Thiên Tử Đích Sủng Thần

Chương 1:




Hoàng Long Vương, là cả một lãnh thổ rộng lớn, thiên uy thẳng chấn tân cương, Bách Việt vương triều. Quân vương khai quốc — Cao đế, tân tân khổ khổ chinh chiến sa trường, đánh hạ khắp nửa non sông, một tay sáng tạo nên vương triều hùng trì mấy trăm năm này.
Sau lại truyền ngôi cho thái tử — cũng chính là Văn đế sau này, hắn mở rộng Nho học, khuyến khích nâng cao trình độ văn hóa của dân chúng, hơn nữa còn phát huy Đạo Phật một cách mạnh mẽ, thế nên trăm nhà như một đều nhất nhất nghe theo, làm cho vương triều căn cơ dần dần củng cố, binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức, dân chúng hoà thuận vui vẻ an ổn sinh sống.
Văn đế sinh bốn người con, y tự là: Diễm, Dương, Tĩnh, Viên, đều là anh tuấn phi phàm. Sau mười lăm năm đăng cơ, Văn đế nhân ái băng hà, truyền thái tử Độc Cô Diễm kế vị, niên hiệu “Chính Nguyên”.
Hoàng long Vương, Chính Nguyên năm thứ hai, trong ngự thư phòng.
“Thật sự là nhàm chán đến cực điểm a!” Độc Cô Diễm chán muốn chết đánh một cái ngáp lớn,“Cả ngày xem tấu chương này đó, quả thực phiền chết người.” Hắn tùy tay ném tấu chương ở trước mắt qua một bên, thân mình ngả ra sau, nửa nằm ở trên ghế.
“Thực không muốn làm hoàng đế.” Hắn thì thào oán giận,“Hảo muốn tìm chuyện gì đó mới mẻ để làm.”
Ngay khi Độc Cô đang suy tư xem nên tìm việc gì vui, thì ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của thái giám,“Bẩm Hoàng Thượng, Lễ bộ Thượng Thư Phạm Văn Diệp đại nhân cầu kiến.”
“Sách! Lại tới nữa, thực đáng ghét!” Độc Cô Diễm hai hàng lông mày anh tuấn liền nhíu lại, sắc mặt nháy mắt trở nên thâm trầm.
“Truyền hắn tiến vào!”
“Vâng.”
“Thần nghĩ đến, Hoàng Thượng đăng cơ chưa lâu, dân tâm chưa củng cố, hơn nữa ở vùng tân cương, còn có kẻ rắp tâm phản loạn, hiện nay náo động biên thuỳ đã truyền đến, Hoàng Thượng nên nhanh chóng phái binh tới đó, cũng nên mở cửa khẩu tăng mạnh buôn bán lui tới, lấy ổn định thu phục dân tâm. Còn có, Hoàng Thượng cao quý ở ngôi cửu ngũ, kế thừa di chí tiên đế, càng nên giữ mình trong sạch, không nên thường xuyên cải trang du ngoạn mà bỏ bê triều chính, khi nhàn hạ thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, không nên sa vào săn bắn yên vui……”
Phạm Văn Diệp thao thao bất tuyệt góp lời, dưới bề ngoài nhã nhặn tuấn dật là đầy ngập trung tâm ưu quốc ưu dân. Nhưng ngược lại, chỉ thấy Độc Cô Diễm mày nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn bởi vì Phạm Văn Diệp thao thao bất tuyệt, cằn nhằn không ngớt mà càng ngày càng vặn vẹo, bàn tay nắm chặt thành đoàn bởi vì áp lực mà run nhè nhẹ, cuối cùng, hắn rốt cuộc chịu không được, bàn tay to dùng sức vỗ, văn thư tấu chương trên bàn bởi vì chấn động quá mạnh mà nảy lên.
Độc Cô Diễm gầm lên:“Phạm Văn Diệp, ngươi nói đủ chưa!”
Hắn nổi giận đùng đùng một phen hất toàn bộ mọi thứ ở trên bàn, tấu chương đáng thương bị trút giận đều rơi xuống, thoáng chốc giấy tờ bay lả tả khắp phòng, ngăn trở những lời chưa kịp thốt ra của Phạm Văn Diệp.
“Trẫm cao hứng muốn làm như thế nào liền làm như thế, ngươi quản được sao? Trẫm đọc không nhiều chi thư hay không? Cũng cần ngươi đến đốc thúc sao? Săn bắn có cái gì không tốt? Rèn luyện thân thể lại có cái gì sai?” Độc Cô Diễm phẫn nộ bác bỏ luận điệu của Phạm Văn Diệp, hắn là người ở nơi nào, mà dám can đảm quản hoàng đế cao cao tại thượng?
Ai! Phạm Văn Diệp trong lòng vụng trộm thở dài, hắn cũng biết vị hoàng đế tuổi trẻ này tâm cao khí ngạo, đối với tài năng chính mình lại phi thường tự phụ, tuyệt đối không thể đối mặt với chuyện người khác nói thẳng can gián. Chính là, thấy hắn không chú tâm vào chính sự, lại chỉ chú trọng vui chơi, chỉ sợ một ngày nào đó giang sơn tiên đế vất vả tạo dựng, sẽ bị hắn tiêu xài hầu như không còn.
