Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 35:




Cái gọi là đóng góp chút ít công sức của Nhạc Chương chính là giúp bói quẻ xem tướng.
Mọi người cùng lái xe đến dưới nhà Nghiêm Thành, gọi điện thoại mới biết thì ra cha con họ đã đến nhà người thân ở tạm, hiện tại chính là không ai ở nhà.
Hồ Diệp lại lần nữa nổ máy xe xuất phát, Nhạc Chương chen chúc ở hàng ghế sau, bị Tư Đồ cố ý ép đến mức cả người dán chặt lên cửa kính, cậu nói thầm: "Sao lại không ở nhà? Phong thủy ở căn nhà đó rõ ràng rất tốt..."
"Nhưng lại không tốt cho tâm trạng của anh ta lúc này." Tư Đồ liếc cậu một cái: "Xảy ra sự việc như vậy, ngay cả tâm lý của người lớn cũng sẽ bị ảnh hưởng huống chi có thêm cả một đứa con nít."
Nhạc Chương thè lưỡi làm mặt quỷ, cà lơ phất phơ dựa người vào ghế không nói gì thêm.
Hai cha con Nghiêm Thành đến ở tại nhà dì của Nghiêm Lục, cũng chính là em gái của Lục Phượng-Lục Điềm. Lục Điềm vừa ly hôn, ẵm theo đứa con mới hơn một tháng tuổi rời khỏi nhà chồng, có cha con Nghiêm Thành đến ở cùng coi như là để bầu bạn, có thể giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, suy cho cùng cũng không có gì là không tốt.
Lục Điềm lúc trước kết hôn với một ông chủ lớn, gia tộc thật sự rất có uy quyền và tiếng tăm trong xã hội thượng lưu, sau khi ly hôn, nam nhân kia đơn giản đem một toà biệt thự nhỏ đưa cho Lục Điềm, còn cấp cho cô một chiếc xe Beetle màu be, xem như số Lục Điềm may mắn, chí ít nhìn vào đống tài sản này có thể nhận ra được nam nhân kia đối với cô vẫn rất hào phóng.
Cả đoàn người lái xe thẳng đến căn biệt thự ngụ tại vùng ngoại ô, mái ngói trắng theo phong cách Châu Âu, toàn bộ mặt tường được sơn màu vàng nhạt trang nhã, bảo an đứng ngoài cổng vừa nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng tiến đến kiểm tra danh tính từng người, nhưng chỉ mới đi lên vài bước đập vào mắt người bảo an là logo cảnh cục dán trên chiếc Volkswagen đen trông vô cùng bắt mắt, thế nên anh ta chợt dừng chân, có chút do dự lại gần, gõ nhẹ lên cửa kính xe.
"Xin chào..."
Người bảo an hoài nghi nhìn đám người ngồi trong xe chen chúc lẫn nhau, Hồ Diệp liền lấy thẻ căn cước ra giơ lên, nói: "Chúng tôi đến tìm Lục Điềm."
"Được rồi."
Anh ta hướng về cách đó không xa ra hiệu, một người bảo an khác lập tức mở cổng để bọn họ đi qua.
"Lục Điềm một mình sống ở đây xem ra cũng không tồi." Hồ Diệp vừa lái xe vừa nói: "Cơ sở an ninh cũng khá là tốt đó chứ."
"Cơ sở an ninh có tốt hay không còn phụ thuộc vào phí chi trả hàng tháng của cậu."
Tư Đồ lắc đầu: "Đối với nơi này mà nói một tháng chi từ tám trăm đến một ngàn có khi còn không đủ."
Tiểu Nhị "Oa" lên một tiếng, rướn cổ nhìn ngắm xung quanh: "Người có tiền rốt cục là có quan điểm sống như thế nào nhỉ? Ở đây so với những căn hộ thông thường có gì khác biệt sao?"
"Đó là lẽ đương nhiên."
Nhạc Chương đột nhiên mở miệng nói: "Người không có tiền chính là mong muốn được sống hạnh phúc, kẻ có tiền thế nhưng cũng muốn được sống thật sung túc thật hạnh phúc hơn những gì mình có, song song đó bản chất của kẻ có tiền luôn thích thể hiện. Kẻ nghèo thì nghèo quá, giàu thì giàu quá, suy cho cùng tôi thấy không có tiền vẫn sống được thôi, cần gì phải khoa trương thế này..."
