Thiên Vương II

Chương 8:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****C8
Rời khỏi tòa nhà, Tư Đồ Sênh cũng không đi xa. Cậu ghé vào quán ăn vặt ven đường gọi một tô mì, sau đó nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn cao áp bên cạnh mà bưng bát lên ăn một cách thoải mái.
Tuy rằng hiện tại đang là mùa hè, thế nhưng ban đêm cũng mang theo một chút gió lạnh. Hơi nóng từ tô mì bốc lên làm cho tầm nhìn của cậu thoáng chốc trở nên mịt mờ. Cách một làn khói trắng, cậu thoáng thấy một thân ảnh lóe lên bên cạnh bụi cây ngay sát tòa chung cư rồi vội vàng biến mất.
Vừa vươn người về phía trước, Tư Đồ Sênh liền thấy một chiếc xe bảy chỗ màu xám từ trong con hẻm tối bên cạnh quán ăn phóng ra. Chiếc xe nọ phanh kít một cái, dừng lại ngay khi cách mũi giày của cậu khoảng chừng hai mươi centimet.
Một cô gái vóc người mảnh khảnh nhanh chóng bước ra từ ghế phụ lái, lắc đầu hất hất cái bím tóc to đùng, hì hì cười nói, “Ông chủ, gọi tôi tới ăn tối sao? Quá khách khí rồi, về sau cứ trực tiếp đóng hộp rồi đưa đến cửa nhà tôi, được không? Mặt nạ dưỡng chất mà chỉ đắp được phân nửa thời gian thì lãng phí lắm!”
Tư Đồ Sênh cúi đầu nhìn ngực áo thấm ướt hơn nửa bát nước mì do bản thân mình bởi vì bị kinh hách mà làm đổ ra, sau đó chậm rãi thở dài một hơi, “Bữa đêm của cô vừa mới mời quần áo của tôi ăn rồi đó, cô nàng La Mật thân mến ơi.”
La Mật ghét bỏ mà nhìn hai sợi mì còn sót lại trong bát của Tư Đồ Sênh, “Tôi đã từ lâu không còn ăn cơm thừa canh cặn nữa rồi.”
“…” Tư Đồ Sênh nghĩ tới cảnh đời của mỹ nữ trước mặt thì hỏa khí vừa dâng lên trong lòng nhất thời nguội lạnh hẳn đi, “Muốn ăn cái gì cô tự gọi đi, nhưng không được đóng gói mang về!” Ký ức ăn hết một trăm mười ngàn hộp thực phẩm của cô gái này khiến cho hắn mỗi lần nhớ lại đều đau đầu dữ dội không thôi, “Tôi nhớ là trong xe của cô có quần áo để thay đúng không?”
La Mật trả lời, “Yes, ngày hôm qua tôi mới bỏ lên một đống mới đấy.”
Tư Đồ Sênh chui vào trong xe, mở khóa kéo của bao hành lý để ở ghế sau, bắt đầu tìm quần áo. Bị đống đồ thời trang màu sắc sặc sỡ thiếu chút nữa chói mù mắt, cậu vất vả lắm mới tìm được một bộ y phục mộc mạc màu đen, bất quá nhìn kỹ lại là một cái váy đuôi cá tay dài hở ngực!!!
“Không có quần áo đàn ông sao?” Tư Đồ Sênh thò đầu ra cửa kính xe, hỏi.
La Mật dùng một cái tăm, liên tục khều ốc bỏ vào cái miệng dính đầy dầu mỡ.
“Có. xuýttt…”
“Xuýttt xuýtttttt…, ở nhà.”
“Honey của tôi mặc, Xuýtttttt…”
[Xuýttttt: tiếng vang lên khi ăn uống, điển hình là lúc ăn mì]
Tư Đồ Sênh nói, “Những lời này, cô có thể nói liền một hơi không?”
La Mật há miệng hít khí, “Ốc cay quá nha.”
“Cô có thể ăn loại không cay.”
“Không cay rồi đấy chứ.”
Khi một người quyết tâm ăn cay uống đắng thì người ngoài cuộc có thể làm cái gì nào? Khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Tư Đồ Sênh liếc mắt xem thường, sau đó nghiến răng nghiến lợi thay một cái áo T Shirt màu hồng phấn bóng lộn. Mặc dù nhà thiết kế của chiếc áo này vốn định hình nó theo kiểu dáng đơn giản rộng rãi, thế nhưng khi mặc lên người Tư Đồ Sênh lại biến thành bó chẽn mất rồi.
