Thiên Vương II

Chương 15: Phần 4:Bầu bạn bên nhau cả đời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****C15
Một đêm mây đen khủ kín bầu trời, không trăng, không sao, không gió bão.
Thiên đường Tả Ý chìm trong bầu không khí lặng lẽ âm trầm.
Những cây cột đèn ở dưới thứ ánh sáng vàng nhạt lờ mờ cũng chỉ là những chiếc bóng cô tịch lẻ loi.
Sự kiện có trộm đột nhập vào nhà dân ngày hôm qua đã khiến cho nơi này buộc phải đề cao tinh thần cảnh giác. Những nhân viên bảo an cưỡi xe đạp thường xuyên lượn qua lượn lại trên con đường nhỏ xung quanh khu nhà. Bọn họ gặp nhau thì sẽ trao đổi một vài ánh mắt nụ cười cùng chút tin tức ngắn gọn, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Ở ngoài cửa lớn, một chiếc xe sang trọng đang bị hai bảo vệ chặn lại để thẩm tra.
Trong xe là một đôi nam nữ đang ngồi. Cô gái rất thản nhiên soi gương chỉnh trang dung mạo, còn người đàn ông thì phi thường giận dữ liên tục quát nạt hai nhân viên bảo an. Hình ảnh này một tĩnh – một động, cực kì quỷ dị mà lại phá lệ hài hòa.
Bảo vệ cố gắng chống đỡ cơn giận dữ của đối phương, sau khi xác nhận được danh tính người nọ mới bày ra vẻ mặt tươi cười tiễn họ vào trong.
Người đàn ông lái xe vào trong con đường nội khu, sau vài lần rẽ ngang rẽ dọc thì dừng lại phía trước một tòa biệt thự. Vốn định quay sang nói vài lời ngon ngọt với cô gái kế bên, chẳng ngờ người nọ đã nhanh nhẹn mở cửa xe, cuốn theo một làn gió thơm mát nhẹ nhàng mà bước xuống.
“Buổi tối ở đây không an toàn, anh đưa em về tận nhà nhé?” Kỳ thực người đàn ông muốn nói, ‘không đến nhà anh thì đến nhà em cũng được’.
Cô gái quay đầu lại, ném cho đối phương một ánh nhìn đầy quyến rũ, trả lời, “Ba ba nhìn thấy em về cùng đàn ông nhất định sẽ nổi giận.”
“Anh theo ở phía sau em, đảm bảo sẽ không để ba em nhìn thấy.” Người đàn ông vui vẻ vẫy đuổi hệt như một con cáo già khoác da trung khuyển.
Cô gái mỉm cười, “Tòa nhà số 7 khu C.”
Cô gái rẽ sang một con đường nhỏ, vứt bỏ cái kẻ bám đuôi mang vẻ mặt đầy dâm dãng kia chầm chậm bước đi. Kẻ bám đuôi này là cậu gặp được ở trên ‘phố hoa’, vừa vặn có thể giúp cậu thuận lợi trà trộn vào khu biệt thự. Né tránh mấy nhân viên bảo an đang tuần tra giám sát, Tư Đồ Sênh lặng lẽ lẻn vào cống chính của tòa nhà số 3 ở khu A. Cạnh ngôi biệt thụ có một bụi hoa rất lớn, khi cậu bước ngang qua, vạt váy không cẩn thận bị móc vào cành hoa, rách mất một miếng nhỏ.
Trong lòng Tư Đồ Sênh âm thầm khinh bỉ chất lượng quần áo mà Anh Hạo Hanh cung cấp, bàn tay thò vào ba lô lấy ra một cái kéo, túm lấy nhúm vải bị cành cây móc chặt, thẳng tay cắt xuống một đường. Sau đó, cậu một tay xách váy, một tay cầm kéo và cành hoa nọ thong dong đi thẳng vào trong ngôi biệt thự.