Dừng giây lát, cậu hạ cửa kính xe xuống quan sát phong cảnh mỹ lệ bên ngoài.
Cây cối san sát nhau bao quanh khắp biệt thự, hoa viên tươi tốt ngát hương, suối chảy róc rách êm tai, đặt chân vào đây quả thật như đi vào chốn bồng lai tiên cảnh.
"Mảnh đất này cũng tạm được, nguồn nước dồi dào cây cối um tùm...Chính là vị trí đặt tượng điêu khắc ở đằng kia có chút không ổn, kim mộc thủy hỏa thổ, nó vừa vặn đè lên mạch nước ngầm chính..."
"Đưa cậu đến đây không phải là để cậu lý giải những chuyện này." Ân Thịnh hờ hững nói: "Lát nữa cậu sẽ làm thế nào?"
"Thì yêu cầu bọn họ đưa cho cậu vật gì đó mà Lục Phượng lúc còn sống đã từng dùng qua, tốt nhất là thường xuyên dùng ấy."
"Lấy vật đó để làm gì?" Tiểu Nhị kinh ngạc nói: "Bắt chước theo cảnh khuyển sao?"
"Chỉ cần nhìn vào nó sẽ biết thân xác của cô ấy hiện giờ đang ở đâu." Nhạc Chương liếc mắt xem thường
"Làm như thế nào?" Ân Thịnh nhíu mày: "Độ khó rất cao, cậu không cần minh sư trợ giúp sao?"
"Cần minh sư làm gì?" Nhạc Chương buồn cười nói: "Vong hồn cùa Lục Phượng hiện tại đang ở trong lư hương của cậu, mà chính cô ta còn không biết thân xác của mình giờ ở nơi đâu, tìm minh sư đến để cắn hạt dưa nói chuyện phiếm với cô ta hay sao?"
Ân Thịnh nheo mắt: "Đừng nói chuyện không khách khí như vậy với người đã khuất."
"Chỉ đùa chút thôi mà."Nhạc Chương gãi gãi mặt, cậu cũng biết bản thân có điểm vô lễ, thế nên liền diễn giải cặn kẽ: "Tôi sẽ cố gắng hết sức thử một lần, đem đồ vật cô ta hay dùng đưa vào bát quái trận, xem có thể lợi dụng vào chút mùi hương còn sót lại để tra ra được phương hướng của cô ta không, từ đó có thể giúp nhóm các người thu hẹp phạm vi tìm kiếm."
Nói xong, Nhạc Chương nhún vai: "Tôi không nói trước sẽ thành công hay không, nhưng nhóm của cậu đã muốn rơi vào ngõ cụt rồi, thôi thì cứ cố chữa ngựa chết thành ngựa sống* vậy."
(*Ngựa chết chữa thành ngựa sống: Tỷ như dù biết chuyện đã không còn cách giải quyết, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, tích cực cứu vãn sự tình.)
Ân Thịnh ngẫm nghĩ, cảm thấy lời cậu ta nói cũng có đạo lý, kiến thức về phong thủy của y quả thật rất ít ỏi, y biết Nhạc Chương am hiểu nhất là thuật địa chi, điểm này cậu ta nổi trội hơn hẳn so với những thầy phong thủy bình thường khác, những người đó chẳng qua là múa rìu quá mắt thợ thôi.
Vậy là bọn họ quyết định làm như thế, rồi chỉ một lát sau xe rốt cục cũng vào đến nơi.
Xe vừa dừng cả năm người liền bước xuống, nhìn thấy Lục Điềm và Nghiêm Thành không biết từ lúc nào đã đứng sẵn ngoài cửa.
"Đội trưởng Tư Đồ." Nghiêm Thành vừa lo sợ, lại vừa thập phần mong đợi đi đến: "Các anh có phải là...Có phải là có tin tức gì của cô ấy không?"
"Không phải..." Tư Đồ lắc đầu, hắn cũng hiểu cứ năm lần bảy lượt tìm đến Nghiêm Thành sẽ khiến anh ta không ngừng lặp đi lặp lại cái cảm giác sợ hãi cùng trông chờ, quả thật việc này rất tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
"Chúng tôi muốn mượn một vật gì đó mà Lục Phượng thường mang theo bên người, tốt nhất là vật bất ly thân."
Nghiêm Thành cố gắng khống chế cảm xúc bản thân, hỏi: "Là muốn cho cảnh khuyển hỗ trợ sao?"