Phạm Văn Diệp khuôn mặt tràn ngập phong độ của người trí thức không vì Độc Cô Diễm rống giận mà hiện ra sợ hãi, hắn thong thả bình tĩnh mở miệng:“Thần không dám vượt qua thân phận, chính là ‘Yên vui mất nước’, Hoàng Thượng thật nên vì quốc gia mà suy nghĩ a! Tiên đế cảnh giác lo xa, luôn lắng nghe y nguyện của dân chúng, lại càng khiêm tốn tiếp thu can gián của triều thần, mới có thiên hạ thái bình thịnh thế hiện nay. Hoàng Thượng không nên buông thả như thế, mà nên noi theo tổ tiên……”
“Câm mồm! Ngươi là đang chỉ trích trẫm lòng dạ hẹp hòi sao?” Độc Cô Diễm tức giận dùng sức vỗ cái bàn cả giận nói. Hắn nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp, toàn thân tản mát ra khí diễm khiếp người.
“Thần không dám.” Phạm Văn Diệp vẫn là trấn định thong dong trả lời, một bộ dáng khí định thần nhàn, giống như cho dù hắn có lập tức bị chém đầu cũng không thay đổi.
Chết tiệt! Độc Cô Diễm trong lòng lửa giận ngút trời âm thầm mắng, hắn xác thực rất muốn làm cho Phạm Văn Diệp đầu rơi xuống đất, nếu không phải gia tộc Phạm thị luôn trung vì nước, mà hắn lại còn từng phụ tá Tiên Hoàng, thì Độc Cô Diễm đã tru di cả cửu tộc!
Đúng vậy, Phạm Văn Diệp tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn vừa dự thi liền đỗ tiến sĩ, một đường thuận lợi làm quan, bất quá hai năm ngắn ngủn đã lên tới chức Lễ bộ Thượng Thư. Mà Phạm Văn Diệp dù thường nói thẳng can gián, nhưng Văn đế nhân hậu đại lượng, khiêm tốn tiếp thu, lại càng ưu ái hắn. Nhưng là, Độc Cô Diễm tuổi trẻ khí thịnh sao có khả năng giống như phụ hoàng hắn? Hắn mười bảy tuổi làm hoàng đế, nay cũng mới mười chín tuổi mà thôi, chính là độ tuổi nổi loạn ham chơi, sao có khả năng làm một hoàng đế vững vàng mưu trí? Huống chi hắn thiên tư thông minh, vốn là văn võ song toàn, tư chất phi phàm nhất trong bốn hoàng tử, lại có được vẻ ngoài tuấn mĩ cùng dáng người cao ngất khiến người khác dố kị, tự nhiên sẽ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Độc Cô Diễm hai  mắt giống như sắp phun ra hỏa, trừng thẳng Phạm Văn Diệp, hắn tay cầm nắm thành quyền, liều mạng nhịn xuống xúc động tiến lên bóp chết Phạm Văn Diệp, toàn bộ ngự thư phòng thoáng chốc an tĩnh lại, chỉ còn mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập ở bốn phía.
Thật lâu sau, Độc Cô Diễm mới lạnh lùng mở miệng, thanh âm như băng dày đặc:“Nể tình Phạm gia các ngươi có công phụ tá tiên vương, công lao không thể không tính, trẫm lúc này tha ngươi tội bất kính, không cùng ngươi so đo, đi xuống!” Phạm Văn Diệp cũng là đầy bụng khó hiểu, hắn cũng không có bất kính a! Nhiều nhất là có điểm dài dòng, lải nhải, nhưng này hết thảy đều là vì muốn tốt cho Hoàng Thượng.
Thực không ngờ việc hắn giáp mặt can gián Độc Cô Diễm, lại khó khăn như thế. Đối Độc Cô Diễm mà nói, hắn không có khả năng chịu được, những lời lẽ thẳng thắn bất kính.
Thấy Phạm Văn Diệp dường như lại không sợ chết mà chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Độc Cô Diễm trước khi bị hắn làm cho tức chết vội vàng cướp lời nói:“Ngươi còn dám không biết tốt xấu như thế, trẫm sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất! Đi xuống!”
Xem ra hôm nay lại là uổng công vô ích, ai! Hoàng đế  này thực là tự đại lại không ai bì nổi a, thật đúng là làm người ta hao tổn tâm trí! Phạm Văn Diệp lặng im trong chốc lát, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu cáo lui.
“Hừ!” Thật mạnh hừ lạnh một tiếng, Độc Cô Diễm căm giận đứng dậy, trước kia nhân phê tấu chương mà không hờn giận tâm tình, lại bị không nhìn được tướng phạm văn diệp tiến vào nhất trộn lẫn, lại ác liệt đến cực điểm.
Phạm Văn Diệp chết tiệt! Hắn thật muốn một phen lau quệt sạch sẽ một bộ biểu tình thong dong tự nhiên kia, đánh vừa thấy đến hắn bắt đầu, hắn chính là kia một trăm linh nhất hào biểu tình, mặc kệ chính mình nổi giận như thế nào, cũng không thể thiêu nổi một phân khí định thần nhàn. Thật giận! Hắn sẽ không tiếp tục muốn thẳng thắn như vậy đi?
Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng từng phụ tá tiên vương, thì có thể kiêu ngạo như vậy, muốn lấy tiên đế đến áp hắn sao? Này cũng không khỏi quá coi thường năng lực của đương kim hoàng thượng đi, hắn nhất định phải tìm biện pháp phá huỷ sự bình tĩnh của Phạm Văn Diệp, để cho Phạm Văn Diệp sáng tỏ, hắn hoàng đế sẽ vĩnh viễn ở phía trên một Thượng Thư nho nhỏ (vâng, *ở trên* =))~), hắn nhất định phải hoàn toàn đánh tan tự tôn của Phạm Văn Diệp.“Tiểu Đức tử.” Độc Cô Diễm mở miệng kêu.
Một thân ảnh thái giám thấp bé nhanh chóng đi đến.
“Trẫm hôm nay muốn cải trang đi ar ngoài, ngươi đi chuẩn bị một chút.”
“Hoàng Thượng…… Này…… Này không tốt lắm đâu!” Tiểu Đức Tử khẩn trương khuyên can,“Hoàng Thượng nên lấy long thể làm trọng, huống hồ…… Huống hồ……” Hắn ấp úng không dám nói thẳng, mồ hôi lạnh sớm ướt đẫm lưng, Phạm đại nhân ngàn vạn dặn dò hắn, không thể để cho Hoàng Thượng ra cung ngoạn nhạc, hắn không phải không tuân theo, nhưng là, nhưng là……
Tiểu Đức Tử vụng trộm ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, đồng thời mồ hôi chảy như mưa xuống, Hoàng Thượng người cũng như tên, tính tình nóng như lửa diễm, một khi bốc cháy lên, sẽ thiêu rụi cả một vùng đồng cỏ, sẽ thành hoạ ở trong nháy mắt, hắn hiện tại đã cảm thấy sau lưng Hoàng Thượng, giống như có một đoàn hỏa diễm hừng hực đang thiêu đốt, hắn…… Không nhìn lầm đi?
“Huống hồ cái gì?” Độc Cô Diễm nheo mắt lại, lửa giận cháy càng hung,“Như thế nào không tiếp tục nói a?”
“Dát?”
Độc Cô Diễm không phải ngốc tử, đương nhiên biết Tiểu Đức Tử bị ai bắt tới áp hắn, đáng chết! Đường đường một cái hoàng đế, vì cái gì phải chịu một cái Thượng Thư nho nhỏ cản tay? Hắn nếu khuất phục, ngày sau còn mặt mũi nào!
“Cái kia……” Tiểu Đức Tử cắn chặt răng, kiên trì mở miệng:“Phạm…… Phạm đại nhân nói dân gian người sống hỗn tạp, nguy cơ tứ phía, Hoàng Thượng cải trang đi tuần, tiềm ẩn nhiều bất trắc, chi bằng ở trong hoàng cung, chuyên tâm quốc sự, đừng lưu luyến hoa phố tửu lâu nữa, miễn cho chúng đại thần lo lắng đề phòng!”
Tiểu Đức Tử một hơi nói xong những lời Phạm Văn Diệp căn dặn, vội vàng lén nhìn Độc Cô Diễm liếc mắt một cái, không xem còn đỡ, vừa thấy ngay cả da đầu đều run lên, hắn rõ ràng thấy một đoàn móng vuốt ở sau lưng Hoàng Thượng đang muốn lao về phía hắn a!
Trời ạ, Phạm đại nhân, ngươi thật sự là hại thảm ta!
“Phải không?” Độc Cô Diễm không giận ngược lại cười lớn,“Vậy ngươi có phát hiện, vị trí hoàn cảnh ngươi hiện tại cũng là nguy cơ tứ phía không? Tiểu Đức Tử.”
Oanh một tiếng, Độc Cô Diễm lửa giận trong giây lát bốc cao mười trượng, một đường lao đến trước mặt Tiểu Đức Tử.
“Ô…… Hoàng Thượng tha mạng a!” Tiểu Đức tử hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi không chịu khống chế chảy xuống dưới,“Ô…… Ta trên có lão nương tám mươi tuổi, lão cha chín mươi tuổi, nhà chỉ có bốn bức tường, không biết lấy gì sinh sống, bất đắc dĩ mới vào hoàng cung làm thái giám, cả nhà phải dựa vào một mình ta duy trì sinh kế, Hoàng Thượng tha mạng nha!” (khổ)
Tiểu Đức Tử nước mắt tứ tung, ai ai dập đầu, cái gì Phạm đại nhân vừa ân cần dạy bảo, tất cả đều ném hết ra sau đầu, hắn không muốn tuổi trẻ liền chết oan uổng nha! Đi theo bên người hoàng thượng đã nhiều năm, biết rõ tính nết hắn, không nói ra miệng thì thôi, còn nếu Hoàng Thượng đã nói ra, thì khẳng định sẽ làm đến cùng.
“Hừ! Coi như ngươi thức thời!” Độc Cô Diễm hừ lạnh một tiếng,“Ít nhất còn không quên ai mới là chủ tử của ngươi.”
“Tiểu nhân không dám, ngàn vạn lần không dám!” Tiểu Đức Tử hai mắt đẫm lệ lưng tròng, dập đầu như mưa.
