Thiết Huyết Đại Minh

Chương 258: Bắc phạt (1)




- Kinh sư huynh nói rất đúng.
Hồng Nương Tử liếc mắt nhìn quanh các tướng sỹ một lượt, ngưng giọng nói:
- Thực lực của Sấm tặc bây giờ mạnh hơn chúng ta, giờ chưa phải lúc báo thù. Chúng ta trở về Hà Nam, trước tiên phát triển thế lực của mình lớn mạnh, chờ thực lực đã lớn mạnh sau đó tìm Sấm tặc báo thù cũng chưa muộn!
- Đúng vậy.
Kinh Mậu Thành phụ họa.
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Hạ Lão Tứ bày tỏ thái độ:
- Đây đúng là cách hay, tướng quân ở Hà Nam vốn có căn cơ thâm hậu, quân coi giữ các phủ Khai Phong, Hoài Ninh, Nam Dương, Quy Đức đều là tướng quân cũ, nếu ban đầu tướng quân có ý tự lập, thực lực bây giờ đã hơn hẳn Sấm tặc tặc rồi! Chỉ cần phu nhân đứng lên kêu gọi, tướng sỹ các phủ 10 người thì cũng có đến 8, 9 người lần lượt tới tập trung dưới trướng của phu nhân.
Trong lòng Lý Hổ cảm thấy thất vọng, ngoài miệng thì nói:
- Nhưng chị dâu đã nghĩ bây giờ Ngô Tam Quế dẫn quân Kiến Nô vào cửa quan, Sấm tặc lại bại trở về Sơn Tây, tới lúc đó Hà Nam sẽ bao vây giữa các thế lực như Sấm tặc, Kiến Nô, Ngô Tam Quế, tàn Minh còn có Tả Lương Ngọc nữa, trong thời gian này e là sẽ rất khó khăn.
- Trái ngược hoàn toàn.
Kinh Mậu Thành không nghĩ là đúng.
- Chính vì Hà Nam ở giữa những thế lực mới có thuận lợi mọi bề.
- Ý ta đã quyết.
Hồng Nương Tử trầm giọng nói.
- Toàn quân lập tức nhổ trại, trở về Hà Nam.
Bắc Trực Lệ, Tử Kinh Quan.
Bởi vì lưu tặc mang theo lượng lớn quân nhu quân dụng nên di chuyển chậm, rút khỏi Bắc Kinh chưa đầy 200 dặm thì quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế đã đuổi tới, hai bên cùng lao vào cuộc chiến ở trước Tử Kinh Quan, tử thương lẫn nhau. Sau cùng lưu tặc không còn lòng dạ nào chiến đấu nữa liền ném bỏ lượng lớn quân nhu quân dụng lại chủ động tháo chạy mà chấm dứt cuộc chiến.
Quân Quan Ninh không truy kích tiếp nữa, Ngô Tam Quế muốn trụ lại ởi Tử Kinh Quan.
Tiếc là, Đa Nhĩ Cổn đã nhanh chóng cử Đa Đạc thống lĩnh đại quân Bát kỳ đuổi theo, ép Ngô Tam Quế tiếp tục tiến lên phía trước. Đa Nhĩ Cổn quyết tâm không cho lưu tặc cơ hội chấn chỉnh lại đội hình, đồng thời cũng không muốn cho Ngô Tam Quế có cơ hội nghỉ ngơi. Y muốn để hai cánh quân người Hán này tiêu hao lẫn nhau tới mức sức cùng lực kiệt.
Đó chính là chỗ cao minh của Đa Nhĩ Cổn. Sách lược của y chính là lấy Hán chế Hán, đối với người Mãn mà nói, triều Đại Minh quả thực đã quá lớn mạnh rồi, người Hán quả thực quá nhiều rồi, chỉ dựa vào Bát kỳ Mãn Thanh thì bất luận thế nào cũng không thể chinh phục được toàn bộ Đại Minh. Nếu thực sự muốn Bát kỳ Mãn Thanh đi chinh phục Đại Minh, cứ xem như cuối cùng cũng thành công, Bát kỳ Mãn Thanh chỉ e là cũng chẳng được bao lâu, cuối cũng vẫn là thay áo cho người mà thôi!
Dưới sự bức bách của Đa Đạc, Ngô Tam Quế đành phải giữ vững tinh thần, thống lĩnh quân Quan Ninh đuổi theo lưu tặc tiến vào Sơn Tây. Mặc dù ban đầu Ngô Tam Quế muốn dựa vào quân Thanh nhập quan trợ quốc nạn, nhưng đến này Ngô Tam Quế lại không thể tự chủ được nữa rồi, gã chỉ có thể làm lính hầu cho quân Kiến Nô, quyết một lòng làm Hán gian rồi!