"Cũng tương tự vậy." Tư Đồ gật đầu: "DNA có trên đồ vật có thể giúp chúng tôi xác nhận được danh tính cô Lục Phượng khi tìm thấy cô ấy."
Nghiêm Thành hít sâu một hơi gật đầu, đoạn suy nghĩ rồi từ trong túi áo lấy ra một viên thạch anh tím.
"Đây là do Lục Điềm...Ngày trước hưởng tuần trăng mật ở Brazil mua về tặng cho Lục Phượng." Ngón tay Nghiêm Thành nhẹ nhàng vuốt ve viên thạch anh tím, nó được điêu khắc thành hình đóa hoa tường vi dùng để làm mặt dây chuyền, trông thập phần tinh tế cùng tao nhã.
"Cô ấy rất thích. Lúc nào cũng đeo nó, nếu không có quần áo hợp để phối...Sẽ tháo ra bỏ vào trong túi, hôm đó cô ấy thay quần áo đi làm, chính là quên mang mặt dây chuyền này theo..."
Nói tới đây, sự tối tăm mù mịt trong anh ta bỗng trỗi dậy, Nghiêm Thành đau buồn đến cùng cực, hốc mắt tức khắc đỏ lên.
Tư Đồ vỗ vỗ bả vai nam nhân muốn an ủi, đoạn nhận lấy mặt dây chuyền đưa cho Nhạc Chương, Nhạc Chương cầm trên tay nhìn một chút, gật đầu: "Hàng thật, vật này hữu dụng, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn."
Lục Điềm nghe vậy, quay sang nhìn Nhạc Chương: "Cậu định dùng nó làm gì?"
"Tìm chị của cô." Nhạc Chương cẩn thận đem mặt dây chuyền cất vào trong một cái hộp nhỏ: "Ký ức của đá quý so với ngọc bình thường mạnh hơn gấp bội, chẳng những vậy còn có thể giúp người đeo ổn định tinh thần, đây rõ ràng là vật rất tốt."
Nhạc Chương hết sức tự nhiên chuyển sang đề tài khác, nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân trước mặt: "Thạch anh tím tượng trưng cho sự thanh bình và yên ả, đồng thời khiến cho con đường tình duyên cùng sự nghiệp không ngừng phát triển, món quà này quả thật chọn rất có tâm."
Lục Điềm trầm mặc một lúc tựa hồ như đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, bất thình lình che miệng lại "Ô" lên một tiếng nức nở.
Nghiêm Thành mệt mỏi vỗ vỗ bả vai nữ nhân, chính mình lúc này cũng không biết nói lời gì để an ủi.
Bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên u ám đau thương, Ân Thịnh cảm thấy Nhạc Chương vừa rồi chuyển đề tài rất đúng chỗ, y liền quay sang nháy mắt ra dấu với Tư Đồ.
"Vậy chúng tôi đi trước." Tư Đồ vươn tay bắt tay Nghiêm Thành: "Hai vị xin hãy chú ý đến sức khỏe, chúng tôi sẽ làm hết sức mình để không phụ vào sự kì vọng của hai vị."
"Cảm ơn anh..."
Nghiêm Thành gật đầu, hai tay siết thật chặt bàn tay của Tư Đồ, một lúc sau mới chịu buông ra.
Cả năm người một lần nữa trở vào trong xe, Hồ Diệp lái xe dạo một vòng quanh bể phun nước, sau đó mới hướng thẳng đến cổng lớn.
Trên xe, Nhạc Chương lấy viên thạch anh tím ra khỏi hộp, đồng thời cũng từ trên người lấy ra một chiếc la bàn nhỏ cầm tay, chiếc là bàn kia được chế tạo một cách rất tinh xảo, người ngoài nghề khi nhìn vào chỉ đơn giản nhìn thấy trên mặt la bàn khắc chi chít những chữ nhỏ li ti, chỉ có người trong nghề mới biết được, chiếc la bàn này rõ ràng đã bị Nhạc Chương tự mình cải tạo qua, có rất nhiều chỗ khác xa so với la bàn bình thường.
"Thủy tinh?"
Khóe mắt sắc bén của Ân Thịnh chú ý tới la bàn của Nhạc Chương, phát hiện thấy ở mỗi góc la bàn đều được đính thêm một mảnh thủy tinh nhỏ, mà bởi vì quá nhỏ nên nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ chẳng nhìn thấy được.
