Thiết Huyết Đại Minh

Chương 14: Hai ngàn vạn lượng bạc trắng (1)




Một đêm máu tanh rốt cục trôi qua.
Trong thành Thịnh Kinh nguyên bản ở hơn ba vạn người già, phụ nữ và trẻ em Kiến Nô, trong đó hơn hai vạn người chạy ra ngoài thành, còn dư lại hơn một vạn người thì toàn bộ đã bị chết thảm dưới đao tàn sát của quân Minh, trong đó còn có ít nhất hai ngàn thiếu niên Kiến Nô, bọn họ đã vĩnh viễn không có cơ hội trưởng thành rồi trở thành chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến. Khi mặt trời lại mọc lên, toàn bộ thành Thịnh Kinh đã thành một mảnh Tu La huyết ngục.
Trên đường cái, thi thể của người Kiến Nô nằm lung tung đầy đất, có người già, có phụ nữ, cũng có trẻ con.
Ngoại trừ phương Bắc hoàng cung và hai bên phủ Thân vương Bối Lặc, còn lại hơn phân nửa trong thành đã lâm vào biển lửa, khói đen đặc bay cao, từ hơn mấy chục dặm bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Gia đinh của Vương Phác đã hoàn toàn khống chế thành Thịnh Kinh.
Ngọc tỷ đã tới tay rồi, Lễ Thân vương Đại Thiện, Trịnh Thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng cùng với hai sủng phi của Hoàng Thái Cực là Hải Lan Châu, Bố Mộc Bố Thái của Kiến Nô cũng đã trở thành tù binh của Vương Phác, có thể tưởng tượng được, nếu Vương Phác có thể mang theo ngọc tỷ và bốn tù binh này trở lại Đại Minh, toàn bộ đế quốc Đại Minh đều sẽ tung hô Vương Phác hắn, bại trận ở Tùng Sơn cũng liền có thể một bút xóa bỏ rồi.
Dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó, để các huynh đệ ăn no nê, ngủ một giấc thật say, tối nay sẽ chuyển hướng Triều Tiên, đợi đến khi Hoàng Thái Cực nhận được tin tức Thịnh Kinh rơi vào tay giặc mà phái đại quân quay về viện trợ, chỉ sợ Vương Phác và gia đinh của hắn sớm đã qua sông Áp Lục rồi.
-Tướng quân, tin tức tốt!
Vương Phác đang muốn tìm người kêu Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử tới thảo luận, Đại Hồ Tử lại tự mình đến đây, lớn tiếng nói: -Tướng quân, tin tức vô cùng tốt, ha ha ha...
Bởi vì hành động thuận lợi, Vương Phác lúc này tâm tình cũng khá tốt, cười hỏi: -Râu Rậm, việc gì khiến ngươi cao hứng như vậy?
Đại Hồ Tử kích động nói:-Tướng quân ngươi đoán xem, các huynh đệ ở hoàng cung Hòa Thân Vương, quý phủ Bối Lặc Kiến Nô phát hiện cái gì?
Vương Phác hỏi: -Phát hiện cái gì?
-Nhân sâm! Nhân sâm già loại tốt nhất, một đống lớn như núi, ít nhất cũng có đến mấy vạn cân! Đại Hồ Tử hoa chân múa tay vui sướng nói: -Còn có đông châu lớn như trứng ngỗng, chừng mấy chục lớn hòm, còn có cả phòng hoàng kim, bạc trắng, lông chồn, da hổ, da gấu, đồ cổ, tranh chữ …vân vân, tiểu nhân lớn như vậy còn chưa bao giờ từng thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy. Tướng quân, lần này thật đúng là phát tài lớn rồi.
Liêu Đông vốn chính là khối bảo địa, sản vật phong phú, trong Trường Bạch Sơn sản xuất nhân sâm, lông chồn, bao kéo cây cỏ, còn có đặc sản đông châu ở lưu vực Hắc Long Giang được xưng tụng là báu vật hiếm có, lại thêm Thượng Thanh Binh trước sau bốn lần nhập quan bắt tới từ Trung Nguyên đại lượng vàng bạc tài bảo, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được của cải hoàng cung Hoàng Thái Cực và các vị thân vương, quý phủ Bối Lặc phong phú đến đâu.
Đại Hồ Tử vui mừng nói: -Tướng quân, nếu đem những kỳ trân, vàng bạc châu báu hiếm có này chở hết về Trung Nguyên, tiểu nhân xem chừng ít nhất giá trị cũng có thể tới hai ngàn vạn lượng bạc.
Vương Phác nghe xong trong lòng trầm xuống.
Hai ngàn vạn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, lúc ấy thuế một năm của đế quốc Đại Minh cũng chỉ có năm trăm vạn lượng bạc trắng!
Hoàng kim bạc trắng đều là đồ tốt, người gặp người thích, Vương Phác cũng thích, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tham tiền, thực phải mang theo những hoàng kim bạc trắng nặng nề này, chỉ sợ chưa tới sông Áp Lục, thiết kỵ Bát Kỳ Mãn Thanh đã đuổi theo tới rồi.