Hắn Tiểu Đức Tử tuyệt đối phải thức thời, sau lưng vẫn có thể nghe một ít lời Phạm đại nhân, nhưng trước mắt vẫn là hoàng đế lớn nhất, hắn cũng không muốn rơi đầu. Cái gọi là cỏ mọc hai bên tường, dùng ở trên người Tiểu Đức Tử tuyệt đối là hình dung tối chuẩn xác.
“Kia còn không mau đi chuẩn bị?” Độc Cô Diễm lạnh lùng hạ mệnh lệnh,“Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào biết.”
“Tuân mệnh.”
Chợ Trường An — từ xưa luôn là điểm đến đầu tiên trong thành Trường An, suốt một thế hệ Hoàng Long Vương Hướng, sớm đã phát triển tột bậc.
Mọi người từ khắp nơi đến đây khiến nơi này càng thêm đẹp náo nhiệt phi phàm, tửu quán kì chiêu tấp lập, trong phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy thương gia qua lại, hàng hóa đến từ các nơi, kì trân dị phẩm kiểu dáng tinh xảo. Cho dù lúc này muốn mua Nam Hải trân châu, lão tham trường bạch, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Khi tới tết đoan ngọ, theo huân gió ấm áp thổi đến, nơi nơi đều là một mảnh hương hùng hoàng, túi hương đa dạng, linh lung khéo léo, cực kì tinh xảo. Mà bóng dáng hai người đứng lặng ở trước  sạp bán hàng kia, càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Hoàng…… Không, thiếu gia.” Tiểu Đức Tử nhất thời quên đang ở ngoài cung, thiếu chút nữa nói sai.
Độc Cô Diễm sẳng giọng đảo mắt qua, giữa tiết trời ấm áp, Tiểu Đức Tử vẫn là nhịn không được rùng mình một cái.
“Chuyện gì?”
Độc Cô Diễm tay cầm quạt bằng ngà voi nhẹ nhàng lay động, nhìn như không chút để ý, nhưng lại dấu không được một cổ tôn quý cùng uy nghiêm kia. Mà hắn một bộ dáng lười biếng như hổ đang say giấc, lại cảnh giác như báo sắp săn mồi, cử chỉ bên ngoài vô cùng tuấn dật, sớm dẫn tới không ít cô nương lớn mật liếc mắt trộm dò xét, không ngừng nhìn theo thu ba.
“Nô tài là muốn nói mấy túi hương này có chút tinh xảo, có thể mua chút mang về đưa cho hậu cung…… Ách, không, là tặng cho thê thiếp của thiếu gia.”
Tiểu Đức Tử trong lòng thầm kêu thật nguy hiểm, thiếu chút nữa lại  quên sửa miệng, hắn cũng không đủ can đảm để Hoàng Thượng cho hắn thêm một cái ánh mắt “Quan ái” nha!
“Vậy ngươi liền chọn vài cái đi, ta cũng không có hứng thú. Ta khát, tới tửu lâu đằng trước nghỉ tạm” Mấy thứ này sẽ lọt vào mắt của đám tần phi hậu cung sao? Độc Cô Diễm cũng không hề có hứng thú, dù sao, mấy thứ linh tinh cũng đủ khiến các nàng tranh giành tới đầu rơi máu chảy, hoàn toàn quên mất thân là hậu cung hoàng đế nên biết nhàn thục nhu thuận. Hoàng đế ngự ban thưởng, là vinh hiển mà người khác cầu tám đời cũng không được, các nàng đương nhiên là cao hứng mặt mày hớn hở, lại tự cho mình đang tiến một bước tới gần ngôi vị Hoàng hậu. Nữ nhân không phải đều là như thế này sao? Hắn thấy nhiều rồi.
Độc Cô Diễm khóe miệng nhếch lên thành một mạt cười châm chọc, thong thả cước bộ, hướng tửu lâu đi đến.
Hắn quần áo một thân lam sắc, viền áo thêu kim tuyến, vừa nhìn đã biết là xiêm y thượng đẳng cùng đường nét thêu may tinh tế, đều chỉ ra chủ nhân là người có lai lịch không nhỏ. Mà dưới ăn mặc một thân nho nhã này chính là cơ ngực rộng lớn rắn chắc. Độc Cô Diễm vừa tao nhã bước vào, còn cả khí chất cuồng dã không ai bì kịp kia, khiến cho hắn ngũ quan anh tuấn rõ ràng càng tăng thêm khí thế nhiếp nhân, cho dù cố gắng che dấu, cũng không thể làm mất đi khí chất vương giả, đương nhiên dọc theo đường đi lại hội hấp dẫn đông đảo ánh mắt ái mộ nhìn theo.
Ai! Mấy nữ nhân này, nước miếng đều nhanh chay thành hàng nha. Trách không được Tiểu Đức Tử cảm thấy mấy nữ nhân này thực đáng thương, Độc Cô Diễm chính là bạo quân lãnh huyết, thâm hiểm lại còn khó hầu hạ a! Tiểu Đức Tử thật muốn hô to: Các vị cô nương, tỉnh tỉnh đi! Ngắm người khác cũng được,nhưng đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bằng không các ngươi sẽ giống như  ta khóc không ra nước mắt a!
Lắc lắc đầu, Tiểu Đức Tử cẩn thận chọn mấy túi hương thanh nhã, lập tức cũng đi đến tửu lâu.