"Nếu cậu sử dụng la bàn bình thường vậy thì cậu chỉ có thể tìm thấy được vị trí của vật thể sống."
Nhạc Chương đắc ý nói: "Chỉ có dùng la bàn này của tôi thì mới có thể tìm thấy vật thể chết thôi"
"Có nguyên lý gì đặc biệt khi sử dụng không?"- Tiểu Nhị tò mò tựa vào lưng ghế hỏi.
"Khụ khụ...Không có nguyên lý gì cả." Trên mặt Nhạc Chương trong nháy mắt lóe lên một tia không được tự nhiên, tựa hồ như là nhớ đến chuyện gì đó khiến cậu cảm thấy rất chán ghét, liền phất tay một cái, bác bỏ câu hỏi của Tiểu Nhị.
"Dù sao đi nữa vật này cũng rất thần kỳ, nó sỡ hữu năng lực mà những la bàn khác không có." Trong lúc cả bọn nói chuyện, kim la bàn đang đứng yên bỗng động đậy, nhưng lại hết sức yếu ớt.
Có vẻ như nó không xác định được phương hướng chắc chắn, cứ hết xoay sang trái, rồi lại chuyển sang phải, sợi chỉ đỏ nằm giữa la bàn cũng không ngừng lay động.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, mãi sau năm phút liên tục xoay tròn tứ phía, kim đồng hồ rốt cục cũng chậm rãi dừng lại.
"Chưa bao giờ nó rơi vào tình trạng cứ ngập ngừng thế này." Nhạc Chương nhìn la bàn cau mày nói: "Nếu không có mặt dây chuyền, kim la bàn căn bản sẽ không động, một khi đã động tức sẽ rất nhanh tìm được vị trí của đối phương, nhưng tìm lâu đến vậy...Tôi đây lần đầu tiên mới thấy."
"Điều đó nói lên được gì?" Ân Thịnh hỏi.
"Nói lên được rằng nếu ký ức của viên đá này không đủ mạnh, chỉ sợ chúng ta sẽ không thể tìm thấy gì. Giống như cậu đã từng nói, mà riêng tôi cũng cho là rất đúng, rằng vốn dĩ có một thứ gì đó trói buộc oán khí của các vong linh đem bọn họ giam vào một chỗ, thậm chí còn niêm phong cả mùi máu tanh, không để quá lộ liễu."
Tư Đồ gật gù, thoáng nhìn qua la bàn, chỉ thấy một mảnh loạn thất bát tao─── ít nhất theo hắn nghĩ thì là vậy.
Tư Đồ: "Cuối cùng kết quả ra sao?"
Nhạc Chương cười: "La bàn dựa trên vị trí của nhị thập bát tú, lấy thiên can địa chi cùng ngũ hành làm trung tâm, trong thuật địa chi có thể lựa chọn bất kỳ một phương hướng nào hợp theo thiên thời địa lợi nhân hòa, nhờ vào đó mà tôi...không chỉ có thể tìm ra mảnh đất tốt, mà còn có thể tìm thấy được vong linh."
"Mọi người nhìn xem, là chỉ sao Bích thuộc cung sao Huyền Vũ, Huyền Vũ vốn ngự trị ở phương Bắc, chòm sao Bích là chòm sao nằm ở vị trí cuối cùng trong bảy chòm sao của Huyền Vũ cũng chính là tận cùng phương Bắc, có thể nói một cách đơn giản hơn đó là một nơi cực kì hẻo lánh, là một nơi không người sinh sống, hoặc là nơi có nền kinh tế vô cùng lạc hậu vân vân... Cái này còn phụ thuộc vào tình huống cụ thể hơn mới biết chính xác. Mà thiên can địa chi thuộc giờ Mão, hành Thủy trong ngũ hành..."
Nhạc Chương sờ sờ cằm: "Vị trí ứng với chòm sao nàychúng ta xem bản đồ sẽ rõ ngay, hiện tại đúng là giờ Mão, tức khoảng thời gian từ5 giờ đến 7 giờ sáng. La bàn bây giờ đang chỉ nơi có mùi máu tanh tỏa ra nặngnhất, cũng có nghĩa là phong ấn có thể đã bị phá vỡ...Hoặc là xuất hiện một kẽ hởnhỏ trên phong ấn. Còn hành Thủy, cái này chắc không cần tôi phải giải thíchnhiều, chính là chỉ bất cứ thứ gì vật gì và nơi chốn nào có liên quan đếnnước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.