Gặp thiếu chủ Vô Chân Giáo ở đây Lôi Kình Thiên có phần ngạc nhiên, hơn nữa xem ra chúng đang tiến lại chỗ hắn.
Lẽ nào việc hắn giết năm người Bách Vân bị tra ra rồi? Nhưng rồi Lôi Kình Thiên lắc đầu, chắc không đâu.
Chúng nhân Vô Chân Giáo tới trước mặt Lôi Kình Thiên thì dừng lại.
Quả nhiên là tìm hắn!
- Tiểu tử, ngươi có bao nhiêu Cửu Dương Đan? Thiếu chủ bọn ta muốn giao dịch với ngươi.
Lúc này một Thần Cấp trưởng lão phía sau thiếu chủ Vô Chân Giáo tiến lại nói với Lôi Kình Thiên.
Giao dịch?
Lôi Kình Thiên khựng người, không ngờ bọn người Vô Chân Giáo lại tìm mình để giao dịch!
Rồi Lôi Kình Thiên hiểu ra, dọc đường hắn đi qua mấy chục sạp hàng mua nhị phẩm linh mạch, linh dược, tinh thiết khoáng thạch, tiêu mấy tỷ Nguyên Dương Đan, mấy trăm nghìn Cửu Dương Đan vì thì mới gây chú ý.
Xem ra thiếu chủ Vô Chân Giáo rất cần Cửu Dương Đan? Nếu nhất phẩm linh mạch mang đi bán đấu giá thì phải đợi khi nào bán được mới có Cửu Dương Đan, hơn nữa hội đấu giá thu thuế quá cao, vì thế rất nhiều người nếu tìm được người mua thích hợp thì thường tìm thẳng đến đối phương để giao dịch.
- Không biết giao dịch thế nào?
Vẻ mặt Lôi Kình Thiên bình tĩnh.
- Ngươi muốn mua nhất phẩm linh mạch?
Thần Cấp trưởng lão của Vô Chân Giáo hỏi.
- Thiếu chủ bọn ta có một ít.
- Ồ? Các ngươi có bao nhiêu? Giao dịch thế nào?
Không ngờ thiếu chủ Vô Chân Giáo lại có nhất phẩm linh mạch, hơn nữa xem ra số lượng không ít. Để xem đối phương nói thế nào.
- Có bao nhiêu ngươi không cần biết. Một dòng nhất phẩm linh mạch hai mươi vạn Cửu Dương Đan.
Trưởng lão kia nói.
Lôi Kình Thiên nghe thế cười khảy, một dòng nhất phẩm linh mạch hai mươi vạn Cửu Dương Đan? Hắn ta nghĩ Lôi Kình Thiên là thằng ngốc sao? Một dòng nhất phẩm linh mạch thường đáng mười vạn, tốt một chút thì mười lăm vạn, nhất phẩm đỉnh giới cũng chỉ mười tám vạn.
Hơn nữa còn chưa biết phẩm chất linh mạch của hắn ta thế nào.
- Các hạ sư tử ăn miếng lớn thế? Một dòng nhất phẩm linh mạch mà tận hai mươi vạn Cửu Dương Đan?
Lôi Kình Thiên cười khảy.
Từ đầu chí cuối thiếu chủ Vô Chân Giáo vẫn đứng đó không hề lên tiếng. Lôi Kình Thiên biết với đối phương hắn chỉ là một Thánh Cấp cường giả nhỏ nhoi, nói chuyện với hắn là sỉ nhục thân phận.
Trưởng lão Vô Chân Giáo nghe thế cười khảy:
- Ngươi biết thiếu chủ ta là ai không? Ngài coi trọng ngươi mới giao dịch với ngươi. Ngươi dám không biết điều?
- Thiếu chủ Vô Chân?
Vẻ mặt Lôi Kình Thiên lạnh lùng:
- Vậy thì sao? Ta không giao dịch lẽ nào các ngươi muốn cướp?
Ở đây là Vạn Bảo Vị Diện, hơn nữa ở trong thành dù là đệ tử của Cửu đại thần tông cũng không dám to gan làm vậy.
- Được rồi.
Trưởng lão Vô Chân Giáo chưa kịp nói tiếp thì thiếu chủ đột nhiên lên tiếng.
- Hắn đã không đồng ý thì chúng ta đi.
Trưởng lão kia khựng người rồi cung kính đáp vâng, lùi ra sau. Thiếu chủ Vô Chân Giáo dẫn chúng nhân rời đi nhưng khi đi qua Lôi Kình Thiên thì mắt hắn loé hàn quang, tuy rất kín đáo nhưng Lôi Kình Thiên vẫn nhận ra.
Nhìn bóng lưng bọn chúng rời đi, Lôi Kình Thiên cười khảy, hắn biết thiếu chủ Vô Chân Giáo sẽ không bỏ qua như vậy.
Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm.
