Thiên Vương II

Chương 12:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****bc89faaeb633a211
“Ầm!”
Một tiếng va đập mạnh mẽ vang lên, ngay sau đó bề mặt bức tường tróc ra một miếng.
Tư Đồ Sênh trợn mắt há miệng không nói nên lời.
Anh Hạo Hanh thu nắm đấm về, ‘phù’ một hơi thổi đi lớp bụi bám trên tay, “Từ nhỏ tôi đã luyện Quyền anh.” Anh đoạt lại cái túi tiền trong tay Từ Đồ Sênh, lấy ra hai cọc tiền, nói, “Phí sửa tường.”
Tư Đồ Sênh nhảy dựng, “Anh đây là muốn sửa tường hay là muốn dát vàng toàn bộ hả!” Thấy người kia lại định vươn tay vào trong cái túi, cậu tức tốc ôm chặt lấy, “Đủ rồi nha. Nếu không phải như vậy thì vì sao anh lại muốn mang tôi tới vũ hội hóa trang?”
Anh Hạo Hanh đáp, “Vũ hội hóa trang nhất định phải đi theo cặp, mà Trương Duy Triêu thì chắc chắn là không có tâm tình.”
Tư Đồ Sênh đau lòng nhìn hai cọc tiền trong tay của đối phương, “Thế mà không nói sớm.”
Anh Hạo Hanh cười nhạo, “Ai bảo cậu không mang cái khả năng suy luận đã phô diễn ở nhà Trương Duy Triêu ra đây.”
Tư Đồ Sênh xoa xoa cái cổ đang nhức mỏi, “Anh cứ đợi đấy. Chờ tôi ngủ đủ giấc sẽ cho anh biết cái gì gọi là khả năng suy luận như thần!” Cậu buộc túi tiền lại, cầm theo chiếc áo T Shirt vừa lấy được nhanh chân bước xuống lầu. Đi vào phòng khách, Tư Đồ Sênh cất hết tiền vào ba lô của mình, sau đó ôm chặt lấy rồi lăn ra ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của cậu vẫn luôn rất tốt, chỉ cần xung quanh yên tĩnh, không ai quấy rầy thì có thể ngủ suốt một ngày một đêm.
Khi Anh Hạo Hanh chạy tới cung cấp ‘dịch vụ báo thức’, Tư Đồ Sênh vẫn còn ngủ rất say sưa, Cái bụng trắng trắng mềm mềm lộ ra ra ngoài vạt áo T Shirt, phần đầu nửa gối trên tủ đầu giường, nửa đè lên chiếc đèn bàn, một tay đang thò vào trong ngăn kéo chẳng biết đã mở ra từ lúc nào tựa hồ đang tìm tìm kiếm kiếm, tay còn lại giấu ở dưới gối, cặp đùi dũng cảm mà mở về hai hướng khác nhau, một cẳng chân kéo lê trên mặt đất còn đi nguyên cả dép, chân còn lại quỳ ở trên giường.
Ngủ một giấc mà cũng có thể bày ra tư thế phong phú đến như vậy, thực sự khiến người rung động mà. Anh Hạo Hanh nghĩ nếu như chính mình tới chậm một chút, không chừng sẽ phải chui xuống gầm giường mà tìm người cũng nên.
Anh Hạo Hanh cúi người xuống định véo mũi đối hương. Nhưng Tư Đồ Sênh đang ngủ say bất ngờ mở mắt, tay phải ở trong ngăn kéo tủ quờ quạng một hồi sau khi nắm được một vật gì đó liền dứt khoát ném thẳng vào đầu người mới tới.
Người nọ theo bản năng vươn tay lên che đầu. Chỉ nghe ‘bộp’ một tiếng, một quyền sách bị đánh bật trở lại, đập trúng ngay mặt Tư Đồ Sênh.
Đây chính là cuốn sách ‘Thiên Vương’ mà hôm qua Anh Hạo Hanh đang đọc.

Anh Hạo Hanh ‘phì’ một tiếng mà bật cười.
