Trời ơi, đây là Địa Tâm Nhũ thứ trân bảo trong trời đất này!

- Cái gì? Địa Tâm Nhũ trong truyền thuyết thai nghén không biết bao nhiêu vạn năm mới sinh ra?!

Cửu Vĩ Thiên Miêu và Lục Dực Tử Phụng cũng kêu lên.

Tuy hai người chưa từng thấy Địa Tâm Nhũ nhưng cũng đã nghe đến thứ quý giá này rồi.

Long Kình Thiên cũng không kìm được nở nụ cười, không ngờ trong bình ngọc lại là Địa Tâm Nhũ.

Địa Tâm Nhũ này là tinh hoa thai nghén trong lòng đất, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm mới có được. Mỗi giọt được sinh ra đều không dễ dàng gì, đòng thời không phải Vị Diện nào cũng có.

Địa Tâm Nhũ, nói không hề khoa trương, sau khi uống vào sẽ như thay da đổi thịt, trợ giúp rất lớn cho việc phục hồi thương thế, thậm chí chỉ cần chưa chết, uống vào là có thể lập tức khoẻ mạnh.

Đương nhiên, mỗi giọt Địa Tâm Nhũ đều sánh ngang với một viên tuyệt thế thần đan.

Hồi đó ở Long Tộc mộ địa, Long Kình Thiên đã giải trừ Ma Kha Địa Ngục Đồ La Chú cho Tử Thiên Long Hoàng, trong không gian giới chỉ mà Tử Thiên Long Hoàng cho hắn có một viên Cửu Truyền Thần Đan, luyện chế từ vô số linh dược, hắn vẫn chưa dùng tới, chính là đợi sau này đột phá lên đại thừa kỳ mới dùng.

Vì Cửu Truyền Thần Đan quá quý đối với Long Kình Thiên.

Nhưng giờ mỗi giọt Địa Tâm Nhũ đều hơn một viên Cửu Truyền Đan!

Trong bình ngọc này ít nhất phải có năm sáu chục giọt!

Năm sáu chục giọt Địa Tâm Nhũ!

- Lão đại, phát tài rồi, lần này phát tài rồi!

Cửu Vĩ Thiên Miêu không kìm được mắt sáng trưng.

Long Kình Thiên cười, đóng bình ngọc lại cất vào Trấn Thiên Tháp, rồi nhìn sang cột ngọc trụ khác.

Hắn đến trước cột thứ hai, hai tay cũng kết ấn phù đánh vào cột phá giải cấm chế.

Đột nhiên vô số luồng sinh khí toả ra từ trong cột khién Cửu Vĩ Thiên Miêu gần như nghẹt thở.

- Linh khí dồi dào quá, linh khí thật tinh thuần!

Lục Dực Tử Phụng kêu lên kinh ngạc!

Mọi người nhìn thì thấy trên cột có mấy chục đạo thuỷ lửu cỡ ngón tay chảy trong cột.

- Linh mạch, là nhị phẩm linh mạch!

Cửu Vĩ Thiên Miêu kêu lên.

Đúng thế, mấy chục dòng thuỷ lưu này chính là linh mạch, còn là linh mạch từ nhị phẩm trở lên.

Có đến ba mươi hai dòng!

Đương nhiên, số linh mạch này đã bị người khác dùng bí pháp phong ấn thành cỡ ngón tay. Đến khí gảii ấn thì sẽ biến thành dòng sông lớn.

Long Kình Thiên nhìn ba mươi hai dòng linh mạch cười, vượt qua ba cửa ải đến đây hắn và bọn Tử Thiên Long Hoàng đã hợp thể tiêu hao gần hết linh mạch trong cơ thể rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Giờ ba mươi hai dòng linh mạch đủ để hắn dùng thêm một thời gian nữa.

Hắn đang lo lắng không biết đến đâu để mua linh mạch.

Long Kình Thiên thu hết số linh mạch ấy vào Trấn Thiên Tháp, không ít trong số đó là nhị phẩm đỉnh giới đỉnh phong nhưng Long Kình Thiên thấy tiếc vì không có nhất phẩm linh mạch.

Cất xong Long Kình Thiên tiến đến cột ngọc trụ thứ ba.

- Lão đại, trong này chắc không phải tuyệt thế thần đan chứ?

Lúc này Cửu Vĩ Thiên Miêu đùa nói.

- Phá ra là biết thôi.

Long Kình Thiên cười. Nói rồi hắn kết phù ấn, phá giải cấm chế cột thứ ba.

Sau một trận ánh sáng, một cái đỉnh lò xuất hiện trước mắt mọi người.

Đỉnh lò có hình tam giác, mỗi mặt đều có hình một ngọn núi lớn, giống hệt với Tam Tà Phong ở ngoài kia.

- Chủ nhân, đây có lẽ là cái đỉnh Tam Tà Thần chuyên dùng luyện đan và vũ khí, Tà Thần Đỉnh!

Tử Thiên Long Hoàng sắc mặt kích động, giọng nói run run.

Đỉnh lò Thượng Cổ Tam Đại Tà Thần từng dùng!

Tà Thần Đỉnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.