Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 274: Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ




- Năm cỗ thi thể Cổ Thần này trước khi chết đều là Cổ Thần trung kỳ cường giả, thi thể vẫn còn hoàn chỉnh, là tài liệu rất tốt để luyện chế khôi lỗi.

Ngũ Thanh nói.

- Hẳn là các vị đã biết Cổ Thần cường giả luyện chế thành khôi lỗi sẽ có thực lực thế nào rồi.

- Giờ bắt đầu đấu giá, năm cỗ thi thể Cổ Thần, giá khởi điểm hai trăm vạn Cửu Dương Đan.

Ngũ Thanh nói xong nhìn xuống đợi mọi người ra giá. Nhưng một lúc lâu chẳng ai lên tiếng.

Thi thể Cổ Thần cường giả tuy có thể luyện chế thành khôi lỗi, thực lực rất mạnh nhưng thủ pháp luyện chế thì rất khó!

Thường chỉ có một số siêu cấp thế lực mới luyện chế được. Nhưng với những siêu cấp thế lực thì họ thà bỏ ra hai trăm vạn Cửu Dương Đan mua linh mạch, đan dược còn hơn.

Vì họ không thiếu Cổ Thần cường giả.

Một số gia tộc nhỏ thì không thể luyện chế, hơn nữa hai trăm vạn không phải con số nhỏ, vì thế nhất thời không ai ra giá. xem tại TrumTruyen.vn

- Hai trăm linh một vạn!

Một lát sau, từ trong chỗ khách quý có người nói.

- Hai trăm linh năm vạn!

Không lâu sau lại người khác lên tiếng.

Long Kình Thiên nhìn thì là lão giả tóc xám ở góc kia.

- Hai trăm mười vạn!

Người khách quý kia lại ra giá.

- Hai trăm hai mươi vạn!

Lão giả tóc xám kia tiếp tục, dứt lời thì hội trường lại yên tĩnh.

- Hai trăm hai mươi vạn, còn ai ra giá cao hơn không

Không thấy ai lên tiếng, Ngũ Thanh nhíu mày nói.

Hai trăm hai mươi vạn, cái giá này kém quá xa so với hắn dự liệu.

- Ba trăm vạn!

Lúc này Long Kình Thiên lên tiếng.

Ba trăm vạn!

Mọi người lại nhìn sang Long Kình Thiên, giờ hắn thực sự đã trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường rồi.

- Bốn trăm vạn!

Nhưng Long Kình Thiên vừa dứt lời thì nữ tử mặt trái xoan lên tiếng.

Long Kình Thiên thầm lắc đầu, hắn biết đối phương không thật sự cần năm cỗ thi thể này mà chỉ là muốn tranh giành với hắn mà thôi. Vì trước đó hắn là làm nàng mất mặt.

Thấy vậy Long Kình Thiên không ra giá nữa.

Tuy hắn không bận tâm mấy trăm vạn Cửu Dương Đan những cũng không nhất thiét phải tranh gành năm cỗ thi thể đó, với Long Kình Thiên có thể có hoặc không.

Cuối cùng năm cỗ thi thể Cổ Thần được nữ tử mặt trái xoan mua.

Thấy Long Kình Thiên "thua" nữ tử mặt trái xoan được xả giận không ít.

Ngũ Thanh thấy năm cỗ thi thể Cổ Thần bán được giá bốn trăm vạn mới thở phào rồi nói:

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo một khúc gỗ kỳ quái mà thái thượng trưởng lão thương hội bọn ta có được từ Bạo Loạn Tinh Vực.

Lúc này, một vị trưởng lão Vạn Bảo thương hội đưa lên một khúc gỗ đen sì.

Khúc gỗ không lớn, chỉ hơn một mét, to bằng cánh tay.

Mọi người nghi hoặc nhìn khúc gỗ, vì chỉ nhìn bề ngoài thì nó chẳng có gì đặc biệt, cũng chẳng có linh khí.

Nhưng Long Kình Thiên thấy nó thì tinh quang loé lên trong mắt.

- Đó là…

Trong lòng hắn nổi sóng.