Ngay Bắc Thần Thần Tông hắn cũng không bận tâm huống hồ một thiếu chủ Vô Chân Giáo? Tuy thế lực Vô Chân Giáo ở Xích Thành Tinh Vực rất lớn nhưng so với Bắc Thần Thần Tông thì còn kém xa.
Vô Chân Giáo chỉ xếp thứ hơn ba mươi trên hơn một nghìn Vị Diện của Xích Thành Tinh Vực.
Cách mỗi trăm năm Xích Thành Thành Phủ đều công bố danh sách một trăm Vị Diện hàng đầu Xích Thành Tinh Vực.
Sau khi bọn người Vô Chân Giáo rời đi, Lôi Kình Thiên tiếp tục dạo phố lại mua được không ít linh dược, khoáng thạch. Giờ Ma Tộc sắp tấn công, Lôi Kình Thiên phải luyện chế tiên đan, còn phải luyện chế đan dược khác, hơn nữa Lôi Kình Thiên còn định luyện chế cho mỗi thủ hạ Thần Cấp một món vũ khí.
Sau một ngày dạo phố Lôi Kình Thiên mới quay lại trang viện rồi uống thần đan tu luyện.
Trong một toà trang viện ở khu phía bắc thành, thiếu chủ Vô Chân Giáo sắc mặt bình tĩnh nhìn thủ hạ bẩm báo.
- Ồ? Tiểu tử đó quen biết trưởng lão Vạn Thông thương hội Thang Tất?
Thiếu chủ Vô Chân Giáo có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, thiếu chủ.
Vị trưởng lão đó đáp, sau khi điều tra hắn phát hiện không lâu trước trưởng lão Vạn Thông thương hội Thang Tất có gặp Lôi Kình Thiên.
Không thể không nói, trưởng lão Vô Chân Giáo nhanh như vậy đã tra ra rằng Thang Tất từng gặp Lôi Kình Thiên, thông tin cũng thật nhanh nhạy.
Thiếu chủ Vô Chân Giáo trầm ngâm nói:
- Sau khi gặp mặt thì sao?
- Sau khi gặp tiểu tử đó, Thang Tất đi dò hỏi tin tức về Tử Nguyệt Tinh Thạch, Thái Ngân Bí Tinh, Thái Mậu Tinh Thiết, Tiên Thiên Hoàng Tinh Thiết, Triều Dương Tịch Thiết.
Trưởng lão kia đáp.
- Ồ, Tử Nguyệt Tinh Thạch, Thái Ngân Bí Tinh?!
Thiếu chủ Vô Chân Giáo kinh ngạc. đọc truyện mới nhất tại truyện yy trumtruyen.vn
- Vâng, theo thuộc hạ thấy, tiểu tử này chắc chắn là một khách hàng của Thang Tất, hơn nữa còn là khách quan trọng. Nếu không Thang Tất sẽ không đích thân đi gặp hắn. Hơn nữa chắc chắn là tiểu tử đó muốn mua mấy loại ka nên Thang Tất mới đi dò hỏi.
Trưởng lão kia phán đoán.
Thiếu chủ Vô Chân Giáo gật đầu.
- Thiếu chủ, từ đó có thể thấy hắn có không ít Cửu Dương Đan, ít nhất phải hàng triệu! Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
Trưởng lão kia cười.
Mỗi loại tài liệu kia đều rất đắt, hơn nữa Vạn Bảo Vị Diện từng bán Tử Nguyệt Tinh Thạch, giá cũng tương đương nhất phẩm linh mạch.
Bốn loại còn lại cũng tương đương vậy.
Từ đó có thể suy đoán, Lôi Kình Thiên ít nhất phải có hàng triệu Cửu Dương Đan.
Thiếu chủ Vô Chân Giáo nghe vậy cười rất thoải mái:
- Điều tra được thân phận hắn chưa?
- Tạm thời chưa. Nhưng có thể khẳng định hắn không phải đệ tử nòng cốt của Cửu đại thần tông và Vực Chủ phủ.
Trưởng lão kia đáp.
- Vậy thì tốt.
Thiếu chủ nghe thế thì yên tâm, chỉ cần không phải đệ tử nòng cốt của những thế lực đó là không sao cả.
- Cho người theo dõi tên tiểu tử đó. Nếu hắn rời khỏi Vạn Bảo Vị Diện thì lập tức bẩm báo!
Thiếu chủ nói.
- Rõ, thiếu chủ!
- Đợi đã!
Khi trưởng lão kia chuẩn bị rời đi thì thiếu chủ đột nhiên nói:
- Điều tra tên hung thủ thế nào rồi?
Hung thủ mà hắn nói đến đương nhiên là kẻ đã giết năm người Bách Vân và cướp đi Thương Lan Thú.
Trưởng lão kia khựng lại rồi lưỡng lự nói:
- Tạm thời vẫn chưa có thông tin gì.
- Hừ.
Thiếu chủ hừ lạnh.
- Nỗ lực điều tra, nhất định phải tra ra cho ta!
Trưỡng lão kia run rẩy đáp vâng.