-Nói cho các huynh đệ, mỗi người chỉ cho mang theo hai viên nhân sâm, ba viên đông châu và mười lượng vàng, còn lại hết thảy thiêu hủy, không thể thiêu hủy thì ném hết đi! Vương Phác lãnh đạm nói: -Nếu ai dám không tuân quân lệnh một mình mang theo vàng bạc châu báu, một khi bị điều tra ra cũng đừng trách bản tướng quân trở mặt.
-A? Thiêu hủy? Đại Hồ Tử đột nhiên trừng lớn mắt trâu, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: -Tướng quân, đây chính là sâm có tuổi của Trường Bạch Sơn a, còn có đông châu, đây chính là báu vật hiếm có nha, đám quan lớn tài chủ Trung Nguyên ngay cả có tiền cũng mua không được một viên a, nếu đem những báu vật này chở về Trung Nguyên, chúng ta liền phát tài lớn rồi.
-Phát tài phát tài, trong đầu óc ngươi chỉ nghĩ đến phát tài thôi sao? Vương Phác cau mày nói: -Ngươi cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, mấy thứ này nặng bao nhiêu, chiếm bao nhiêu chỗ? Phải đem những báu vật và vàng bạc đồ cổ này chở hết về Trung Nguyên, ngươi có biết cần bao nhiêu con ngựa bao nhiêu chiếc xe, cần bao nhiêu huynh đệ không? Ngươi có biết sau khi mang theo những trói buộc này, tốc độ chúng ta hành quân sẽ giảm bớt rất nhiều hay không, nếu chẳng may thiết kỵ bát kỳ Mãn Thanh đuổi theo, chúng ta ngay cả một người cũng đừng nghĩ đến sống về Đại Minh.
-Vậy đem nhiều tài bảo như vậy cứ thế trả lại cho Kiến Nô? Tướng quân, tiểu nhân không cam lòng đâu.
-Nếu như ngay cả tính mạng cũng không có, mang theo những báu vật hiếm có này thì có ích lợi gì? Suy nghĩ thật kỹ đi!
Đại Hồ Tử bị Vương Phác mắng tới á khẩu không trả lời được, tuy nhiên theo ánh mắt của y là nhìn ra được, y vẫn không cam lòng buông tha cho những của cải này.
-Tướng quân. Cùng ở phía sau Vương Phác, Chân Hữu Tài bỗng nhiên nói: -Tiểu nhân thật ra có một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường, vừa không cần lo lắng những tài bảo này trở thành vướng bận, cũng sẽ không khiến những tài bảo này lại rơi vào trong tay Kiến Nô.
-Biện pháp gì? Không đợi Vương Phác đặt câu hỏi, Đại Hồ Tử đã gấp giọng hỏi: -Nói mau nói mau.
Chân Hữu Tài sờ sờ hai vết ria trên môi, nói: -Nhân sâm, đông châu, da thú, tranh chữ mấy thứ này nhẹ lại dễ dàng mang theo, có thể mang đi toàn bộ, về phần hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ hiếm có thì quá nặng, nếu bắt bọn họ chở đi toàn bộ ít nhất cũng cần hơn một ngàn chiếc xe ngựa, cho dù trong thành Thịnh Kinh có thể tìm đủ xe ngựa, vội vàng nhiều xe ngựa như vậy cũng đi không nhanh a, tựa như vừa rồi tướng quân nói, nếu chẳng may thiết kỵ của Kiến Nô đuổi theo, những tài bảo này sẽ lại trở lại trong tay Kiến Nô rồi...
Đại Hồ Tử không nhịn được nói: -Ai nha, ngươi nói thẳng luôn làm sao bây giờ đi.
Chân Hữu Tài nói: -Tiểu nhân có ý tứ là đem những vàng bạc châu báu này để vào thùng đựng hàng, hết thảy dìm xuống Hồn Hà ngoài thành! Đến tương lai có cơ hội sẽ tới nơi này thu hồi bảo tàng, hai vị tướng quân nghĩ đến như thế nào?
Đại Hồ Tử gật đầu nói: -Đây cũng là một biện pháp.
Nếu chiếu ý tứ của Vương Phác, là trực tiếp ném những hoàng kim bạc trắng đó đi, nhưng hắn cũng hiểu được nếu muốn khiến Đại Hồ Tử và thủ hạ chính là các huynh đệ làm được điểm này quá khó khăn, hơn nữa thông qua việc bắt người cướp của thành Thịnh Kinh, thú tính của những gia đinh đó đã hoàn toàn bị bộc phát, nếu kích thích quá độ mà nói, làm không tốt sẽ gây thành binh biến, vậy đại sự không ổn.
-Được rồi, vậy cứ làm như thế. Rơi vào đường cùng, Vương Phác chỉ có thể thỏa hiệp: -Râu Rậm ngươi dẫn người đem những hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ tìm được cho vào thùng đựng hàng, trước khi trời tối phải dìm hết vào Hồn Hà, còn lại nhân sâm, đông châu và da thú thì chia đều, mỗi người có phần, nếu ai dám giấu riêng hoặc là cầm cường minh đoạt, liền xử quyết giống nhau, tuyệt không nhân nhượng!
-Vâng.
Đại Hồ Tử ầm ầm đồng ý, kích động mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.