Thiên Vương II

Chương 39:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****C39Mặc dù đang là tháng sáu, thế nhưng nửa đêm ra ngoài vẫn có chút lạnh.
Tư Đồ Sênh đứng ở cửa khách sạn chờ Anh Lệ Cần lái xe tới, thuận tay kéo rớt sợi dây buộc tóc, để mái tóc dài rủ xuống hai vai.
“Cậu làm gì vậy?” Anh Hạo Hanh quái dị mà nhìn đối phương.
Tư Đồ Sênh tùy tiện gẩy gẩy mấy cái: “Hơi lạnh, thay cho áo choàng.”
Anh Hạo Hanh kéo áo khoác của mình, do dự một chút rồi cởi ra. Một cơn gió lạnh ùa tới, hàn ý nhè nhẹ xâm nhập vào tứ chi sau đó lan ra khắp cơ thể, anh hít hít mũi, há miệng chính là hắt xì một cái.
Tư Đồ Sênh quay đầu sang, trong mắt tràn đầy thương hại đối với chỉ số thông minh của người nọ: “Nhìn anh kìa, ‘nóng’ đến mức bị cảm luôn rồi.”
“…” Anh Hạo Hanh nói, “Vậy cậu đưa ‘áo choàng’ cho tôi mượn đi.”
Tư Đồ Sênh tìm mấy sợi tóc rụng ở trên vai mình, vẻ mặt vô cùng khẳng khái mà đưa cho Anh Hạo Hanh.
Người nọ cúi đầu nhìn mấy sợi tóc trong tay, từ từ cất vào trong áo.
Tư Đồ Sênh hỏi: “Anh cất tóc của tôi làm gì?”
“Cao hứng thì làm một người nhân tạo, mất hứng liền dùng để tết búp bê thế mạng mà đâm.”
Tư Đồ Sênh: “…” Mong anh sớm ngày buông đao thành Phật, không buồn không vui.
Đúng lúc ấy, Anh Lệ Cần lái xe tới đón hai người bọn họ, chạy tới cái thùng rác gần nhất hiển thị trên bản đồ.
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Tiền đâu?”
Anh Lệ Cần lấy một bịch to ở trên ghế phó lại đưa cho cậu. Trong bịch có tất cả tám gói tiền, mỗi gói là một vạn Nhân dân tệ, đều được bọc lại bằng giấy báo. Tư Đồ Sênh lấy tám cái túi nilon từ trong ba lô ra, bỏ các gói tiền kia vào từng túi mội, nói: ”Trong thùng rác cái gì cũng có, giấy báo không ngăn được nước, bọc nilon thì vẫn tốt hơn.”
Anh Lệ Cần thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ”Cám ơn.”
Hiện tại còn một lúc nữa là đến hai giờ sáng.
Anh Lệ Cần đậu xe ở ven đường, ghé vào siêu thị bán hàng 24/24 mua hai hộp đồ uống nóng cho bọn Tư Đồ Sênh, còn mình thì châm một điếu thuốc, đứng ngoài xe lặng lẽ hút.
Tư Đồ Sênh dùng ngón tay nhẹ nhàng day day lên huyệt Tinh Minh của mình (*), sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
(*) Huyệt Tinh Minh: ở giữa mắt và sống mũi (chú thích hình)C39-ct
Anh Hạo Hanh duỗi chân không được, vươn tay đẩy lưng ghế phó lái dựng đứng dậy, gác lên. Song còn chưa nằm xuống, anh đã nhìn thấy Anh Lệ Cần ở ngoài xe ra hiệu với mình.
Vặn vặn lắc lắc cái đầu, Anh nhị thiếu làm bộ như không nhìn thấy.
“Cốc cốc.” Anh Lệ Cần gõ vào cửa kính xe.
Tư Đồ Sênh mở to đôi mắt, nhìn về chỗ phát ra thanh âm.
Anh Hạo Hanh có chút tức giận, xuống xe hỏi: “Cái gì?”
Anh Lệ Cần lấy ra một túi mì trẻ em (*) nho nhỏ: “Khi còn bé em rất thích ăn.”
(*) Mì trẻ em: Loại mì bóp vụn be bé cho trẻ con ăn sống
Anh Hạo Hanh tiếp nhận gói mì, đùa cợt mà cười cười: ”Thế nhưng mẹ tôi không thích tôi ăn nó, cho nên anh liền một bên lấy lòng tôi, lén mua đưa cho tôi, một bên đi mách lẻo.”
Anh Lệ Cần cúi đầu: “Khi đó anh còn nhỏ.”
“Tôi càng nhỏ hơn.”
Anh Lệ Cần trầm mặc một hồi, nói: ”Anh không có ấn tượng quá sâu sắc với mẹ của mình, chỉ nhớ mang máng là bà có một gương mặt lạnh như băng. Sau khi ba ba tái hôn, mẹ em đối xử với anh rất tốt, anh đã từng cho rằng mình sẽ hạnh phúc mãi mãi trong một gia đình có ba người, cho đến khi em được sinh ra.”