Trên bục cửa có vài tảng đá và một nhành cây, cậu liếc mắt một cái, dùng chân đá văng chúng sang một bên, đẩy cửa tiến vào.
Ở trong biệt thự, giữa đoạn hành lang gần chân cầu thang có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Hơn phân nửa phòng khách chìm trong bóng tối, Tư Đồ Sênh dùng điện thoại để soi xét một chút, sau đó nhanh chóng dồn lực chú ý về chỗ có ngọn đèn.
La Mật ôm gối ngồi ngay dưới chân đèn, cái đầu liên tục rụt lên rụt xuống, bộ dạng như đang thút thít khóc hờn.
Tư Đồ Sênh nhanh chóng đóng cửa lại, đi tới trước mặt La Mật, dùng một cành hoa gõ nhẹ vào đầu cô nàng, “Đang ăn cái gì?”
La Mật ngẩng đầu, lau vụn bánh còn dính trên miệng, liếm môi, “Bánh hạt dẻ mới ra lò, cũng ngon lắm, ăn một miếng không?”
“Không cần, cảm ơn.” Tư Đồ Sênh cầm cành hoa trong tay ôn nhu cắm vào túi áo cô nàng.
Cho dù người nọ cử chỉ thô lỗ, tác phong bủn xỉn, chuyên môn áp bức cấp dưới, không lúc nào không nhân cơ hội cắn xén tiền lương, thế nhưng mỗi khi gương mặt xinh đẹp ấy làm ra mấy hành động hòa nhã nhẹ nhàng thì vẫn không khỏi có chút động lòng người.
La Mật cảm khái không thôi, vừa định nói một tiếng ‘Cảm ơn’, lại nghe Tư Đồ Sênh chậm rãi mà bổ sung một câu, “Phí tăng ca đấy.”
“…”
Đích thực là ‘động’ lòng người, lòng mề gan ruột quả thật giống như gấp rút mà đảo lộn một vòng vậy.
La Mật nói, “Dùng thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc mà đối đãi với cấp dưới hữu dụng nhất tuyệt đối là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.”
“Hữu dụng nhất và không thể thay thế là hai khái niệm khác nhau.”
“Tôi muốn đình công.” La Mật bi phẫn nói.
“Còn hai ngày nữa là đến kì phát lương rồi.” Tư Đồ Sênh trả lời.
La Mật nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, phủi hết vụn bánh dính trên người xuống đất, lấy máy hút bụi mini ra hút sạch, nói, “Sau khi nhận được tin nhắn của anh, tôi đã bỏ lại ông xã đang trong thời kỳ ‘dục cầu bất mãn’ đang điên cuồng chỉ trích mà đi tiến hành điều tra. Cuối cùng có được một kết luận như sau: Tống Hỉ, cũng chính là Tống Xuân Lâm từ lúc bị bắt cóc đã nảy sinh tâm lý hoang mang hoảng hốt, dứt khoát thu dọn hành lý mà bỏ đến nơi đất khách quê người.”
Tư Đồ Sênh khó hiểu, “Làm sao cô biết anh ta thu dọn hành lý?”
La Mật nói, “Cửa phòng ngủ mở rộng, quần áo bên trong vơi đi hơn phân nửa. Gầm giường rất nhiều bụi bặm, nhưng lại có một chỗ ước chừng mấy chục cm vuông sạch sẽ cực kỳ, thoạt nhìn vẻ như đã từng có một chiếc va li để ở đó. Trên mặt đất còn có dấu vết vật nặng bị kéo rõ ràng.”
Cô vừa nói, vừa đi theo Tư Đồ Sênh bước vào phòng ngủ.
Tư Đồ Sênh lấy một bộ quần áo ngủ màu đen ở trong tủ đồ ra, so so lên người mình, sau đó trực tiếp thoát y.
“Tôi có thể chụp hình làm kỷ niệm không?” La Mật giơ di động lên soi sáng đường cong hoàn mỹ trên sống lưng lõa thể của đối phương.