Trong tửu lâu, người đến người đi, hảo náo nhiệt.
” Thiếu gia.” Tiểu Đức Tử cung kính đứng thẳng bên cạnh Độc Cô Diễm.
Độc Cô Diễm chỉ chỉ ghế dựa trước mặt nói:” Ngồi”
” Vâng” Tiểu Đức Tử ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ở trong cung, hắn cũng không dám phóng túng như thế, không để ý tôn ti, nhưng cùng Hoàng Thượng đi ra ngoài, Hoàng Thượng không cho phép hắn dùng nghi lễ như ở trong cung, hắn Tiểu Đức Tử có mấy lá gan mà dám không theo? Nhớ lại mấy năm trước hắn nhất quyết tuân thủ nghi lễ, không dám làm theo, cư nhiên bị Hoàng Thượng uy hiếp tru di cả nhà, hại hắn chân tay đều mềm nhũn, đành phải ngồi xuống, ngay cả hít thở cũng không dám hít mạnh, hôm nay nếu không tuân mệnh, chọc giận mặt rồng, chẳng phải là rước họa cho cả nhà hay sao.
” Uống đi, rượu này tuy không đủ hương thuần, nhưng cũng có chút mùi vị, coi như có một phen phong tình.” Độc Cô Diễm tự mình rót một chén rượu cho Tiểu Đức Tử.
” Cám ơn thiếu gia.” Tiểu Đức Tử vội bưng chén rượu lên mạnh uống.
Nhưng vào lúc này, ba đại hán mặt mày dữ tợn nghênh ngang lên lầu, chiếm cứ cái bàn ở một góc, bọn hắn động tác mờ ám, chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng lại lộ ra thần thái đáng khinh. Bọn hắn chính là Tam huynh đệ “Ác nhân” hoành hành trong thành Trường An, hái hoa vô số.
Bọn hắn giảm thấp âm lượng, nhỏ giọng nghị sự, người bình thường căn bản nghe không rõ ràng lắm, nhưng Độc Cô Diễm vốn là người luyện võ, thính giác luôn luôn linh mẫn, lập tức một từ cũng không lọt khỏi tai.
” Hắc, các ngươi nói xem, chúng ta trước nên tìm mỹ nhân nào để xuống tay đây?” Một ác nhân dùng tay chống cằm, thần tình *** đãng cười nói.
” Đương nhiên là đại tiểu thư nhà Tây Giao Vương viên ngoại.” Ác nhân Ất tiếp lời, thần tình dấu không được hưng phấn.” Ta lần trước ở thành Đông ngoài miếu Quan Âm thấy nàng đi bái thần, thiên a! Thật sự là xinh đẹp như thiên tiên.”
Độc Cô Diễm tuy đưa lưng về phía bọn hắn, nhưng nghĩ thôi cũng biết bọn hắn nhất định là đang một bộ biểu tình mê mẩn, chỉ cần lướt qua đã thấy tay hắn ngọ nguậy, đại khái là động tác lau nước miếng đi.
” Vậy việc này không nên trì hoãn, tối hôm qua ta mới có được xuân dược loại mới, nghe nói hiệu quả thật sự hảo, ta quả thực chờ không kịp thấy Vương tiểu thư khuê tú kia biểu tình vốn nghiêm trang trước mặt mọi người sẽ hội biến thành yêu tinh *** đãng cỡ nào.”
Ác nhân Bính nói xong, ba người còn phi thường ăn ý đồng thời phát ra tiếng cười thô bỉ đáng khinh.
Nghe kế hoạch hạ lưu của ba người kia xong, Độc Cô Diễm vẫn là mặt không đổi sắc, tiếp tục uống rượu của mình. Chính là khi hắn nghe được những lời” Biểu tình khuê tú nghiêm trang trước mặt mọi người sẽ biến thành yêu tinh *** đãng”  này, không khỏi nhíu mày, một cái ý niệm ở trong đầu hắn bắt đầu thành hình.
” Thiếu gia, chúng ta sao phải đi theo ba người kia như ăn trộm vậy a?” Theo Độc Cô Diễm một đường âm thầm theo dõi ác nhân suốt nửa canh giờ, Tiểu Đức Tử không khỏi thốt ra nghi vấn không ngừng hiện lên này.
” Thay trời hành đạo” Độc Cô Diễm cười đầy tà khí, trả lời nghi hoặc của Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử tuy ngốc, nhưng cũng chưa đến nỗi dám xem nhẹ tươi cười không chút hảo ý nào kia của Độc Cô Diễm, nhưng…… Hắn nào có can đảm dám phản bác Hoàng Thượng a?
Thoáng xem xét bốn phía, xác định nơi này trước sau không có người qua lại, Độc Cô Diễm quyết định ra tay hành động.
” Là ai?” Vừa nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng, nhóm ác nhân sợ tới mức vội nhanh quay đầu lại, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, ác thanh ác khí đe dọa:” Tiểu tử, sống tốt lại không biết an phận? Dám theo dõi chúng ta? Hôm nay nhóm đại gia tâm tình hảo, tha cho ngươi một mạng, còn không mau cút đi?”