Quyển sách từ trên mặt rơi xuống, Tư Đồ Sênh tỉnh bơ nhìn về phía vị khách không mời ở ngay trước mắt này.
Anh Hạo Hanh không hề che giấu cảm xúc sung sướng khi thấy người gặp họa, “Cách thức tỉnh giấc của cậu thực là đặc biệt.”
Tư Đồ Sênh biếng nhác duỗi người một cái, cái bụng trắng trắng mềm mềm cũng theo đó mà ưỡn ra phía trước.
Anh Hạo Hanh giật giật đuôi mắt, nhịn không được vươn tay kéo áo của cậu ta xuống, che đi cái bụng tròn tròn.

Tư Đồ Sênh nghi hoặc nhìn đối phương, dường như đang đoán xem cái dây thần kinh nào trong đầu anh ta bị chập.
“Dậy đi, hóa trang rồi thay quần áo.” Anh Hạo Hanh đá đá cái giường, rồi quay đầu bỏ đi.

Tư Đồ Sênh nằm trên chiếc giường bị đá xiêu vẹo, không hiểu gì mà vò đầu bứt tóc, hồi lâu mới thở ra một hơi dài, cảm thán, “Đồ thần kinh.”
Khi Tư Đồ Sênh rửa mặt chải đâu xong xuôi rồi đi xuống phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món ăn hấp dẫn.
Anh Hạo Hanh nhìn vẻ mặt lặng lẽ nuốt nước miếng của Tư Đồ Sênh, mỉm cười, lấy ra một cái lồng bàn đậy toàn bộ mâm cơm lại.
Tư Đồ Sênh, “…”
Trong lúc cậu đi ngủ rốt cuộc Anh Hạo Hanh đã gặp phải chuyện gì? Anh ta bị người ngoài hành tinh bắt đi cải tạo não bộ rồi hay sao? Mà tại sao không cải tạo theo chiều hướng tích cực mà lại càng ngày càng thần kinh, càng quỷ súc nha?!
Quả thực vô cùng đau đớn, còn có đồ ăn ngon của cậu nữa a!
Anh Hạo Hanh nói, “Hóa trang xong thì có thể ăn.”
Tư Đồ Sênh nói, “Điểm tương tự giữa tôi và Quasimodo rất ít, muốn hóa trang thành anh ta ít nhất cũng phải trát cả một đống tương hồ lên mặt, đến lúc đó bảo tôi ăn cháo loãng hay là chờ anh nhai nát thức ăn rồi mớm cho tôi?”
Anh Hạo Hanh chớp chớp, đôi mắt to bự long lanh càng lúc càng phát sáng rạng ngời.
Tư Đồ Sênh bị ánh sáng phát ra từ cặp mặt đối phương làm cho chói mù, “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Anh Hạo Hanh nói, “Ăn trước cũng được, nhưng trước hết cậu phải thay y phục ra.” Vừa nói anh vừa chỉ tay vào gian nhà kho ở ngay bên cạnh phòng ăn.
Tư Đồ Sênh bán tín bán nghi đẩy cửa, ngay sau đó cậu nhìn thấy hai chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm ở bên trong. Thời điểm nhìn thấy cậu, đáy mắt bọn họ hiện lên hai chữ ‘kinh diễm’ vô cùng rõ nét.
Một trong hai chuyên viên trang điểm vui vẻ cầm một bộ váy công chúa Bạch Tuyết đi ra, hỏi, “Cậu định thử đồ ở chỗ nào?”
Người còn lại thì quan sát thật kỹ gương mặt cậu, cân nhắc xem nên trang điểm ra sao.
Anh Hạo Hanh đứng ở cửa phòng phong tỏa con đường bỏ trốn của người nọ.
Tư Đồ Sênh quay đầu.
Toàn thân Anh Hạo Hanh nhất thời căng thẳng.
“Nói trước nha, hôm nay cạo râu chưa sạch lắm.” Tư Đồ Sênh sờ cằm, gian ác nở nụ cười.
