Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 276: Đấu giá kết thúc




- Năm nghìn vạn!

Những người vốn đang ù tai vì giá của người trung niên kia chỉ thấy trước mắt tối lại, những tiếng "bịch, bịch" không ngừng vang lên, không ngờ có không ít người ngất cả đi.

Có người còn khoa trương hơn, tim đập mạnh, trước sự kích động dị thường, bị nội thương, "phụt" một tiếng, máu tươi bắn ra.

Năm nghìn vạn!

Ngay Ngũ Thanh toàn thân cũng run lên.

Thiếu chủ Vu Chân Giáo thì bị doạ đến ngã khỏi ghế, còn thủ hạ phía sau thì sắc mặt kinh hãi.

Người thanh niên phục sức kỳ quái thì người cứng đờ như bị sét đánh trúng.

Còn hai nữ tử Vực Chủ phủ, mắt gắn chặt vào Long Kình Thiên không giấu được sự chấn kinh.

Viên tinh hạch đó là bảo bối, không sai. Nhưng nó cũng có giá, hắn dùng ba nghìn năm trăm vạn là hoàn toàn có thể mua viên tinh hạch này. Mấy trăm năm trước, Vạn Bảo thương hội cũng đã bán một viên, giá cuối cùng cũng chỉ ba nghìn một trăm vạn.

Không ai lên tiếng.

Những người ngã khỏi ghế bò dậy ngồi lại lên ghế, người hộc máu thì cũng đã ngừng.

Ngũ Thanh cũng đã thôi run rẩy.

Chỉ là không một ai phát ra một âm thanh gì.

Cả hội trường giống như không có một ai vậy.

Rất lâu sau Ngũ Thanh mới cố kìm nén chấn kinh, nói:

- Vị huynh đệ đây ra giá năm nghìn vạn, năm nghìn vạn, còn vị bằng hữu nào ra giá cao hơn không?

Như sợ mọi người không rõ, hắn nói đến hai lần năm nghìn vạn.

Năm nghìn vạn!

Vẫn không ai lên tiếng.

Ngũ Thanh nhìn quanh, dừng lại ở người trung niên kia một chút, nhưng hắn biết chắc không ai ra giá cao hơn được nữa.

Năm nghìn vạn!

Cứ nghĩ tới con số này là tim hắn run lên. Hắn nhìn Long Kình Thiên ngồi đó bĩnh tĩnh như không với ánh mắt kính sợ. Thực sự không thể tin nổi một Thánh Cấp cường giả lại có thể dễ dàng lấy nămm nghìn vạn Cửu Dương Đan mà còn bình tĩnh như vậy. Dường như đó chỉ là năm vạn thôi vậy.

Hắn cảm giác Long Kình Thiên có phần thần bí khó lường.

Không chỉ có Ngũ Thanh, ngay người trung niên kia cũng có cảm giác đó.

Những người khác trong hội trường thì càng không cần nói.

- Năm nghìn vạn lần thứ nhất!

Không ai lên tiếng, Ngũ Thanh hô lên.

Sắc mặt người trung niên kia thay đổi.

Tinh hạch rất quan trọng với hắn, nhưng năm nghìn vạn thì thực sự là…

Năm nghìn vạn, với Thiên Thần cường giả như hắn cũng phải tích luỹ một hai nghìn năm.

- Năm nghìn vạn lần thứ hai!

Người trung niên há mồm nhưng cuối cùng không lên tiếng.

Còn hai nữ tử Vực Chủ phủ thì vẻ mặt đầy đắn đo.

- Nhã Nhi, vẫn nên thôi đi.

Cuối cùng nữ tử mặt tròn nói.

Nữ tử mặt trái xoan chau mày rồi cũng gật đầu.

Cuối cùng Long Kình Thiên đã mua được viên tinh hạch. Text được lấy tại Truyện FULL

Khi Long Kình Thiên trả năm nghìn vạn Cửu Dương Đan, nhìn dãy sơn mạch tạo nên từ Cửu Dương Đan trên đài, một số người đã ngất đi.

Một số người sắc mặt phức tạp nhìn Long Kình Thiên nhưng hắn thần sắc không hề thay đổi, cất viên tinh hạch vào Trấn Thiên Tháp.