La Mật nhìn Tư Đồ Sênh mặc chiếc T Shirt hồng phấn bước xuống, ánh mắt bỗng chốc sáng bừng, giơ điện thoại lên nhắm thẳng vào mặt của cậu, “Có thể chụp lại một tấm up lên Wechat (*) không?”
(*) Wechat: một công cụ nói chuyện phiếm trên mạng,cũng bao gồm cả status, hình ảnh, tương tự zalo của VN vậy.
Tư Đồ Sênh nói, “Ông xã cô mới gọi điện thoại hỏi thăm xem dạo này biệu hiện trên phương diện công tác của cô như thế nào.”
La Mật giật mình cắn mạnh vào vỏ ốc.
“Lúc đó tôi bận quá, mới nói qua loa vài câu. Tôi cảm thấy có lẽ nên trao đổi nhiều hơn về việc phát triển công tác của cô đi.”
La Mật quyết đoán buôn điện thoại xuống, “Người trên wechat chỉ có thể tin tưởng một chút xíu thôi! Sự tín nhiệm giữa con người với con người như thế nào lại trở nên mong manh như vậy a? Dứt khoát thôi đi vậy!”
Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy hai bóng người dây dưa do dự chạy ra khỏi cửa lớn khu chung cư, Tư Đồ Sênh liền vội vàng bỏ tiền xuống bàn, kéo La Mật lên xe, nhanh chóng nổ máy.
Tiếng rú như sấm rền của động cơ ô tô phá tan bầu không khí vắng lặng giữa đêm khuya.
Đôi nam nữ bị hoàn cảnh xô đẩy nọ sau khi trải qua hai lần bị chôn sống hụt đã biến thành chim sợ cành cong. Bọn chúng vừa thấy một chiếc ô tô xa lạ từ bên đường phóng tới liền sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra, chạy cũng không chạy được.
Tư Đồ Sênh dùng mũi xe chặn đường hai người bọn họ, nhảy xuống vỗ vào bả vai của gã đàn ông, “Đừng nhìn tôi như thế, cứ như thể tôi đang nói chuyện với một đám dê nướng nguyên con biết chớp mắt vậy.”
Cô nàng hoàn cảnh nhanh chóng suy sụp, “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Muộn thế này rồi sẽ rất khó gọi xe, tôi lái xe đưa hai người về nhà.” Tư Đồ Sênh mở cửa xe, nói.
Người đàn ông kia thế nhưng lại miễn cưỡng mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt, “Trời đêm đẹp thế này, ngồi xe thì lãng phí quá, chúng tôi muốn tranh thủ đi tản bộ rồi mới về nhà.”
Tư Đồ Sênh buồn rầu hỏi, “Chẳng lẽ hai ngời phải què chân tôi mới có cơ hội đưa một đoạn đường hay sao?”
“… Cảm ơn.” Cô gái vội vã lên xe.
Người đàn ông hoàn cảnh cũng ngoan ngoãn đi vào, thế nhưng trong lòng đang diễn ra một hồi đấu tranh kịch liệt. Hai hàm răng gã nghiến kèn kẹt. Sau cùng, bản tính hung hăng nóng nảy đã chiến thắng sự sợ hãi, gã vung nắm đấm định đánh ra bên ngoài. Bất quá, ngay thời điểm ấy, một bàn chân vững vàng đạp thẳng vào mông gã, khiến cho gã trực tiếp cắm đầu vào trong xe.
Anh Hạo Hanh thu chân lại, quay sang cười với Tư Đồ Sênh, “Không cần cảm ơn.”
Tư Đồ Sênh nghiêng người cản trở cái người bất thình lình xuất hiện lại còn đang định nhảy lên xe của mình kia, nói, “Tôi nhớ là anh có một chiếc Hummer phi thường oai phong lẫm liệt.”
“Bị khóa lại rồi. Không ngại có thể cho tôi quá giang một đoạn chứ?”
“Tôi có thể cho anh mượn xe máy, một vạn đồng một tiếng.”
Anh Hạo Hanh liếm môi, tươi cười vô hạn như ánh mặt trời, “Quên không nói cho cậu biết, xe máy của cậu cũng bị khóa lại luôn rồi.”