” Thiếu gia, mau đi, nên lấy Long thể làm trọng, ngài mà sơ sẩy có một chút tổn thương, tiểu nhân gánh vác không nổi a.” Tiểu Đức Tử lôi kéo ống tay áo Độc Cô Diễm, khẩn trương nói.
Nếu có cái gì vạn nhất, hắn Tiểu Đức Tử cho dù có một trăm cái mạng cũng không bù đắp được!
Chính là Độc Cô Diễm căn bản không để ý tới khuyên can của hắn, thản nhiên bước vài bước về phía trước.
” Thiếu gia, đừng, đừng tiến lên nữa, ta cầu cầu ngài!” Tiểu Đức Tử thần tình hoảng hốt vội rơi nước mắt, lập tức quỳ xuống đất ai cầu Độc Cô Diễm.
” Ngươi còn tiến lên nữa, cẩn thận lão tử chém ngươi!” một trong ba tên ác nhân rút đoản đao vốn giấu sẵn định dùng để uy hiếp Vương tiểu thư ra múa may vài cái, ý đồ dọa Độc Cô Diễm.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm thân hình vừa động, ngay sau đó là ba tiếng rên rỉ. Ba kẻ ” Ác nhân” nháy mắt buông mình ngã xuống, nguyên lai đoản đao chúng vừa đem theo bên mình kia, giờ phút này lại đang lắc lắc qua lại ở trước mắt bọn hắn.
” Đại…… Đại hiệp tha mạng a……” Ba người đương trường sắc mặt từ đen chuyển sang trắng rồi lập tức tái nhợt, một cỗ mùi vị là lạ truyền ra, nguyên lai là đã sợ tới tiểu ra quần.
” Nói, dược để ở đâu?”
Cố gắng chịu đựng mùi vị khó chịu kia, Độc Cô Diễm thực sự không có hưng trí tra tấn ba người bọn hắn, quyết định tốc chiến tốc thắng:” Cái cái gì dược?”
” Chính là xuân dược a, để ở chỗ nào?”
” Ác……” Ba người tuy không thể nhúc nhích, nhưng vẻ mặt sợ hãi ban đầu lại dần chuyển qua một bộ siểm nịnh.” Nguyên lai đại hiệp cũng là người đồng đạo, hảo nói hảo nói, xuân dược loại mới này của chúng ta……” khi bọn hắn đang chuẩn bị giới thiệu dược hiệu thần kỳ kia, lại bị Độc Cô Diễm không kiên nhẫn đánh gảy.
” Rốt cuộc là ở nơi nào? Còn không nói đừng trách ta khiến các ngươi rơi ít máu”
Thật sự là, nếu không phải ý niệm muốn chỉnh Phạm Văn Diệp trong đầu quá mức cường đại, đường đường vua của một nước có nhất thiết phải dây dưa vô nghĩa cùng ba tên tiện dân này hay không? Còn dám nói bọn hắn là người đồng đạo? Muốn chết!
” Vâng, vâng, vâng, đại hiệp đừng vội, dược để ở trong ngực ta, thuốc viên thì dùng trực tiếp, còn dược phấn có thể trộn lẫn vào huân hương (hương đốt trong phòng ý) để tăng tiến tình thú, nếu kết hợp hai cái, hiệu quả càng tuyệt vời đâu!”
Độc Cô Diễm đem hai cái chai cất vào trong ngực, đứng dậy quay đi.
” Uy uy, đại hiệp…… Giúp chúng ta giải huyệt đạo a…… Chừa một chút dược cho chúng ta a……” Không để ý tới tiếng kêu thảm thiết phía sau, Độc Cô Diễm thản nhiên kêu Tiểu Đức Tử rời đi.
Mà Tiểu Đức Tử vốn đang chìm đắm trong các loại khổ hình lăng ngược trí tử, giống như vừa tỉnh dậy từ trong đại mộng, vừa vội vã chạy theo vừa lau nước mắt, đuổi kịp Độc Cô Diễm, thanh âm lại mang theo nghẹn ngào nói:” Hoàng Thượng, ngài cũng đừng tái dọa nô tài, lá gan của nô tài chính là rất nhỏ.”
” Đúng là rất nhỏ, nhưng còn hơn ba người kia thiệt nhiều, ít nhất cũng không tiểu ra quần. Tiểu Đức Tử, xem ngươi quả thật vừa mắt Trẫm.”
” Hoàng Thượng!” Đối với ca ngợi như vậy, Tiểu Đức Tử cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Hắn thấy Độc Cô Diễm tâm tình không tồi, còn mang theo một mạt mỉm cười lại nghĩ thầm,thôi quên đi, dù sao làm cho Hoàng Thượng tâm tình hảo, vốn là chức trách của hắn, làm cho Hoàng Thượng trêu ghẹo nói cười, không thấy nhàm chán, hắn Tiểu Đức Tử cũng sẽ vui vẻ theo.
” Thật là không có đạo lí!” Phạm Văn Diệp nhíu mày, trên mặt là một bộ thần tình bất mãn.
