Âu Bình khẩn trương nói:
" Vậy chúng ta nhanh đi đến chỗ đại thiếu gia trốn đi."
Âu Dương lắc đầu:
" Nàng nếu không phái người theo dõi còn chưa tính. Khi dễ đến trên đầu ta, ta phải cho nàng biết một chút mùi vị."
" Thiếu gia... Ta sợ."
"..."
Âu Dương thở dài:
" Ngươi tuổi này sợ là phải, bỏ đi, lần này bỏ qua cho bọn họ vậy. Có điều ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần kế hoạch chu đáo chặt chẽ, cho dù là núi đao biển lửa, đi qua cũng chẳng tổn hại chút nào."
" Nói ví dụ như lần này?"
" Ta ra cửa, hấp dẫn bọn họ tiếp tục theo dõi, đến sòng bạc Ngũ Hồ. Lúc này ngươi tìm đại thiếu gia, nói có người đang đánh nhau ở sòng bạc Ngũ Hồ. Về phần tại sao lại đánh nhau ta đây sẽ không nói tỉ mỉ."
Âu Dương buông nước trà xuống, gọi:
" Tiểu nhị tính tiền."
" Thiếu gia, đồ ăn còn chưa có mang lên mà."
" Ta đoán chừng bọn họ đã rời khỏi chung quanh đây, tìm kiếm ở nơi xa một chút, tiếp theo đó là trở về."
Âu Dương cười nói:
" Bây giờ là thời cơ tốt nhất."
...
Huyện úy là quan mà cũng không phải là quan, hắn bình thường trách nhiệm chính là thao luyện hương dũng, truy trộm bắt gian, tuy rằng cũng có chức quan cửu phẩm, nhưng ủy nhiệm hay là rút lui đều do Huyện lệnh quyết định. Mà còn Huyện lệnh thì cũng không giống vậy, thuộc về phái quan lại trung ương. Cho dù là cấp trên trực thuộc không hài lòng cũng phải trình báo Lại bộ sáu tỉnh, do Lại bộ cân nhắc quyết định.
Âu Phong chính là đường huynh của Âu Dương, nhà ngay tại bên cạnh huyện nha. Lúc Âu Dương đến tuổi khảo thí có ở qua một đoạn thời gian. Đường tẩu con người không tệ, hai đường chất cũng cực kỳ nhu thuận biết điều. Coi như là một tiểu gia đình không tệ.
Phòng ốc so với nhà bình thường lớn hơn một chút, có điều ở cửa cũng không có gia đinh gì... Cửa cũng không đóng, Âu Dương liền trực tiếp đi vào. Đã gần đến chạng vạng, trong phòng bếp đường tẩu đang nhóm lửa.
" Đường tẩu?"
" Âu Dương, Âu Bình?"
Đường tẩu vội vàng lau tay mấy cái trên tạp dề, cảm thấy vẫn không quá sạch sẽ nói:
" Cha hắn, có người đến nhà."
" Ca ở đâu?"
"Ở trong khách sảnh ở nội đường tiếp khách, cũng không phải là cái khách nhân quan trọng gì, ngươi trực tiếp đi tìm hắn đi."
" Được! Vậy đường tẩu cứ làm việc đi ạ."
...
" Tiểu đệ? Sao ngươi lại tới đây?"
Âu Phong hơi kinh ngạc từ trên ghế đứng lên:
" Ngươi không phải là sắp thành thân rồi sao?"
"..."
Âu Dương đau răng, đau răng không phải vì câu hỏi của Âu Phong, mà là khách nhân mà Âu Phong tiếp đãi này không phải là tam nương mới gặp chưa tới một canh giờ sao? Phải nói tam nương thấy Âu Dương cũng lặng một hồi lâu, vốn cho là hắn nói thôn Âu gia là nói nhảm. Không ngờ người ta quả thật là người Âu gia chính thống.
" Các ngươi biết nhau sao?"
Âu Phong không hổ là trưởng cục công an, lập tức nhìn ra điểm bất thường.
" Không biết!"
Tam nương cùng với Âu Dương đồng thanh nói.
" Âu Dương trước tiên ngồi xuống đã."
Âu Phong nói với tam nương:
" Tam nương, không phải là ta không giúp đỡ, ngài có điều không biết, ngày hôm qua huyện nha có đại sự xảy ra."
" Cái đại sự gì?"
Tam nương nghi hoặc hỏi:
" Ta không có cảm thấy hôm nay trên đường có cái gì khác biệt."
" Các ngươi đương nhiên nhìn không ra."
Âu Phong đè thấp thanh âm nói:
" Tối hôm qua quan ấn của đại nhân bị trộm, đạo tặc lưu lại tờ giấy muốn hoàng kim trăm lượng. Ta cùng đám huynh đệ từ ngày hôm qua đã bắt đầu bận rộn đến bây giờ, để ngăn ngừa đả thảo kinh xà, căn bản không dám gây chiến."
" Quan ấn?"
Tam nương sau khi ngẫm lại:
" Trước đó vài ngày ta nghe nói ấn quan huyện lân cận cũng bị trộm... Về sau đạo tặc không phải là đã bắt được sao?"
" Bắt cái rắm, chính là tìm người chết thế, nếu không đã sớm bị trách tội. Quan ấn là chuộc lại."
Âu Phong nói:
" Nói đến đây, tam nương, ngươi lần này nên giúp ta một chút, ngươi quen biết rộng, giúp ta hỏi thăm xem là ai làm chuyện này đi."