Anh Hạo Hanh, “…”
Tư Đồ Sênh mặc váy công chúa Bạch Tuyết vào sau đó hạ gục nhanh tiêu diệt gọn đống mỹ thực ở trên bàn. Anh Hạo Hanh không muốn ăn cho lắm, nhưng dưới sự kích thích từ hành động của người kia liền cũng ăn thêm một miếng thịt bò bít tết và một bát súp ngô.
Sau khi ăn uống no say, Tư Đồ Sênh bắt đầu bắt bẻ, “Làm người đừng quá sính đồ ngoại, lúc nào cũng ăn thịt bò bít tết sẽ khiến cho anh toàn thân đầy mùi dê con nha.”
“Vì sao ăn thịt bò mà lại có mùi dê?”
Tư Đồ Sênh giật mình, “Có lẽ là tôi ăn súp ngô quá nhiều nên hơi say.”
Anh Hạo Hanh đứng dậy nhìn xuống bụng người kia, bộ vị chứa đựng thức ăn vốn dĩ lép kẹp kia hiện tại rõ ràng đã trở nên tròn lẳn.
Tư Đồ Sênh đứng dậy xoay một vòng, “Tôi đẹp không?”
Nếu đổi lại là người khác làm cái loại động tác này, chắc chắn Anh Hạo Hanh sẽ đá kẻ đó một cước bay tới tận Thái Bình Dương để kiếm tìm mục tiêu cho cuộc đời mới. Thế nhưng Tư Đồ Sênh… Khuôn mặt đẹp đến mức trai gái khó phân kia bất giác khiến cho anh cảm thấy những lời này hoàn toàn không có gì không thích hợp.
“Nhanh hóa trang đi.” Anh Hạo Hanh cầm giấy ăn lau miệng, đầu cũng không thèm ngoảnh lại lập tức bỏ lên lầu.
Tư Đồ Sênh gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc Lưu, “Một người hơn hai mươi tuổi rồi mà tính cách vẫn còn nóng lạnh thất thường là vì sao?”
“Đối phương lại nhắm vào cậu sao?”
“Cứ xem như vậy đi.”
Thẩm Ngọc Lưu nói, “Nếu là đàn ông, chính là vì anh ta đố kỵ với cậu. Còn nếu là phụ nữ, hẳn là cô ấy thầm thương trộm nhớ cậu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tư Đồ Sênh bắt đầu ngậm ngùi mà nghĩ: xuất sắc đến mức Nhị cục tiền cũng phải đố kị, mình đúng là ưu tú một cách quá đáng mà!
Mãi đến tận sáu giờ tối Anh Hạo Hanh mới đi ra khỏi phòng, một thân âu phục màu đen, đầu tóc đã được chăm chuốt tỉ mỉ khe khẽ dựng lên.
“Anh hóa trang thành ai vậy?” Tư Đồ Sênh đoán đoán hồi lâu cũng không ra kết quả.
“Keanu Reeves (*).”
(*) Diễn viên chính trong bộ phim Ma Trận. chú thích hình:
C12-CT
Tư Đồ Sênh, “…” Biểu cảm trên mặt người này có vấn đề sao? Cho nên quả thực Thẩm Ngọc Lưu nói không sai, anh ta nhất định là ghen tị với diện mạo của mình!
Bữa tối là một cái Hamburger. Buổi trưa Tư Đồ Sênh đã ăn quá no, hiện tại cũng chỉ ăn vài miếng cho có nên hoàn toàn không có kiến nghị gì. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, hai người bọn họ lại lập tức đối đầu tóe lửa một hồi.
Tư Đề Sênh không thể tin được mà nhìn vào hai đồng xu kim loại đang nắm trong tay, “Đi xe bus?”
Anh Hạo Hanh gật đầu, biểu tình phi thường nghiêm túc, đáng tiếc tiếu ý sâu trong đáy mắt đã lộ rõ ý tứ trêu chọc người kia.