“Sao lại bất cẩn đến nghiệt ngã ngư vậy chứ, vừa nghe đã biết là có âm mưu…” Tư Đồ Sênh đột nhiên đứng thẳng, áp sát người vào lồng ngực đối phương, ghé môi kề bên tai anh ta, nhỏ giọng hỏi, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Anh Hạo Hanh thuận thế vươn tay ôm ngang vòng eo người kia, kéo sát thân thể cậu ta lại, gò má tựa như hữu ý vô tình mà chạm chạm vào mặt đối phương, “Cậu nói xem?” Làn da của người này quả nhiên trơn mịn đúng như anh tưởng tượng.

Bị trêu ghẹo rồi?
Tư Đồ Sênh toàn thân dựng thẳng lông mao, theo bản năng lên gối ý đồ công kích. Thế nhưng hành động của cậu lại bị đối phương dự đoán được, vì thế dễ dàng cản lại.
Anh Hạo Hanh chen chân vào giữa hai chân Tư Đồ Sênh, đè chặt cậu lên cửa xe, ghé môi sát vào tai cậu, vờ như vô ý mà phả tới từng luồng hơi nóng, “Nửa đêm không ngủ lại còn ra một đòn phản kích, bắt cóc con tin, cậu muốn làm gì đây?”
Tư Đồ Sênh giãy giụa không có hiệu quả liền dứt khoát mặc kệ, quay đầu sang một bên nói, “Học theo tấm gương sáng của Lôi Phong (*), làm việc tốt, đưa ngời về nhà, không được sao?”
(*) Lôi Phong: thanh niên tiêu biểu người tốt việc tốt của TQ.
“Rốt cuộc là đưa người về nhà hay là đưa người về chầu tiên tổ?”
Tư Đồ Sênh kinh ngạc, “Anh nghĩ là tôi muốn giết bọn chúng?”
“Chẳng lẽ…”
Lời nói của Anh Hạo Hanh còn chưa dứt đã có dị biến nảy sinh!
Gã đàn ông hoàn cảnh thừa dịp hai người bọn họ dây dưa liền mở cửa xe phía bên kia, chạy thẳng ra ngoài.
Ngay sau đó, Anh Hạo Hanh đảo mắt nhìn sang phía bên trái, ngây ngốc nhìn một cái bình xịt chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trên tay của Tư Đồ Sênh. Anh phát hiện thân thể mình dần dần trở nên tê dại, không cam lòng bật ra mấy tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, sau đó vô lực đổ về phía trước, gắt gao dán chặt vào người của Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh bị đè đến mức suýt chút nữa thì phun cả lục phủ ngũ tạng ra luôn.
May mắn Anh Hạo Hanh chỉ giãy giụa một cái rồi nhanh chóng mất đi ý thức mà ngã xuống. Tư Đồ Sênh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh ta.
Ở phía bên kia thùng xe cũng phát ra một tiếng ‘phịch’, giống như có cái gì đó ngã xuống vậy. Tư Đồ Sênh nhanh chóng đưa Anh Hạo Hanh lên xe, vừa vặn nhìn thấy La Mật cũng đang chật vật nhét gã đàn ông cao lớn nọ vào trong.
Trong xe nhồi thêm hai quái vật khổng lồ khiến cho không gian nhanh chóng trở nên chật hẹp.
La Mật nói, “Anh ta muốn chạy, cho nên tôi phải gây mê.”
Tư Đồ Sênh, “Người này không muốn chạy, nhưng tôi cũng gây mê anh ta rồi.”

Cô nàng hoàn cảnh ngoan ngõan ngồi ở trong xe, tận lực co quắp thân thể, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình.
Màn đêm nặng nề buông xuống, hai bên đường phố chỉ có vài ngọn đèn lác đác thắp lên, những công trình kiến trúc cao lớn lộng lẫy bên ngoài trong đêm tối chỉ còn là những hình lập thể đen sì đủ hình đủ dạng. Cô nàng hoàn cảnh đảo mắt quan sát khung cảnh đang vùn vụt trôi qua bên ngoài cửa sổ, muốn tìm kiếm một chút thân quen, thế nhưng càng tìm càng thấy xa lạ, vì thế cũng càng thêm hoảng sợ.
Đã ra khỏi nội thành rồi sao?
Bọn họ muốn đi đâu?
Mình sẽ bị xử lý như thế nào?
