Thiết Huyết Đại Minh

Chương 144.1: Phiếu hiệu lãi nhiều nhất (1)




Đại viện Vương gia.
Trong ba huynh đệ Vương gia, lão đại Vương Cử là một thương nhân, lão nhị Vương Hoa là Thôi quan (một chức quan) của phủ Đại Đồng, hai người sớm đã thành thân. Vương Cử đã lấy Diêu thị làm vợ, đầu năm cũng là lúc xướng lên tiểu khúc, người vợ mà lão nhị Vương Hoa lấy là tiểu thư của một tri huyện cửu phẩm phủ Thái Nguyên, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng cũng coi như là tiểu thư khuê các của nhà quan thần rồi.
May mắn thay, các đời Vương gia đều trải qua buôn bán, không tôn sùng nho học, lại càng không tôn sùng lý học, bằng không lấy xuất thân của Diêu thị và Trần Viên Viên, căn bản không có khả năng gả vào Vương gia, đừng nói chi đến việc Diêu thị lại trở thành chính thất ngồi ngôi cao như vậy.
Bởi vì xuất thân gần nhau, cái ngày Trần Viên Viên bước vào đại viên Vương gia, thì nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Diêu thị, có cái gì ngon, cái gì vui, Diêu thị nhất định sẽ mang sang chỗ Trần Viên Viên.
Lúc này, Diêu thị đang ở trong noãn các làm việc thường ngày với Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên đã có thai bảy tháng, bũng cũng đã nhô lên khá to.
Diêu thị kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trần Viên Viên, oán trách:
- Lão tam cũng thật là, cứ cố sức đánh giặc, mang Nộn nương theo mà cũng không tìm cho muội một nha đầu để sai bảo nữa. Vương gia chúng ta đâu phải là không thuê nổi người? Lại nói muội đã có thai bảy tháng rồi, bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ vậy sao được?
- Không sao đâu, tẩu tẩu.
Trần Viên Viên nhẹ giọng nói:
- Là muội không cho chàng tìm đấy.
- Không được, bụng đã to như thế này, không có ngươi hầu hạ là không được.
Diêu thị kiên quyết nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ sai Liên Nhi đến phòng muội hầu hạ.
Trần Viên Viên còn muốn từ chối, Diêu thị nhanh nhảu nói:
- Chuyện này cứ quyết định như thế đi, tẩu tẩu đã làm chủ rồi.
Trần Viên Viên bất đắc dĩ đành phải nói:
- Vậy, Viên Viên tạ ơn đại tẩu.
- Tạ cái gì, đều là người nhà cả mà.
Diêu thị đưa tay sờ sờ lên cái bụng của Trần Viên Viên, cười nói:
- Ây dà, xem hình dạng của cái bụng này của muội, nhất định chính là một tên tiểu tử mập mạp, nhị gia là người đọc sách, hôm nào sẽ nhờ nhị gia cho đứa bé một cái tên.
Hai người đang nói chuyện, Vương Trạch vừa được mười tuổi bỗng nhiên chạy ùa vào, mừng rỡ kêu to:
- Mẹ, tam thẩm, tam thúc đã về rồi.
Vương Trạch là con trai độc nhất của Vương Cử, cũng là trưởng tôn của Vương gia.
Vương Trạch vừa dứt lời, Vương Phác đã bước nhanh vào noãn các.
Diêu thị đứng dậy trách móc:
- Lão tam, đệ cũng thật là, cái thai của Viên Viên cũng đã bảy tháng rồi, sao đệ không cho muội ấy tìm một người nha hoàn để sai bảo chứ?
- Đúng đúng.
Vương Phác khẩn trương đáp:
- Đại tẩu dạy rất đúng, tiểu đệ sẽ mau chóng tìm nha hoàn cho Viên Viên.
- Được rồi, lão tam đã về, tẩu tẩu không quấy rầy đôi phu thể các người nữa.
Diêu thị bước tới cửa được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Đúng rồi lão tam, mấy hôm nay đại ca đệ cứ đòi đi Giang Nam, cũng không biết ở Giang Nam có con hồ ly tinh nào đang đợi nữa, cũng sắp bị thất tâm phong rồi, đệ rảnh rỗi thì đi qua đó xem thử chàng ấy đi.
- Được.
Vương Phác nói:
- Khi rảnh sẽ đi ngay.
Diêu thị cười nói:
- Vậy các người trò chuyện đi, tẩu tẩu đi trước đây.
