- Trong ba năm Địa Ngục Ma Tộc tấn công Thiên Man Vị Diện?!
Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng sắc mặt cùng biến đổi.
Long Kình Thiên nhìn nơi Nhiếp Phong biến mất, mặt lộ vẻ trầm tư.
- Chủ nhân…chúng ta…
Vẻ mặt nhởn nhơ của Cửu Vĩ Thiên Miêu không còn nữa, thay vào đó là lo lắng, ngưng trọng.
Địa Ngục Ma Tộc tấn công, đây là việc lớn đó!
Hơn nữa Nhiếp Song nói với mấy người Long Kình Thiên vào lúc này, nghĩa là hắn không sợ tin này truyền đi, căn bản không sợ các thế lực trên Thiên Man Vị Diện chuẩn bị đối phó.
- Ba năm nữa tấn công Thiên Man Vị Diện?
Long Kình Thiên nhìn mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu, bình thản nói:
- Không cần phải lo.
Ba năm, nếu Nhiếp Song đã nói trong ba năm thì có lẽ cũng cần ba năm.
Ba năm, với Long Kình Thiên mà nói, thế là đủ.
Mấy người Tử Thiên Long Hoàng sững người.
- Ma Kha Địa Ngục Đồ La Chú trong người ngươi là do Nhiếp Nghĩa để lại?
Long Kình Thiên hỏi Tử Thiên Long Hoàng.
Tử Thiên Long Hoàng khi nghe Nhiếp Song nói Nhiếp Nghĩa là tiên tổ lại có phản ứng mạnh như vậy, chắc là bị Nhiếp Nghĩa đặt Ma Kha Địa Ngục Đồ La Chú.
- Đúng thế chủ nhân. Năm đó ở Ma Thần Chiến Trường, ta chính là trúng chú của Nhiếp Nghĩa và tên Huyết Dương.
Tử Thiên Long Hoàng đáp, nói đến đây gương mặt thù hận nhìn về chỗ Nhiếp Phong vừa biến mất.
Mấy chục vạn năm nay, cứ cách một khoảng thời gian là hắn lại phải chịu đựng sự phản phệ của sức mạnh tổ chú, giống như bị vạn ma cắn xé trong cơ thể, thống khổ cùng cực.
Đó đều là do Nhiếp Nghĩa và Huyết Dương!
Cứ nghĩ tới đây là mắt Tử Thiên Long Hoàng lại đầy sát ý!
- Chủ nhân, Nhiếp Song thoát được khỏi Tà Thần Cung, không biết hắn làm thế nào? Lạ thật, lẽ nào không chỉ có một tấm ngọc bài?
Lúc này Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cũng đều thấy nghi hoặc.
- Nhiếp Phong thoát ra được, vậy thì e là Vu Càn của Man Hoang Thần Miếu cũng thoát.
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói tiếp.
- Chúng ta đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Vẻ mặt Long Kình Thiên bình tĩnh, rồi hắn bay lên.
Mấy người Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng đi theo, nhưng vì biết ba năm nữa Địa Ngục Ma Tộc sẽ tấn công Thiên Man Vị Diện nên sắc mặt cả ba đều nặng nề.
Tuy Long Kình Thiên nói không cần phải lo, nhưng dù có nhiều kỳ tích thế nào thì cũng không thể trong ba năm mà Tử Thiên Long Hoàng có thể chống lại được Địa Ngục Ma Tộc tấn công chứ?
Đến lúc đó, không phải mấy Thần Cấp, mấy Cổ Thần, mà là đại quân Ma Tộc số lượng hàng tỷ. Dù là Long Tộc mạnh hơn hàng trăm lần thì không thể chặn được đại quân Ma Tộc.
- Lão đại, dù lúc đó chúng ta thống nhất được Thiên Lam Đại Lục cũng không thể ngăn chặn được đại quân Ma Tộc.
Trên đường đi, Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Hơn nữa, Cửu Vĩ Thiên Miêu nghĩ trong ba năm dù Long Kình Thiên có nhiều kỳ tích thế nào cũng không thể thống nhất được Thiên Lam Đại Lục. Trở lực lớn nhất chính là Lục đại siêu cấp thế lực Võ Thần Điện, sau đó là Tam đại vương triều.
- Thống nhất Thiên Lam Đại Lục?
Long Kình Thiên nghe thế lắc đầu cười.
Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu khựng người.
- Lão nào chủ nhân muốn…?!
Trong đầu Cửu Vĩ Thiên Miêu loé sáng, buột miệng nói, nhưng ngay sau đó Long Kình Thiên nói:
- Được rồi, giờ nói những điều này cũng vô ích, chúng ta rời khỏi Ma Thần Chiến Trường trước đã.
Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng nhìn nhau, cũng chỉ đành theo sau Long Kình Thiên.