Tam nương cười khổ:
" Ta quen biết rộng gì chứ, chỉ là biết một số mãng phu. Người có thể trộm quan ấn của huyện nha... Tam nương ta thật không có biết được. Chẳng qua, ta nhất định sẽ phái người xem thử mấy ngày nay có người lạ mắt thường lui tới hay không."
" Vậy đa tạ tam nương. Về phần chuyện mà tam nương nói..."
"Bỏ đi, ta thấy chỉ là một đứa nhỏ vận may tốt."
Tam nương giống như cười mà không phải cười mắt nhìn Âu Dương bất động thanh sắc, trong lòng khen một câu:
" Tiểu tử này có gan thế nhưng lại tim không loạn, mặt không đổi sắc"
" Vẫn là quan ấn quan trọng hơn, chuyện này ta nhất định sẽ để ý."
" Ta đây không tiễn."
" Dừng bước!"
Trộm được chia làm đạo tặc, phi tặc, hái hoa tặc, trộm mộ, trộm vặt. Đạo tặc: là trộm có pha với cướp, vào nhà trộm không được thì biến thân thành cường đạo. Phi tặc: Công cụ trang bị đặc biệt, bò đi trên mái hiên phòng, chuyên khoét vách. Hái hoa tặc: trang bị mê hương, xuân dược, trước gây mê rồi sau đó động thủ. Trộm mộ: tìm mộ phần, đời đời truyền nhau, có rất nhiều bản lãnh. Trộm vặt: Thủ pháp linh hoạt, thừa dịp không để ý mà ra tay. Lý luận này là do Hư Vô Tử cùng với Âu Dương lúc luận bàn về anh hùng có nhắc tới.
Nếu nói như vậy, kẻ trộm này chính là phi tặc. Vậy thì khó làm. Ở trong thành thị hiện đại, gần như đều là đèn đuốc sáng trưng, phi tặc đã sớm đổi nghề làm đạo tặc. Có điều nguyên lý hẳn là cũng giống nhau... Âu Dương đứng lên nói:
" Ca, ta và ngươi cùng đi xem xem."
" Ngươi?"
"Ý ta là, nhiều người nhiều con mắt mà."
Âu Phong cười khổ:
" Bây giờ có mấy chục con mắt cũng không thể tìm được người ta."
" Vậy thì thêm ta đây hai con đi."
" Âu Dương ha ha cười một tiếng:
" Vạn nhất ta chính là phúc tinh thì sao?"
" Cũng tốt, nhưng không cho ngươi nói lung tung, đứng sau lưng ta đừng có chạy lung tung."
Bộ khoái phân nha sai cùng với khoái thủ, quản đốc xưng là bộ đầu hoặc là ban đầu. Quan phủ và Mã khoái cấp châu, chịu trách nhiệm vận chuyển thư tín. Bọn bộ khoái địa vị rất thấp, bọn họ đời sau cũng không thể tham gia khoa cử. Cho dù thoát khỏi nghề bộ khoái, sau ba đời mới có thể tham gia khoa cử. Bọn họ tiền lương rất thấp, 'tiền công' hàng năm không đủ nuôi cả nhà sống qua ngày, cho nên khó tránh khỏi kiếm thêm một chút khoản thu nhập. Thảm nhất chính là, bộ khoái còn có quy định về phá án, án kiện trọng đại chỉ giới hạn ba ngày, qua thời hạn sẽ bị đánh một lần. Ở nơi có bầu không khí xã hội như thế này, bộ khoái có thể không bại hoại thì phải là kỳ tích.
Âu Phong hiển nhiên ở trong bộ khoái rất có uy vọng, đến huyện nha tùy tiện giới thiệu với mọi người, tất cả mọi người đều chào hỏi Âu Dương. Âu Phong cũng rất năng suất, lập tức thu thập tin tức, cùng với bộ đầu trực ban bắt đầu thương lượng phái người ra ngoài.
Âu Dương rời khỏi nha phòng, khắp nơi hiểu được vận mệnh của huyện nha, bên ngoài là công đường, bên cạnh trái phải có nha phòng, phòng trực và văn phòng là nơi làm việc xử lý công chuyện. Bên trong nữa là nơi ở của quan huyện. Cũng không quy định quan huyện nhất định phải ở lại trong huyện nha, có điều đại bộ phận vẫn tương đối nguyện ý ở bên trong huyện nha. Thứ nhất thuận tiện, thứ hai tất cả mọi người làm quan đều không muốn ủy khuất bản thân mình, phòng ốc tiền nhiệm lưu lại bố cục không kém. Thứ ba là khó nói khi nào thì thăng quan hoặc là điều đi, không cần phải lưu lại sản nghiệp ngay chỗ này.
Theo như Âu Dương phân tích, phi tặc này căn bản là không có rời khỏi phạm vi phụ cận nha môn. Một tiểu huyện xuất hiện loại chuyện như vậy, người ra ngoài đầu tiên sẽ bị hoài nghi, ra ngoài còn không bằng ở lại huyện nha an toàn hơn. Thứ nhất dưới đèn thì tối, thứ hai còn có thể biết rõ tiến triển của vụ án, thậm chí còn có thể biết có ý định giao tiền chuộc hay không. Chiếu theo các hồ sơ vụ án bắt cóc vơ vét tài sản mà Âu Dương từng xem biết rõ, phiền toái nhất không phải là trộm trốn, mà là có nội tặc, nhất cử nhất động của cảnh sát đều bị bọn họ nhìn thấy vào trong mắt, như vậy án bắt cóc bình thường đều là dùng thất bại của cảnh sát mà chấm dứt.