Có viên tinh hạch này thì hắn có thể hồi phục đến Đại Thừa Kỳ rồi!

Đại Thừa Kỳ!

Giờ hắn đang Độ Kiếp hậu kỳ, có thể kích sát Thần Cấp thất trùng đỉnh phong, thậm chí cả bán bộ Cổ Thần cường giả như Bách Vân.

Vậy khi hồi phục đến Đại Thừa Kỳ thì sao?

Khi đó, với nhục thân cường hãn, cộng với tiên pháp thần thông, hắn có thể kích sát một Cổ Thần cường giả!

- Hội đấu giá lần này đến đây là kết thúc!

Ngũ Thanh thu ánh mắt từ Long Kình Thiên về rồi nói với mọi người.

Mọi người hít hà, lần này khá đặc sắc, thiên phẩm lam tinh linh mạch, tinh hạch, khúc gỗ Viễn Cổ thần bí.

Những món bảo bối đó lại thuộc về một Thánh Cấp cường giả!

Họ nhìn về phía Long Kình Thiên.

Lúc này không ít gia chủ, thái thượng trưởng lão đều tiến lại khách khí mời Long Kình Thiên đến gia tộc tông môn họ làm khách.

Những người này đều là Thần Cấp lục, thất trùng đỉnh phong cường giả nhưng lại vô cùng khách khí với một Thánh Cấp cường giả. Cảnh tượng này khiến người khác không khỏi cảm thán.

Với những lời mời đó Long Kình Thiên cũng chỉ cảm ơn từ chối.

Thiếu chủ Vu Chân Giáo nhìn Long Kình Thiên đang bị vây trong đám người, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

- Chúng ta đi!

Nữ tử mặt trái xoan cũng nhìn Long Kình Thiên, chu miệng, cùng nữ tử mặt tròn rời đi.

Nhưng khi Long Kình Thiên định rời đi thì trưởng lão Vạn Bảo thương hội tiến lại, cung kính nói:

- Các hạ, thái thượng trưởng lão Ngũ Thanh có việc cần tìm các hạ, không biết các hạ có thể?

- Thái thượng trưởng lão Ngũ Thanh tìm ta?

Long Kình Thiên trầm ngâm.

- Dẫn đường.

- Được.

Vị trưởng lão kia thấy Long Kình Thiên nhận lời thì mừng rỡ.

Long Kình Thiên theo sau trưởng lão Vạn Bảo thương hội đến hậu điện.

Ngũ Thanh muốn gặp, Long Kình Thiên cũng không lo đối phương có ý gì xấu với hắn.

Đến hậu điện, chỉ thấy Ngũ Thanh đã đứng đó với vẻ mặt sốt ruột, hiển nhiên là đứng chờ lâu rồi. Khi thấy Long Kình Thiên vào thì hai mắt sáng lên ra đón, cười nói:

- Huynh đệ cuối cùng cũng tới.

Hắn thở phào.

Long Kình Thiên thấy dáng vẻ của Ngũ Thanh như vậy thì không khỏi thấy kỳ lạ.

- Ta vẫn chưa biết tên huynh đệ?

Ngũ Thanh hỏi.

- Long Kình Thiên.

Long Kình Thiên đáp.

- Thì ra là Long Kình Thiên huynh đệ.

Ngũ Thanh cười.

- Thật ra cũng không có việc gì gấp, Vạn Bảo thương hội có quy định, phàm là quý khách tiêu phí ở Vạn Bảo thương hội từ một trăm triệu Cửu Dương Đan trở lên thì đều được tặng một thẻ khách hàng cao cấp. xem tại.

Tuy tính ra Long Kình Thiên vẫn chưa tiêu đến một trăm triệu nhưng trường hợp của Long Kình Thiên là đặc biệt.

- Tặng thẻ khách cao cấp?

Long Kình Thiên ánh mắt nghi hoặc, chỉ vì lý do này?

Lúc này Ngũ Thanh đưa ra một tấm thẻ kim sắc, trên đó mặt chính có hình của thần thú Tứ Bất Tượng, mặt sau có khắc hai chữ Vạn Bảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.