Tư Đồ Sênh ‘ha ha’ mà cười lạnh hai tiếng, khom lưng xách váy bỏ chạy. Cậu thực sự phải cảm tạ năng lực hồi phục giống như lực sĩ của mình, sau khi ngủ một giấc, cái chân đã lấy lại được sức chiến đầu ban đầu rồi.
Song Anh Hạo Hanh đã sớm lường trước được, vươn cánh tay dài nhanh chóng ôm người kéo trở về.
Tư Đồ Sênh né tránh vòng tay của đối phương, “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Xe của tôi còn để dưới lầu nhà Trương Duy Triêu.”
Cậu không tin Nhị cục tiền này lại chỉ có một chiếc xe! Nhưng Tư Đồ Sênh cũng không vạch trần, “Gọi taxi.”
“Tiền lẻ đều cho cậu cả rồi.”
Tư Đồ Sênh nhớ tới hai cọc tiền bị người kia lấy mất, ha hả cười hai tiếng, “Tôi nhờ đấy, anh gọi xe đi.”
Anh Hạo Hanh được một bước lại muốn một thước, “Vẫn gọi không nổi.”
Tư Đồ Sênh nghiến răng, “Hôm nay tôi sẽ làm việc thiện, ra tay chi tiền tiếp viện cho ‘người nghèo’.”
“Thế thì phiền cậu rồi, thật ngại quá.” Lúc này Anh Hạo Hanh mới cảm thấy mãn nguyện mà đi ra ngoài.
Tư Đồ Sênh, “…”
Đánh người là không tốt, đánh người là không tốt, đánh người là không tốt, đánh người là không tốt…
Vẫn là rất muốn đánh người…
Muốn đánh lại đánh không lại, muốn đánh lại đánh không lại…
Ai nha! Thôi đi!
Khu vực xung quanh ngôi biệt thự này tương đối vắng vẻ, Tư Đồ Sênh còn tưởng muốn gọi xe phải mất chút thời gian, chẳng ngờ cừa ra tới cửa đã thấy một chiếc xe con đang đỗ ngay ngắn. Tài xế bước xuống, nhẹ nhàng giúp hai người bọn họ mở cửa xe.
Tư Đồ Sênh liếc mắt nhìn Anh Hạo Hanh một cái, thấy anh ta cố ý nhường đường cho mình liền không khách khí tiến vào trong xe.
Anh Hạo Hanh giúp cậu xách váy sau đó mới bước lên.
“…” Đây là ảo giác của cậu sao? Tại sao bầu không khí trong xe lại có phần quỷ dị đến vậy?
Sau khi nói địa điểm với tài xế, Anh Hạo Hanh liền trầm mặc. Trái lại người lái xe thì rất niềm nở mà khơi gợi đề tài nói chuyện với cả hai, “Hai vị là sinh viên của Đại học A sao?”
Tư Đồ Sênh nhướn mày, Đại học A là một trường danh tiếng, khi cậu còn học trung học cũng đã từng ấp ủ mơ ước thi vào.
Anh Hạo Hanh, “Ừm.”
Tài xế, “Đúng là rất lợi hai nha. Kết quả học tập của hai vị nhất định là cực tốt, đúng không? Tiểu thư đây theo học ngành gì vậy?”
Tư Đồ Sênh không hiểu vì sao mà thoáng giật mình một chút, trên mặt bỗng có cảm giác nóng lên, may là chuyên gia trang điểm đánh phấn rất dày nên người ngoài hoàn toàn không nhìn ra dị trạng. Cậu không mở miệng, hoàn toàn bảo trì trầm mặc.
“Tài chính.” Anh Hạo Hanh đáp.
Tư Đồ Sênh quay đầu sang phía người bên cạnh, lại phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình.
Tài xế, “Thế thì về sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”
Tư Đồ Sênh lớn tiếng đáp lời, “Hiện tại đã kiếm được rất nhiều rồi.”
Chiếc xe bất chợt loạng quoạng vẽ ra một hình chữ Z ở trên đường, sau đó dần dần bình yên lặng lẽ mà di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.