Thật ra, vừa rồi Cửu Vĩ Thiên Miêu muốn hỏi lẽ nào Long Kình Thiên muốn thống nhất Thiên Man Vị Diện?
Nhưng từ khi Thiên Man Vị Diện sinh ra đến nay chưa từng có ai thống nhất được nó, dù là Tam Tà thời Thượng Cổ cũng không thể.
Đương nhiên Long Kình Thiên biến Cửu Vĩ Thiên Miêu muốn nói gì.
- Thiên Man Vị Diện?
Long Kình Thiên nghĩ bùng, thầm lắc đầu, trước đây ở tiên giới tuy hắn không có xây dựng thế lực nhưng cũng thống trị đến mười mấy vạn Tinh Vực!
Mười mấy vận Tinh Vực, đó là khái niệm gì chứ?
Xích Thành Tinh Vực mà Thiên Man Vị Diện có mặt chỉ có hơn một nghìn Vị Diện, mà cũng chí lả Tinh Vực cấp thấp. Nếu là trung đẳng hoặc cao đẳng Tinh Vực thì có mấy vạn Vị Diện.
Tiếp sau đó mấy người Long Kình Thiên vừa phi hành ra khỏi Ma Thần Chiến Trường vừa tu luyện.
Hai tháng sau.
Cuối cùng họ cũng ra khỏi Ma Thần Chiến Trường.
- Đây chính là đầu kia của Ma Thần Chiến Trường, Man Hoang Đại Lục.
Long Kình Thiên nhìn toà thành trì khổng lồ phía trước mặt.
Kiến trúc thành trì ở Man Hoang Đại Lúc khác với ở Thiên Lam Đại Lục, thô kệch hơn, mang đầy tính hoang dã, nguyên thuỷ và hiếu chiến.
Trên Thiên Man Đại Lục, phía đông Ma Thần Chiến Trường là Loạn hải, qua Loạn Hải là Thiên Lam Đại Lục, còn phía tây Ma Thần Chiến Trường là Man Hoang Đại Lục.
- Chủ nhân, Băng Xà Đảo ở phía bắc Man Hoang Đại Lục, giờ chúng ta đến Băng Xà Đảo hai dừng lại ở thành trước mặt vài hôm?
Tử Thiên Long Hoàng hỏi.
Kim Ngưu Thảo mà họ muốn tìm và cả hai loại linh dược khác ở Băng Xà Đảo.
- Không vội, chúng ta đã ra khỏi Ma Thần Chiến Trường rồi thì dừng lại hai hôm ở thành đã.
Long Kình Thiên trầm ngâm nói.
Hai tháng qua Long Kình Thiên đã đạt đến Phân Thần trung kỳ đỉnh phong, hắn cảm giác hai ngày tới có thể đột phá Phân Thân hậu kỳ. Vì thế hắn định dừng lại hai hôm, đợi đột phá rồi lên đường cũng không muộn.
Vậy là mấy người Long Kình Thiên tiến về phía toà thành khổng lồ phía trước.
Không lâu sau mấy người Long Kình Thiên đến toà thành, chỉ thấy dòng người nườm nượp đi lại, những người này mặc y phục khác với người của Thiên Lam Đại Lục, đồ trang sức cũng thô, hơn nữa Long Kình Thiên phát hiện người ở Man Hoang Đại Lục cao lớn hơn người Thiên Lam Đại Lục.
Mấy người tiến tới cổng lớn.
- Đứng lại.
Một đội vệ binh thủ thành chặn bọn Long Kình Thiên lại, đội trưởng quan sát rồi hỏi:
- Ngươi từ Thiên Lam Đại Lục? Mỗi người nộp một trăm kim tệ.
Tuy Ma Thần Chiến Trường ngăn cách giữa Thiên Lam Đại Lục và Man Hoang Đại Lục nhưng vẫn có không ít thế lực, thương đội đến Man Hoang Đại Lục giao dịch.
Những thương dội này có một số mật đạo có thể vòng qua Ma Thần Chiến Trường để đến Man Hoang Đại Lục, chỉ là đường hơi xa một chút.
Vì thế những sĩ binh này cũng không lạ khi thấy mấy người Long Kình Thiên mặc phục sức của Thiên Lam Đại Lục.
- Mỗi người một trăm kim tệ?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười khảy.
- Ta nhớ là mười kim tệ chứ nhỉ?
Phàm là người từ Thiên Lam Đại Lục, nếu muốn vào các thành trì của Man Hoang Đại Lục thì mỗi người phải nộp mười kim tệ, đó là quy định của Man Hoang Đế Quốc.
Đương nhiên, đứng sau Man Hoang Đế Quốc là Man Hoang Thần Miếu nên quy tắc này thật ra là của Man Hoang Thần Miếu đặt ra.
- Ta nói một trăm là một trăm. Thế nào? Các ngươi không nộp?
Đội trưởng kia cười khảy, bốn vệ binh khác vây lại.