Hắn không có nghe sai đi? Hoàng Thượng lại tự tiện ra cung? Đường đường vua của một nước, thế nhưng lại tùy tiện thỏa mãn yêu thích của chính mình, làm gì có lí lẽ này! Mà hắn ngàn lần nhắc nhở, vạn lần căn dặn bảo Tiểu Đức Tử phải can gián Hoàng Thượng, không thể tưởng được hắn lại còn ngang nhiên tham gia vào, xem ra lại phải vào cung hảo hảo can gián Hoàng thượng thêm một lần: Cho dù Hoàng Thượng cảm thấy phiền, nhưng trước khi tiên đế băng hà đã trịnh trọng phân phó hắn phải hảo hảo phụ tá hoàng đế tuổi trẻ, hắn nếu đã đáp ứng, thì nhất định phải làm được.
Nhiều ngày nay lo lắng quốc sự, sớm khiến  thân mình Phạm Văn Diệp cực kì mỏi mệt, nhưng hắn vẫn cố gắng kéo lê thân thể đi đến  hoàng cung.
” Hoàng Thượng, Phạm đại nhân đêm khuya cầu kiến.”
Nghe nội thị báo lại, đích Độc Cô Diễm nguyên bản muốn vào ngủ nhất thời thanh tỉnh, không thể tưởng được cá lại cắn câu nhanh như vậy, thật đỡ cho hắn phải nghĩ biện pháp lừa hắn đến hoàng cung đâu!
” Truyền hắn tiến vào.” Độc Cô Diễm hạ mệnh lệnh cho thị vệ đứng gác ngoài cửa, khóe môi nhếch lên thành một mạt cười quỷ dị, dưới ánh nến lấp lóe lại càng thêm mờ ám.
Phạm Văn Diệp nếu hôm nay thân mình hảo một chút, tinh thần hảo một chút nhất định sẽ phát giác Hoàng Thượng hôm nay đặc biệt khác thường mới đúng, thử nghĩ, một người vốn cực kì chán ghét hắn, sẽ ở giữa đêm khuya nghe hắn đàm luận lải nhải sao? Càng huống chi hắn ghét nhất chính là điểm này? Mà tối quỷ dị chính là, hắn cư nhiên tâm tình đại hảo, bộ dáng còn giống như thật sự chăm chú lắng nghe.
Nếu Phạm Văn Diệp thanh tỉnh một chút, lấy thông minh tài trí của hắn, hẳn là có thể phát hiện được có chỗ nào đó không bình thường (cho dù thanh tỉnh thì sao, tránh đc 1 ngày chứ sao tránh đc cả đời, hắc hắc) nhưng cho tới bây giờ, hắn chẳng những không phát hiện, còn cảm thấy không hiểu, thậm chí thấy cảm động vì thái độ chuyển biến của hoàng đế, mà chính mình lại đang từng bước từng bước tiến vào bẩy rập nguy hiểm, một chút cũng không nghi ngờ.
” Cho nên, thần hy vọng Hoàng Thượng ngài có thể thu hồi ngoạn tính, chú trọng triều chính, còn hành vi giống hôm nay, cũng đừng nên tiếp tục xảy ra, chúng đại thần thực sự vì ngài lo lắng.”
Phạm Văn Diệp vẻ mặt khẩn thiết, thực tình khuyên can, chỉ cần là quân vương anh minh nhất định sẽ cảm động, hơn nữa còn cao hứng vì có được một vị thần tử nguyện vì quốc sự cố gắng thật là tốt như vậy, nhưng Độc Cô Diễm tuyệt sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Độc Cô Diễm tỏ ra nghiêm trang nghe khuyên gián: nhưng suy nghĩ trong lòng thì cách xa chuyện triều chính, hẳn là nên bắt đầu phát tác đi? Như thế nào còn chưa có dấu hiệu gì a? Ta cũng có cho vào huân hương nha……
Ngay lúc hắn bắt đầu hoài nghi ba tên hỗn trướng kia có phải lừa hắn hay không, thì Phạm Văn Diệp biểu tình có vẻ càng ngày càng không thoải mái.
” Thực nóng” Phạm Văn Diệp bỗng nhiên cảm thấy được cả người mình phát nhiệt, một trận khô nóng bỗng nhiên đánh úp lại, làm cho hắn không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi.
Chẳng lẽ là bị nhiễm phong hàn? Phạm Văn Diệp hoài nghi tự hỏi.
” Ô……” Hắn nhanh cầm lấy vạt áo, hô hấp dồn dập, giống như thập phần khó chịu, hắn nghĩ muốn đứng dậy, tay chân lại mềm nhũn, hảo vô lực.
” Phạm đại nhân cảm thấy không thoải mái sao?” Độc Cô Diễm giả mù sa mưa quan tâm hỏi.
” Thần…… Có thể là bị nhiễm chút phong hàn, cho nên…… Nghĩ muốn trước hướng Hoàng thượng cáo lui.” Mồ hôi không ngừng chảy xuống, Phạm Văn Diệp miễn cưỡng nói xong câu này, muốn quay người rời đi, nhưng chân lại mềm nhũn ngã lên ghế.
” Đã trễ thế này, Phạm đại nhân một mình trở về cũng không tốt, không bằng liền ở lại trong cung nghỉ ngơi một đêm đi.”
Độc Cô Diễm vừa nói xong, cũng không đợi Phạm Văn Diệp chối từ, nâng hắn cả người vô lực dậy đi về phía mép giường.
Không biết vì cái gì, khi tay Độc Cô Diễm vừa chạm đến thân mình hắn, một trận quần áo ma sát lại làm cho Phạm Văn Diệp cảm thấy thực thoải mái, không khỏi rên rỉ một tiếng, thân mình theo bản năng hướng Độc Cô Diễm dựa vào.