Có thể người khác không biết nhưng sao có thể thoát được nhãn quang của Long Kình Thiên.

Khúc gỗ này chính là cành của Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ, một loại kỳ thụ.

Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ là thiên địa bảo thụ, nói một cách không hề khoa trương, dù là Thiên Tôn nhìn thấy cũng phải động tâm. Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ có thể ngưng kết Ngũ Lôi Quả, Ngũ Lôi Quả chứ trong nó các loại Tiên Thiên Lôi Nguyên Lực, có tác dụng rất tốt để tôi luyện bản thể.

Dù trong lòng nổi sóng nhưng Long Kình Thiên vẫn tỏ ra bình tĩnh.

- Khúc gỗ này tuy thương hội bọn ta không phán đoán ra thuộc loại gì, nhưng các phẩm kiểm sư đều nhất trí phán đoán ít nhất nó là thứ thuộc thời Viễn Cổ!

Lúc này Ngũ Thanh nói.

- Cái gì? Thuộc thời Viễn Cổ?

- Ít nhất là thời Viễn Cổ?

Cả hội trường xôn xao.

Thượng Cổ, vài chục vạn năm, Viễn Cổ thì mấy nghìn vạn năm trước rồi!

Thứ của mấy nghìn vạn năm trước mà vẫn còn đến giờ, riêng điều đó đủ cho thấy khúc gỗ kia bất phàm!

Thật ra, tuy Vạn Bảo thương hội biết ít nhất khúc gỗ kia ít nhất thuộc thời Viễn Cổ, chắc chắn là bát phàm nhưng hiềm nỗi dùng bất cứ cách nào cũng không thể khiến nó hồi phục sinh cơ.

Cũng có nghĩa là khúc gỗ này là khúc gỗ chết!

Chỉ là một khúc gỗ đã chết, không còn chút sinh cơ nào!

Giữ lại cũng vô ích nên Vạn Bảo thương hội mới mang ra đấu giá.

Một lát sau cũng có một số người hiểu ra điều này.

- Mọi người cũng biết, ở thời Viễn Cổ, dù là một viên đá cũng là bảo vật, khúc gỗ này có lẽ là cành của một loại thần thụ nào đó.

Ngũ Thanh nói tiếp.

- Giá khởi điểm của nó là năm trăm vạn Cửu Dương Đan. Bắt đầu đấu giá!

Năm trăm vạn?

Tất cả mọi người đông cứng.

Năm trăm vạn không phải mức đại thế lực bình thường có thể chịu nổi.

Rất lâu, rất lâu không ai lên tiếng.

Nhưng Ngũ Thanh cũng không vội, khúc gỗ này ít nhất từ thời Viễn Cổ, chắc chắn sẽ có người ra giá.

Long Kình Thiên ngồi đó không nói, tuy hắn phải có Hỗn Độn Ngũ Lôi Thụ nhưng cũng không vội.

- Năm trăm mười vạn!

Từ chỗ khách quý có tiếng nói. Long Kình Thiên nhìn thì thấy là người thanh niên phục sức kỳ quái.

Sau khi hắn lên tiếng cả hội trường lại yên lặng.

Ngũ Thanh cũng không thúc giục.

- Năm trăm năm mươi vạn!

Một lát sau lại có khách quý lên tiếng.

- Năm trăm sáu mươi vạn!

Một người khác ra giá, cái giá thế này cũng chỉ những siêu cấp thế lực ở chỗ khách quý mới ra được.

- Năm trăm bảy mươi vạn!

- Sáu trăm vạn!

Người thanh niên phục sức kỳ quái ra giá.

Sáu trăm vạn, hội trường lại yên lặng.

- Sáu trăm vạn, còn vị bằng hữu nào ra giá cao hơn không?

Ngũ Thanh nói, quét mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở chỗ Long Kình Thiên lâu hơn một chút.

Khi Ngũ Thanh đưa mắt sang chỗ khác thì Long Kình Thiên lên tiếng.

- Tám trăm vạn!

Chúng nhân lại xao động.

- Tiểu tử này rốt cuộc lai lịch thế nào mà nhiều Cửu Dương Đan vậy?

Nữ tử mặt trái xoan vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.