Mắt thấy con đường phía trước càng ngày càng hẹp, trái tim cô gái cũng như từng bước từng bước đi vào ngõ hẹp tối tăm, không có ánh sáng cũng không có tương lai và hy vọng.
Tư Đồ Sênh ngồi trên ghế phó lái bất chợt xoay người nhoài ra khỏi tay thế, ghé sát vào cô gái nọ, “Thức đêm không tốt cho da dẻ của phụ nữ đâu, không ngủ một lúc sao?”
Cô nàng hoàn cảnh đề cao cảnh giác, “Không muốn. Tôi kì thực rất thanh tỉnh, tuyệt đối không mệt chút nào.”
“Vậy chúng ta tâm sự?”
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện về các người và bọn mang kính đen kia.”
“Những gì biết tôi đều nói cho anh cả rồi.”
“Phải không?” Tư Đồ Sênh lấy ra một phong kẹo cao su, đưa cho cô nàng một cái, “Cẩn thận nhớ lại xem. Tỷ như, vì sao cô lại cho rằng bọn chúng không có cái gì là không biết?”
Cô nàng hoàn cảnh nuốt nước miếng, tiếp nhận viên kẹo cao su bỏ vào trong miệng. Vị ngọt của dưa Ha-mi dần dần tản mác, góp phần giảm bớt những chua xót trong lòng cô. Sau khi do dự một hồi, cô gái lên tiếng nói, “Bọn chúng cái gì cũng biết. Ba ngày gần đây, chúng tôi ăn gì, làm gì, trong nhà có những ai, phát sinh những sự tình gì, thậm chí… Tóm lại, bọn chúng thực sự là không có gì mà không biết!”
Tư Đồ Sênh nói, “Nếu cho tôi đủ thời gian, tôi cũng có thể làm được y như bọn chúng thôi.”
“Không, không đơn giản như anh tưởng đâu! Bọn chúng ngay cả chuyện tôi nửa tháng không thay quần lót cũng biết!”
Sau khi “phụt” một tiếng, Tư Đồ Sênh lại lộ ra biểu tình nghiêm túc không gì sánh được.
Ý thức được bản thân mình vừa mới nói gì, cô nàng hoàn cảnh bắt đầu đỏ mặt, “Trời mưa quần áo không kịp khô, tôi dùng tạm. Hơn nữa, tôi không hề ra khỏi nhà, vẫn luôn trốn trong phòng ăn mì gói hơn nửa tháng, chuyện này ngay cả bạn trai của tôi cũng không biết đâu.”
“Người chỉ có hai cái quần lót lại gặp một trận mưa kéo dài hơn nửa tháng, đích thực là khiến người ta tan nát cả cõi lòng.” Tư Đồ Sênh ngoài miệng thì cảm thán một câu như vậy, thế nhưng trong lòng lại càng thêm căng thẳng. Ngay cả sự việc người thân bên cạnh cô nàng cũng không biết, thế mà bọn chúng lại biết. Chẳng lẽ bọn chúng thực sự tồn tại ở khắp mọi nơi, không gì là không hay không biết?
“…”
“Bọn chúng có điểm đặc trưng gì?”
“Tất cả đều đội mũ và đeo kính đen, vóc người đều rất cao, chắc chắn phải trên một mét tám.” Cô gái ngưng thần suy nghĩ, “Bọn chúng hành động vô cùng ăn ý, giống như đã trải qua huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc vậy. A, bọn chúng giống như quân nhân!”
Tư Đồ Sênh thoạt nhìn không lộ ra một chút bất ngờ nào, “Còn gì nữa?”
Cô gái nhắm mắt lại, trong đầu tua lại từng cảnh tượng đã gặp qua, bất chợt lên tiếng, “Bọn chúng đã từng nói chuyện bằng tiếng nước ngoài, thế nhưng tôi không biết là tiếng nước nào.”
“Ngoại ngữ? Có thể miêu tả một chút không?”
“Chỉ có một câu, hơn nữa còn nói rất nhanh. Tôi thực sự không nhớ được. Nhưng chắc chắn không phải tiếng Anh.” Cô gái sợ Tư Đồ Sênh truy hỏi tiếp liền chủ động nói, “Những cái khác, tôi đều đã nói cả rồi.”
“Được rồi, một vấn đề cuối cùng: Cô gặp bọn chúng ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.