Khương Nguỵ nghĩ, đệ tử của những gia tộc nhỏ trên đảo dám xem náo nhiệt giữa Khương gia và Trâu gia có giết cũng chẳng sao. Dù những gia tộc ấy có biết cũng chẳng dám ho he gì.
Khương Nguỵ nhìn cự lãng biến thành hải kình khổng lồ lao về phía Trâu Vân, vẻ mặt đầy đắc ý và ngạo nghễ.
- Khương Nguỵ đã đạt đến Đế Cấp ngũ trùng rồi, hơn nữa còn học được Hải Kình Cự Lãng Chưởng của hàng vạn năm trước.
- Một chưởng đánh bay Trâu Vân, Trâu Vân căn bản không phải đối thủ của hắn. Lần này e là Trâu Vân xong đời rồi, chắc Khương Nguỵ sẽ phế Trâu Vân luôn quá!
- Trâu gia không có cao thủ tới, giờ muốn cứu cũng không cứu được hắn.
- Chúng ta cũng nên tránh xa ra kẻo lại như bốn kẻ ngu ngốc kia, le ve gần đó rồi dính chưởng!
Đám người đứng quanh đó không ai là không chấn kinh vì thực lực của Khương Nguỵ, chỉ bốn người Long Kình Thiên bàn tán rồi vội vàng tránh ra xa.
Vẻ mặt Khương Nguỵ lại càng thêm đắc ý.
Chưởng lực sắp đánh xuống người Trâu Vân, trong mắt hắn là sự kinh hoàng tột cùng
Đúng lúc ấy thì chưởng lực đột nhiên biến mất!
Không có bất cứ dấu hiệu nào, giống như bị thứ gì đó đột nhiên nuốt mất vậy.
Khương Nguỵ sững người, Trâu Vân sững người, tất cả những người xung quanh cũng sững người.
- Cái này…chuyện gì vậy?
Một đệ tử trên đảo lắp bắp nói.
Khương Nguỵ ngẩng lên nhìn mấy người Long Kình Thiên phía sau Trâu Vân, ánh mắt loé hàn quang:
- Là các ngươi?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bọn Long Kình Thiên.
Trâu Vân cũng kinh ngạc, loạng choạng đứng dậy nhìn mấy người Lâm Tiêu. Vốn dĩ hắn tưởng là cao thủ của Trâu gia mình, nhưng không ngờ lại là bọn Long Kình Thiên
- Tiểu tử, coi như ngươi cũng không quá ngu.
Long Kình Thiên không nói, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Khương Nguỵ chế giễu.
Khương Nguỵ sắc mặt tối lại:
- Các ngươi dám chõ mũi vào chuyện của Khương gia? Xem ra các ngươi chán sống rồi!
- Chõ mũi vào chuyện Khương gia?
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười khảy:
- Tiểu tử, ngươi đang đánh rắm hay đang ăn cứt đấy hả? Toàn thân toàn mùi thum thủm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Sắc mặt Khương Nguỵ tím lại? Đánh rắm? Ăn cứt?!
Khương gia là một trong Tứ đại gia tộc trên Băng Xà Đảo, hơn nữa còn đứng đầu. Phụ thân hắn lại là gia chủ hiện nhiệm của Khương gia, nào đã từng có kẻ não xấc xược như thế trước mặt hắn?
Giờ lại có kẻ dám sỉ nhục hắn trước bao nhiêu người thế này!
Thậm chí hắn còn nghe thấy có tiếng phì cười đâu đây.
- Các ngươi, muốn chết hả!
Hai mắt Khương Nguỵ dâng tràn sát ý.
- Cự Kình Phiên Hải!
Khương Nguỵ gầm một tiếng, bay lên với khí thế bạo phát. Hai chưởng tung ra, chỉ thấy nước trong trời đất ngưng tụ, xung quanh tràn ngập toàn nước, tạo thành một vùng biển bao la, bên trong là một con cự kình há mõm lao về phía mấy người Long Kình Thiên. Sóng biển dâng tràn, dường như muốn lật cả biển lên.
Khương Nguỵ đại nộ rồi, vừa rồi ra tay với Trâu Vân hắn cũng không có sát ý đến mức này.
- Ngươi đi chết đi!
Hai mắt Khương Nguỵ đỏ quạch.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy vậy cười khảy, cũng không có hành động gì nhiều, chỉ tung một chưởng, một chưởng bình thản không có gì lạ, nhưng một luồng sức mạnh cường đại ập tới con cự kình, mặt biển cuồng bạo của Khương Nguỵ giống như một tấm kính, vỡ tan thành từng mảnh.