Anh Hạo Hanh tức giận mà nở nụ cười: ”Tôi nên cảm ơn anh vì đã không có bóp chết tôi vào lúc đó sao?”
Anh Lệ Cần thở dài thườn thượt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: ”Khi đó anh mới biết, mẹ em đối đãi với anh khách khí biết nhường nào, với em, bà mới là vô tư chân thực.”
Khóe miệng Anh Hạo Hanh khẽ nhếch, tựa hồ hài lòng với những lời biểu đạt sâu trong đáy lòng của đối phương.
“Anh rất ghen tị với em.” Anh Lệ Cần nói, ”Tự ti và ghen ghét. Một mặt bời vì sợ bị vứt bỏ mà tận lực lấy lòng em, thu được sự tín nhiệm và ỷ lại của em, một mặt lại muốn phá hoại quan hệ giữa em và mẹ, hòng giành được sự quan tâm cùng coi trọng của bà. Kỳ thực, anh chỉ là một kẻ đáng thương sợ bị vứt bỏ mà thôi.”
Anh Hạo Hanh lại hỏi: ”Vì sao anh không sử dụng chiêu này với ba?” Rõ ràng, Anh Hành Sơn mới là người có cùng huyết thống với anh ta.
“Ở trong lòng ba, mẹ em quan trọng hơn.” Kiếp sống ăn nhờ ở đậu khiến anh ta dưỡng thành thói quen lúc nào cũng nhìn sắc mặt nghe lời nói mà phán đoán tâm tư người khác. Từ lúc còn rất nhỏ, anh ta đã phát hiện tình cảm của Anh Hành Sơn dành cho Giang Lệ Hoa, bởi vì quá sâu quá nặng cho nên mới che giấu thật cẩn thận, cẩn thận đến mức ngay cả đương sự cũng không thể nhận ra. Anh Lệ Cần nghiêng người, không chút để ý mà đưa tay lau lau khóe mắt, hít sâu một hơi, mới quay đầu nhìn Anh Hạo Hanh nói, ”Em có đồng ý tha thứ cho anh không? Một người anh tự ti và yếu đuối?”
Anh Hạo Hanh rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”
Anh Lệ Cần khẽ động trong lòng, vội đáp: ”Đương nhiên!”
“Vậy bây giờ anh còn ghen tị với tôi không?”
“Tất nhiên không, hiện tại anh chỉ muốn chăm sóc em, quan tâm em, yêu thương em.”
“Tôi và Chu Duy Ân, ai quan trọng hơn?”
Anh Lệ Cần ôn nhu nói: ”Tuy rằng các em đều là em trai anh, nhưng chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, đương nhiên tình cảm tốt hơn, con người gần thương xa thường, anh cũng không ngoại lệ.”
“Nếu vậy…” Anh Hạo Hanh ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội nhìn đối phương, ”Bây giờ tôi thân thể yếu nhược rất cần nghỉ ngơi, đầu váng mắt hoa muốn ngủ một giấc, anh có thể đưa tôi trở về, đừng quản mấy chuyện vớ vẩn thế này nữa được không?”
Ý cười trên mặt Anh Lệ Cần bỗng chốc cứng đờ.
Anh Hạo Hanh vươn tay, dùng sức vỗ vỗ lên mặt đối phương: ”Nhiều năm như vậy rồi, thế mà anh vẫn thích giả bộ ngây ngô kể khổ, một chút tiến bộ cũng không có.”
Anh Lệ Cần nói: ”Dù sao cậu ấy cũng là em trai anh, anh không thể bỏ mặc.”
“Anh đã có lựa chọn rồi, vậy thì đây chính là lựa chọn của tôi.” Anh Hạo Hanh ra vẻ chẳng hề gì, nhún nhún vai, mở cửa xe, chui vào bên trong.
Anh Lệ Cần nhả điếu thuốc trong miệng, vứt đầu mẩu xuống đất, dùng chân nghiến nghiến.
Anh Hạo Hanh thấy vậy, thò đầu ra.
Anh Lệ Cần tràn ngập chờ mong mà quay lại.
“Tùy tiện xả rác khắp nơi,” Anh Hạo Hanh khinh thường mà nhếch nhếch khóe miệng, “Anh thật sự thích hợp làm anh trai Chu Duy Ân hơn nhiều lắm.”
Hai giờ sáng, trên đường đã không còn người qua lại, chỉ có vài chiếc xe vùn vụt xẹt qua.
Anh Lệ Cần đi đến bên cạnh thùng rác, nghe ngóng động tĩnh xung quanh, cuộn cuộn cái bao nilon rồi ném vào thùng rác. Khi anh ta trở lại xe, chợt nghe Tư Đồ Sênh phiền não hỏi: “A? Không biết phải ném vào thùng rác tái chế hay là thùng rác không tái chế nha?”
Anh Lệ Cần: ”…”
Có xe để di chuyển, trên đường lại vắng vẻ không vật cản, việc phân tiền bỏ vào trong tám thùng rác nhanh chóng hoàn thành.