” Có cảm thấy khỏe không?” Thấy Phạm Văn Diệp phản ứng như vậy, Độc Cô Diễm liền nhếch môi thành một mạt mỉm cười tà tứ,” Có muốn giảm một chút nhiệt độ trong cơ thể không?”
” Cái gì?” Phạm Văn Diệp chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng hôn mê, Hoàng Thượng vừa mới nói gì đó?
” Có phải cảm thấy toàn thân phát nhiệt, cả người vô lực hay không?”
” Di?” Vì cái gì Hoàng Thượng hội biết? Phạm Văn Diệp trong lòng hồ nghi.
” Thật không hiểu người ngày ngày lo lắng quốc sự như ngươi, có hảo hảo hưởng thụ hay không? Hay là ngươi căn bản chưa từng hưởng qua tư vị cực khoái hoạt này?”
” Cái gì…… Nga!” Phạm Văn Diệp nghi vấn còn chưa kịp hỏi ra miệng, một trận nhiệt khí lại mạnh mẽ xông lên, địa phương mẫn cảm giống như có một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, lời nói nửa chừng chuyển thành kinh suyễn.
” Trẫm nghĩ Phạm đại nhân vất vả, đặc biệt muốn ngươi đêm nay có thể hảo hảo phóng túng một chút, Phạm đại nhân, ngươi liền hảo hảo hưởng thụ đi!”
” Hoàng Thượng, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với ta……”
Miễn cưỡng đem nghi vấn hỏi ra miệng, Phạm Văn Diệp đã cảm thấy khí suyễn hư nhược, một trận lại một trận nhiệt năng truyền đến không ngừng, khiến hắn khó chịu xoay xở thân mình.
” Không thể tưởng được mị dược này thế nhưng thật sự hữu hiệu a…… Người thanh cao như Phạm đại nhân, cũng có một ngày ức dục muốn phát tiết ngay? Thật sự là đáng giá na!” Độc Cô Diễm tà tiếu nói, nhìn thấy sợ hãi trong mắt Phạm Văn Diệp, trong lòng liền dâng lên một cỗ khoái cảm thắng lợi.
Nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng lên, Phạm Văn Diệp căn bản không hề phản ứng với trào phúng độc ác của Độc Cô Diễm, hắn chỉ cảm thấy khó chịu, khí nóng trong người lại không chịu tiêu trừ, không ngừng va chạm ở trong cơ thể hắn, làm cho hắn cơ hồ ngăn cản không được, rên rỉ ra tiếng.
Nhưng mà chân chính khiến hắn sợ hãi bất an chính là hạ thân lại rục rịch xôn xao, đây là vì nguyên nhân gì? Vì cái gì hội như vậy?
Hắn cơ hồ không thể chịu được!
Độc Cô Diễm thấy thế, cũng nghĩ mở miệng kêu gọi cung nữ, nhưng khi nghe thấy Phạm Văn Diệp bật ra tiếng rên rỉ, thanh âm kia không biết vì sao, lại nghe liêu nhân đến như thế.
Độc Cô Diễm vừa quay đầu lại liền nhanh nhíu mày, Phạm Văn Diệp cố nén dục niệm, vẫn liều mạng nhẫn nhịn không phát ra tiếng, nhưng hồng triều sớm đã che kín hai gò má, trong đôi mắt thanh tĩnh giờ bịt kín một tầng hơi nước, này thực quá mê người. Phạm Văn Diệp tay lại không thể khống chế lặng lẽ thâm nhập vào trong cầm lấy dục vọng, ý muốn giảm bớt nhiệt độ.
Khuôn mặt Phạm Văn Diệp nguyên lai vốn thanh tú tuấn nhã sau khi bị xuân dược thúc giục bức bách, mị thái như tơ, lại càng thêm phiến tình mê người.
Độc Cô Diễm không tự giác đã bị hình ảnh sinh hương khí này dẫn dụ, hắn ngạc nhiên phát hiện hạ phúc chính mình cũng bắt đầu xôn xao.
” Đúng rồi, cùng làm với hắn bởi vì cảnh tượng triền miên cùng nữ nhân bị người khác nhìn thấy cũng bình thường thôi, thật không bằng bị nam nhân khác xâm phạm tới chịu nhục……” Độc Cô Diễm thì thào lẩm bẩm, hắn ham muốn trong lòng liền bắt lấy ý niệm trong đầu, lập tức thực hiện hành động.
Dù sao hắn vốn không ngại mị dược, cũng đã hưởng qua mùi vị nam nhân, kia quả thật có một phen tư vị khác biệt, quan trọng nhất chính là, có thể khiến Phạm Văn Diệp cảm thấy khuất nhục, này so với cái gì đều khiến Độc Cô Diễm thống khoái.
Xúc cảm lạnh lẻo như xoa dịu nhiệt năng ở hai má làm cho Phạm Văn Diệp hơi thanh tỉnh một chút, nhưng ngay sau đó, nếu có cơ hội để cho Phạm Văn Diệp lựa chọn, hắn tình nguyện chính mình mất đi tri giác, không biết, không nhớ rõ bất cứ việc gì đã phát sinh……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.