“Để chứng thực mối nghi ngờ cô đã ngoại tình của chồng cô sao?”
“Anh ấy không nghi ngờ anh đâu. Anh ấy biết tôi không có cảm giác với anh.”
“Hai người thường xuyên nói chuyện về tôi?”
“Là tôi thao thao bất tuyệt một mình thôi. Chẳng hạn thời điểm ‘chiến đấu’ trên giường, tôi sẽ nói, ‘Nhất định là công chủ xui xẻo kia đã lây vận đen sang cho em rồi’ chẳng hạn.”
“Tương tự như một câu cảm thán ‘Oh, my God’?”
“Tương tự như ‘Oh, Shit!’.”
Tư Đồ Sênh nhét cái váy Bạch Tuyết vào balo, “Mỗi lần ‘chiến đấu’ xong, ông xã cô sẽ phối hợp mà đáp lại một câu ‘Oh, Yes’?”
“Không, anh ấy thông thường sẽ kết lại một câu: ‘Hy vọng ông chủ của em làm nhiều việc thiện để tích đức về sau’ gì gì đó. Anh không biết chứ, anh ấy rất nhiệt tình với những hoạt động công ích.”
“Trước kia tôi đã từng nghĩ, hai người ở bên nhau chỉ là một sự tình cờ, hiện tại mới biết được, thì ra nó là một chuyện tất yếu.”
“Duyên trời tác hợp!” La Mật hạnh phúc nói.
“Đúng vậy, có một cục rắc rối quái dị ở bên thì cũng đỡ cô đơn.” Tư Đồ Sênh đảo qua đảo lại trong phòng, dùng chân đá đá mấy quả tạ tay ở dưới mặt đất, khóe miệng bất chợt lộ ra một nụ cười châm biếm, “Cô đoán xem khi Tống Xuân Lâm ở đây, anh ta đã nghĩ đến cái gì?”
La Mật khó khiểu, “Nghĩ đến cái gì? Ừm, ‘rốt cuộc được thả ra rồi, ai là kẻ đã bắt cóc mình đây?’ Hoặc là ‘tối nay ăn gì? Lẩu thì e là quá nóng, đặc sản địa phương thì quá xa, hay là sang khách sạn kế bên ăn buffet vậy’… Anh muốn nói cái gì?”
Tư Đồ Sênh trả lời, “Căn biệt thự này đích thực là của Tống Xuân Lâm sao?”
“Tống Xuân Lâm chỉ có một cái nhà. Đó chính là căn mà đám người áo đen kia ở tạm. Sau khi nhận được tin nhắn của anh, tôi đã từng điều tra, căn biệt thự này thuộc về một thương nhân tên là Vạn Xuân Phương. Công ty của anh ta lúc trước ở gần đây, nhưng hiện tại đã chuyển đi rồi, cho nên nhà ở đành phải bỏ hoang thôi. Còn về mối quan hệ giữa người này và Tống Xuân Lâm… thời gian quá gấp rút, tôi chưa tra ra được.”
“Bất kể hai người bọn họ có quan hệ như thế nào thì cũng không thể là tình nhân được. Tống Xuân Lâm không thường xuyên ngủ lại chỗ này.” Tư Đồ Sênh lấy tấm hình chụp Tống Xuân lâm mặc áo phông quần Jeans đứng ở trước một tòa nhà lớn nào đó ra, “Thân thể mập mạp, bụng bia nhô ra, bả vai và cánh tay đều là thịt mỡ. Người như thế chắc chắn không thường sử dụng tạ tay.” Trong khi đó, trên mặt sàn cạnh đôi tạ kia lại có dấu vết dịch chuyển.
La Mật không đồng ý, “Có thể khi quét dọn vệ sinh đã vô ý dịch chuyển thì sao.”
Tư Đồ Sênh đáp, “Có lý, nói không chừng anh ta là một người ưa sạch sẽ lại chịu khó làm việc nhà, sàn nhà cũng là anh ta tự mình lau dọn đi.”