Đợi Diêu thị dẫn Vương Trạch đi rồi, Vương Phác mới quay đầu lại nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Trần Viên Viên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng trước nay chưa từng thấy, ấm áp nói:
- Nương tử, nửa tháng nay ta không về nhà, nàng không trách ta chứ?
Trần Viên Viên nhìn Vương Phác bằng ánh mắt e lệ, khẽ lắc lắc đầu.
- Tướng công, Nộn nương đâu rồi? Sau không trở về cùng với chàng?
- Cái con bé ấy hả, nó đáng ở ngoài đấy.
- Sao không bảo em ấy vào đi?
- E hèm
Vương Phác lúng túng noi:
- Phu thê chúng ta nói chuyện riêng mà, sao có thể để tiểu ny tử kia nghe được cơ chứ.
Trần Viên Viên nở nụ cười tươi, nói:
- Sớm muộn gì Nộn nương cũng là người của Tướng công, còn ngại ngùng cái gì nữa.
- A, việc này
Vương Phác nói:
- Gạo này không phải vẫn chưa nấu thành cơm sao.
Trần Viên Viên che miệng cười nhỏ, nói:
- Hay là bây giờ nô gia bảo Nộn nương vào, cho gạo nấu thành cơm nhé?
- Hay cho nàng.
Vương Phác giả vờ oán giận nói:
- Dám trêu chọc tướng công nhà mình, xem ta xử lý nàng thế nào.
Nói xong, Vương Phác liền đưa tay xoa lên bắp đùi của Trần Viên Viên, Trần Viên Viên sợ nhột, sợ nhất là Vương Phác xoa xoa lên bắp đùi của nàng, cả người liền mềm nhũn, cười nói:
- Tương công tha mạng, nô gia không dám nữa.
Vương Phác nhẹ nhàng ôm Trần Viên Viên vào trong lòng ngực, đột nhiên thở dài một tiếng, áy náy nói:
- Nương tử, thật sự là đã làm khó nàng rồi, từ sau khi nàng đi theo ta, ta vẫn bận bịu đánh đông dẹp bắc, rất ít khi ở nhà với nàng, khoảng thời gian này thật là khiến này chịu ủy khuất
- Tướng công, nô gia không ủy khuất.
Từ trong lồng ngực của Vương Phác, Trần Viên Viên ngẩng đầu lên, nói:
- Thật đấy.
Trong lòng Vương Phác chậm rãi dâng lên một nhu tình khác thường, Trần Viên Viên chẳng những rất xinh đẹp, mà còn khéo hiểu lòng người. Người nàng nghĩ đến đầu tiên mãi mãi chỉ là Vương Phác, sau đó mới là bản thân nàng, nàng yêu Vương Phác hơn xa cả yêu mình, trong một đời co thể gặp được người con gái như vậy, còn có yêu cầu xa vời gì đây?
- Ồ, đúng rồi.
Trần Viên Viên chợt nhớ đến lời nói của Diêu thị, nhẹ nhàng nói:
- Đại tẩu vừa mới nói, mấy ngày nay đại ca vẫn đợi chàng đấy, vậy nhất định là có chuyện khẩn cấp, hay là chàng mau qua đó đi, nô gia cũng sai người chuẩn bị rượu thịt, buổi tối chờ chàng về cùng nhau ăn.
- Ta qua đó ngay đây.
Vương Phác khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
- Chờ ta quay lại.
- Ừm.
Trần Viên Viên khẽ ừm một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp bỗng hiện lên một ánh mắt như cười mà như không, nói:
- Bây giờ có thể bảo Nộn nương vào rồi chứ?
- Nộn nương.
Vương Phác ngẩng đầu ra phía ngoài, hô to:
- Phu nhân bảo ngươi đấy.
- Vâng, đến ngay.
Tiếng trả lời lảnh lót của Nộn nương từ ngoài truyền vào. Trong tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Nộn nương đã thay một bộ y phục màu đỏ mang theo một làn sinh khí đi vào trong phòng, cô gái nhỏ chỉnh trang y phục thi lễ với Vương Phác và Trần Viên Viên, cười ngọt ngào nói:
- Tiểu tỳ bái kiến Tướng quân, bái kiến phu nhân.
Trần Viên Viên vẫy vẫy tay, ro hiệu cho Nộn nương ngồi xuống bên cạnh nào, hai cô gái nắm tay bắt đầu nói chuyện.
Vương Phác rất muốn ở lại nghe xem các nàng nói gì, nhưng dường như các nàng không để ý hắn, liền hơi hậm hực đi ra khỏi noãn các, chạy đến chỗ đại ca Vương Cử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.