Tư Đồ Sênh đầu dựa vào cửa kính xe, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm về phía cái thùng rác: ”Khi nào thì bọn bắt cóc sẽ đến lấy tiền? Lấy tiền bằng cách thức gì đây?”
Anh Lệ Cần khởi động ô tô: “Trong thư gã đã nhấn mạnh rằng không được phái bất luận kẻ nào bám theo giám sát. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi.”
Tư Đồ Sênh nói: “Anh trả năm mươi vạn tệ, chính là muốn mời tôi ở một bên ngủ gà ngủ gật cùng anh?”
Anh Lệ Cần nhìn vào kính chiếu hậu, mặc dù không mặt đối mặt với Tư Đồ Sênh nhưng vẫn khó tránh khỏi ánh mắt quỷ dị của cậu trong gương, đặc biệt có thâm ý nói: ”Tôi đây là muốn đảm bảo không thể xảy ra bất trắc.”
Tư Đồ Sênh cũng là biểu tình ý vị sâu xa, cười cười: ”Ừm. Nếu là như vậy, anh tìm đúng người rồi. Nghĩ tới tương lai, hy vọng sau này anh sẽ không hối hận.”
Anh Lệ Cần hỏi: “Có ý tứ gì?”
Tư Đồ Sênh không trà lời, nói: “Năm mươi vạn xin chuyển vào tài khoản của tôi đúng hạn định.”
Anh Hạo Hanh đang dựa đầu vào cửa sổ, bất chợt điều chỉnh tư thế, ngả lên vai của Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh định vươn tay đẩy đối phương ra, song lại bị người kia tóm được, còn cố tình cù nhẹ vào lòng bàn tay mình một cái. Thoáng chút giật mình, cậu không chút khách khí mà đẩy người ra.
Dưới ánh sáng hôn ám trong xe, Anh Lệ Cần không phát hiện động tác nhỏ của hai người bọn họ, chỉ đơn giản cho rằng Anh Hạo Hanh rất mệt, liền nhỏ giọng nói: ”Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Cũng được.” Tư Đồ Sênh dựa đầu vào cửa sổ, khép đôi mắt lại.
Anh Lệ Cần trầm mặc một lát, lại nhịn không được hỏi: “Bọn bắt cóc sẽ có tin tức chứ?” Mặc dù biết những gì Tư Đồ Sênh nắm được cũng không nhiều hơn so với mình, thế nhưng anh ta vẫn cầm lòng không đặng mà lên tiếng.
Tư Đồ Sênh cũng không cô phụ kỳ vọng của đối phương: ”Sẽ.”
Một từ “Sẽ” này lại làm cho Anh Lệ Cần mỏi mắt chờ mong những bốn ngày. Buổi tối ngày hôm sau, Anh Hạo Hanh trở về thành phố A để đi học. Ngày thứ ba, Tư Đồ Sênh ra khỏi khách sạn, đến khuya mới trở về, trên người còn mang theo một mùi hôi nồng đậm. Anh Lệ Cần hỏi cậu đi đâu, song lại bị đối phương hàm hồ lấp liếm cho qua chuyện. Trong lòng nôn nóng vô cùng, anh ta liên tục trực tiếp rồi lại ám muội thăm dò vài lần, thế nhưng không hề có tiến triển.
Đến ngày thứ năm, Giang Lệ Hoa gọi một cuộc điện thoại tới đây, hỏi anh ta xem tết Đoan Ngọ này có về nhà hay không. Anh Lệ Cần hơi hơi do dự, sau đó đồng ý và dặn Tư Đồ Sênh tiếp tục ở lại huyện Z theo dõi tình hình.
Tư Đồ Sênh nghĩ tới phán đoán của mình trong mấy ngày nay, cảm thấy năm mươi vạn của người kia xuất ra có phần oan uổng, vì thế thuận miệng mà đáp ứng.
Trước tết Đoan Ngọ một ngày, cậu nhắn một cái tin chúc mừng ngắn ngủi cho La Mật.
La Mật lập tức gọi điện lại để hỏi về phúc lợi dịp lễ tết.
Tư Đồ Sênh: “Tìm được Chu Duy Ân chưa?”
La Mật trả lời: ”Tôi giúp anh tiếp nhận một vụ làm ăn, giúp người ta sắp đặt một hôn lễ cả đời khó quên!”
“… Cô định bảo tôi đi cướp cô dâu hay là cướp chú rể?”
“Thù lao là một trăm vạn, chưa tính phí đạo cụ.”
“… Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Cô dâu và chủ rể yêu cầu đặc biệt đơn giản…” La Mật còn đang lải nhải quảng cáo ở trong điện thoại, tiếng chuông cửa đã bất chợt vang lên. Tư Đồ Sênh đi mở cửa, ngay sau đó nhìn thấy hai cái bánh chưng lắc lư ở trước mặt mình.
Anh Hạo Hanh hạ bánh chưng xuống, cười đến phi thường xán lạn: ”Tết Đoan Ngọ vui vẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.