Mặc dù biểu tình trên mặt Tư Đồ Sênh vô cùng nghiêm túc, nhưng La Mật và cậu quen biết đã nhiều năm, chỉ cần nhìn vào một thoáng nhướn mày của đối phương, cô liền hiểu được lời này mang nhiều ẩn ý. Quả nhiên, Tư Đồ Sênh lại nói, “Vì lúc nào cũng muốn giữ gìn vệ sinh cho nên anh ta đã dùng ‘ưu thế’ chiều cao một mét sáu mươi bảy và mặc một cái quần siêu dài vừa đi vừa dùng ống quần để lau sàn?”
La Mật lật qua lật lại quần áo trong tủ, “Đây đều không phù hợp với số đo của anh ta.”
Trừ khi Tống Xuân Lâm có sở thích mặc đồ ngoại cỡ… Nhưng mà chiếc quần Jeans phi thường vừa vặn trong ảnh lại lập tức phủ định giả thiết này.
La Mật hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Sênh nói, “Rất đơn giản. Đám người áo đen tùy tiện tìm một gian nhà trống để thả Tống Xuân Lâm, sau đó anh ta liền rời đi.”
La Mật cúi đầu nhìn vết tích do vật thể bị dịch chuyển rất mới ở dưới cầm giường, “Trước khi rời đi thấy tiền mờ mắt cho nên đã tiện tay cầm theo một ít đồ đạc của chủ nhà.”
“Cô bị người ta bắt cóc nhiều ngày, vừa được thả ra lại còn có tâm tư thừa nước đục thả câu?”
La Mật bày ra một ánh mắt thật thà không gì sánh được, tựa hồ biểu đạt: Yes, I do.
“Xin hãy dùng tư duy của một người bình thường mà phán đoán.” Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ nói.
La Mật tiếp lời, “Bị đưa đến một chỗ xa lạ, trong lòng anh ta chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ, có khả năng sẽ tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh. Thời điểm đó, điều quan trọng nhất với anh ta chính là an toàn và tự do. Vì thế cho nên, ngay sau khi phát hiện trong ngôi nhà này chỉ có một mình mình, anh ta nhất định sẽ rời đi. Như vậy, vấn đề đặt ra là ai đã xách cái va li ra khỏi nhà? Có thể là Vạn Xuân Phương vừa mới ghé về đây lấy đồ, mà cũng có thể là một nhóm người khác nữa.”
Tư Đồ Sênh cười cười, mặc vào chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen, nghênh ngang xuống lầu, vẻ mặt bình tĩnh, hành động tự nhiên, như thể mình chính là chủ nhân của căn nhà vậy.
Phòng khách vẫn là một mảnh tối tăm.
Cậu vươn tay mở đèn, phòng khách mang phong cách châu Âu lập tức được ánh sáng từ bộ đèn chùm chiếu rọi không sót một cái gì.
La Mật lập tức chú ý tới một vệt sẫm màu trên ghế sa lông. Căn nhà này đã rất lâu không người lui tới, vì thế mà bụi bặm giăng đầy, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được nơi này trước khi bị bỏ hoang đã từng được tỉ mỉ dọn dẹp một lần. Lớp bụi màu đen ở trên ghế sa lông rất không ăn khớp với hiện trạng của căn phòng.
Cô dùng một chiếc khăn bông lau qua một chút, sau khi xác định thứ bụi đen bán trên ghế là tàn tro mới được quệt lên, liền nói, “Là bột than. Từ đâu mà lại dính vào đây? Nhà máy điện?”
Tư Đồ Sênh dùng bàn tay để ước lượng diện tích vết bẩn trên ghế.
La Mật, “Diện tích lớn như thế này, phải là bốn người ngồi ở bên trên, hoặc là…”
“Một người cao trên dưới một mét bảy nằm ở trên.”