Những cột nước bắt lên, chấn lực mạnh mẽ khiến Khương Nguỵ bay đi, cuối cùng rơi xuống mép lôi đài, máu tươi phun tung toé.
- Ngươi…ngươi!
Khương Nguỵ kinh hoàng nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, nhưng chưa nói hết thì lại hộc máu.
Trâu Vân và những người đứng xung quanh đều chấn kinh nhìn Khương Nguỵ rồi hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Khương Nguỵ là Đế Cấp ngũ trùng cường giả, lại bị đánh bại dễ dàng như vậy!
Vậy thì…
- Thánh Cấp!
Trâu Vân và những người khác đều nghĩ đến một từ, ánh mắt đại biến khi nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
- Chủ nhân, tiểu tử này xử lý thế nào?
Cửu Vĩ Thiên Miêu hỏi Long Kình Thiên.
Chủ nhân?!
Bọn Trâu Vũ kinh ngạc nhìn Long Kình Thiên.
Đúng lúc ấy, một tiếng quát đầy nộ khí vang lên:
- Các ngươi thật to gan, dám đả thương đệ tử Khương gia ta!
Rồi một đạo chưởng ấn màu trắng khổng lồ phá không ập tới.
Chưởng ấn này sáng loáng, hàn khí kinh người nó chưa đến nhưnng không khí gần như bị đóng băng.
Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy thế chỉ hừ một tiếng, một chưởng tung ra đỡ.
-Uỳnh!
Chưởng ấn khổng lồ kia biến mất, hàn lưu xung quanh cuộn ngược trở lại, Trâu Vân và những người xung quanh đều thối lui.
Một vài tiếng xé gió truyền tới, ba đạo thân ảnh đáp xuống lôi đài, cả ba đều mặc phục sức Khương gia
- Trưởng lão của Khương gia!
Trâu Vân giật mình.
Trưởng lão Khương gia, ba vị Thánh Cấp!
Những người xung quanh lại lùi tránh ra xa hơn.
Ba người tiến đến bên cạnh Khương Nguỵ, thấy thương thế của hắn sắc mặt âm trầm như mặt nước. Lúc này, Khương Nguỵ run rẩy đứng dậy, thấy ba người thì mừng rỡ rồi quay lại chỉ vào Cửu Vĩ Thiên Miêu à Long Kình Thiên:
- Ba vị trưởng lão đến đúng lúc lắm, giết chúng đi!
Ba người quay lại nhìn bốn người Long Kình Thiên.
- Tiểu tử, các ngươi muốn chết đúng không?!
Lão giả gầy gò đứng giữa lạnh băng nhìn bọn Long Kình Thiên:
- Trên Băng Xà Đảo đả thương đệ tử Khương gia, dù là Thánh Cấp cường giả cũng phải chết.
Vẻ mặt Long Kình Thiên vẫn bình tình.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười khảy:
- Vậy sao?
Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cũng đứng bên cạnh Long Kình Thiên, không nói gì.
Lão giả gầy gò kia mắt loé sát ý, đúng lúc ấy lại có hai thân ảnh đáp xuống. Trâu Vân nhìn thì mừng rỡ:
- Nhị thúc, tứ trưởng lão!
Hai người vừa đến là nhị thúc của hắn, Trâu Bình, và tứ trưởng lão, Trâu Khang.
Trâu Bình gật đầu, nhìn Long Kình Thiên và ba trưởng lão Khương gia.
- Nhị thúc, vừa rồi là mấy vị tiền bối đây ra tay cứu con.
Trâu Vân tiến lại nói:
- Vị đây là Thánh Cấp cường giả.
Hắn chỉ Cửu Vĩ Thiên Miêu nói.
Trâu Bình khựng người, rồi cười, ôm quyền với Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Đa tạ huynh đệ đã ra tay.
Cửu Vĩ Thiên Miêu gật gật đầu.
Trâu Vân dường như sợ Trâu Bình không biết thân phận của Long Kình Thiên nên nói rõ cho Trâu Bình biết. Nghe xong Long Kình Thiên là chủ nhân của Cửu Vĩ Thiên Miêu thì cả Trâu Bình và Trâu Khang đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Long Kình Thiên đã khác đi.
- Trâu Bình, kẻ này đả thương đệ tử Khương gia, hy vọng Trâu gia các ngươi đừng nhúng tay vào.
Lão giả Khương gia lạnh lùng nói:
- Nếu không…