“Tống Xuân Lâm? Anh ta bị người mang từ mỏ than ra rồi đặt nằm lên đây?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Anh ta lên lầu thay quần áo, hoặc là trực tiếp rời khỏi nơi này… Không đúng.” La Mật chú ý tới phạm vi xung quanh chỗ dính bột than ở trên ghế, nếu như Tống Xuân Lâm đi qua đi lại, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết ở những chỗ khác nữa mới phải. Cô lấy kính lúp ra bắt đầu tỉ mỉ quan sát khắp cửa ra vào cùng với bậc thang, nhưng là không phát hiện bất cứ vết tích nào, “Có người xóa dấu vết sao?”
Tư Đồ Sênh vặn lại, “Thế thì vì sao không lau sạch cái sa lông? Đây là ghế da.”
La Mật trầm ngâm.
“Chúng ta có thể hình dung lại từ lúc người nọ bắt đầu bước chân vào cửa.” Tư Đồ Sênh nói, “Một người toàn thân dính đầy bột than, sau khi vào nhà liền nằm lên ghế sa lông, sau đó, anh ta bất ngờ rớt từ trên ghế xuống.”
La Mật cắt lời, “Làm sao anh biết anh ta ngã từ trên ghế xuống?”
Tư Đồ Sênh ngồi xổm trước ghế sa lông, “Cô nhìn kỹ những bụi than này đi. Chúng tập trung thành một mảng lớn ở ngoài rìa, điều đó có nghĩa là người đang nằm trên ghế phải trực tiếp lăn xuống đất. Nếu như anh ta ngồi dậy, thì không thể xuất hiện dấu vết như kiểu ma sát toàn thân như thế này được.”
La Mật gật đầu.
“Anh ta từ trên ghế rơi xuống, nhưng mặt đất lại hoàn toàn không có bột than…”
“Có cái gì đó đã đỡ được anh ta.” La Mật dừng lại một chút, sau đó hai mắt sáng bừng, “Là cái va li!”
Tư Đồ Sênh, “Một cái va li mấy chục cm vuông, một người cao chừng mét sáu – mét bảy, làm có có thể nhét vừa.”
La Mật nói, “Quá âm hiểm rồi! Rõ ràng đã mang người đi, lại còn mang theo nửa tủ quần áo, khiến cho chúng ta nghĩ là Tống Xuân Lâm đã tự mình rời khỏi.”
Tư Đồ Sênh lắc lắc ngón tay, “Đối phương không có ý định lừa gạt chúng ta.”
“Vậy tại sao quần áo trong tủ chỉ còn một nửa?”
“Hẳn là Vạn Xuân Phương đã tự mình mang theo khi rời nhà. Cô không phát hiện ra sao, quần áo trong tủ đa phần đều đã lỗi thời.” Tư Đồ Sênh ghét bỏ chỉ vào bộ áo ngủ trên người mình, “Kể cả cái này.”
La Mật xâu chuỗi một vài manh mối lại với nhau, “Nói cách khác, đám người áo đen đã ném Tống Xuân Lâm dính đầy bụi than lên cái ghế này, sau đó lên lầu lấy cái vali rồi mang anh ta đi. Nghe ra thì đây giống như một trạm dừng chân vậy. Giả thiết này cũng không quá khả thi đi?”
“Ừ, giả thiết này không hợp lý. Nhưng là chỉ cần thay đổi một chi tiết nhỏ thì liền hợp lý thôi.”
Bất chợt một giả thiết liền lóe lên trong đầu La Mật, chính là cô lại không nói được thành lời.
“Có hai nhóm người.”
“Một đưa người tới đây, một thì mang người đi!” La Mật siết chặt nắm đấm, hưng phấn mà khua tay.
“Nhóm mang người đi là ai?”
La Mật bừng tỉnh.
Tư Đồ Sênh lại nói, “Cái này có thể làm phương án loại trừ. Người biết rõ Tống Xuân Lâm bị đưa đến nơi này, chỉ có đám áo đen, tôi, và…”
“Và ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.