Những quan viên tàn Minh ở trong thành Bắc Kinh bị lưu tặc “truy đuổi theo trợ giúp quân lương” làm cho sợ chết khiếp lại xếp thành hàng ở ngoài Đức Thắng môn, nhiệt liên hoan nghênh Kiến Nô vào thành. Sự nhiệt thành lần này chính là xuất phát từ đáy lòng, trong mắt họ Kiến Nô lúc này đã không còn là man di quan ngoại trước đây nữa mà là đội quân nhân nghĩa giúp Đại Minh quốc nạn.
Việc “Phía chính phủ” Ngô Tam Quế mời đón này quả thực đã phát huy tác dụng không ngờ.
Những quan quân tàn Minh này vẫn còn đang nằm mơ, cho rằng sau khi Kiến Nô giúp Đại Minh tiêu diệt lưu tặc sẽ rút về quan ngoại, nhiều lắm cũng chỉ là cấp chút tiền bạc hàng hóa cho chúng là được.
Lý Tự Thành đã chạy trốn về Thái Nguyên, đang điều binh khiển tướng chuẩn bị quyết chiến với Kiến Nô, đả kích tới liên tiếp, các hàng tướng tàn Minh: Tổng binh Mật Vân Đường Thông, Tuần phủ Tuyên phủ Chu Chi Phùng, Tổng binh Tuyên phủ Vương Thừa Dận, tổng binh Đại Đồng Khương Tương, Phó tổng binh Đại Đồng Khương Tuyên lần lượt làm phản, lần lượt dựng cờ hiệu thảo tặc.
Thực lực quân Đại Thuận đã bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch phản công Bắc Kinh của Lý Tự Thành bỗng tan thành bong bóng.
Tổng binh Đại Đồng Khương Tương tăng cường xuất binh tấn công mạnh Võ Quan, uy hiếp nghiêm trọng sự an toàn của cánh quân Thái Nguyên. Cùng lúc đó, quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế cũng từ phía đông Thái Nguyên truy sát tới, tạo thành thế cục chuyển tiếp đột ngột. Thái Nguyên đã trở thành một tòa cô thành, không thể giữ được nữa, Lý Tự Thành chỉ còn cách bỏ thành mà chạy, bại trận trở về Thiểm Tây.
Chưa đầy nửa tháng, lưu tặc lần lượt bị mất đi hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây, lại cộng thêm Hồng Nương Tử tự lập ở Hà Nam, thế lực lưu tặc nhanh chóng thu hẹp lại ở một góc Thiểm Tây. Điều này khiến cho Trương Hiến Trung “Hoàng đế Đại tây” chiếm cứ ở Tứ Xuyên rất đỗi vui mừng. Y và Lý Tự Thành cuối cùng lại có thể ngồi ngang hàng với nhau rồi, lăn lộn mười mấy năm trời, hai lão ca cũng không có ai mạnh hơn ai.
Đại quân Bát kỳ đánh tới hai tỉnh Bắc Trực và Sơn tây nhanh như vậy, quý tộc hậu duệ của Mãn Thanh mừng rỡ, lần lượt đề nghị Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh bắt người cướp của. Trong đầy họ nghĩ vẫn là cướp tiền cướp lương thực, cướp đàn bà, căn bản không hề nghĩ tới việc phải vào làm chủ Trung Nguyên. Nhưng dã tâm của Đa Nhĩ Cổn thì lại không phải như thế, không chút khách khí cự tuyệt ngay đề nghị này.
Dã tâm của Đa Nhĩ Cổn không chỉ dừng lại ở đây.
Chỉ chờ quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế phối hợp với đại quân Đa Đạc tiêu diệt lưu tặc Thiểm Tây xong, quân tiên phong của Đại Thanh sẽ hướng tới Hà Nam, Sơn Đông, sau đó dẹp yên thế lực Tiền Minh thống nhất Hà Nam, cuối cùng thống nhất Hoa Hạ! Y tuyệt đối không muốn cục diện Đại Kim và Nam Tống phân chia mà trị như hiện nay tiếp tục tái diễn.
Cuối cùng Cao Kiệt, Lưu Lương Tá cũng đã tới Nam Kinh.
Sự kiện đầu tiên sau khi hai người tới Nam Kinh chính là tới thăm hỏi lão thượng ti Mã Sĩ Anh, thám thính thực hư quan trường Nam Kinh. Mã Sĩ Anh thở dài nói với hai người:
- Các ngươi không nên tới Nam Kinh.
Cao Kiệt, Lưu Lương Tá sợ hãi nói:
- Vì sao?
Mã Sĩ Anh nói:
- Chuyện chẳng phải đã rõ rồi sao? Vương Phác điều các ngươi vào kinh chính là muốn cướp binh quyền trong tay các ngươi!
- Hắn dám!
Cao Kiệt trầm giọng nói.
- Quân đội dưới tay ông đây đều là huynh đệ sinh tử nhiều năm rồi, sao Vương Phác hắn muốn cướp là cướp được chứ.
- Đúng vậy.
Lưu Lương Tá cũng nói,
- Vương Phác dám giữ hai anh em chúng ta lại, mười mấy vạn đại quân trở về sẽ đánh sang sông!
- Các ngươi quá coi thường Vương Phác rồi.
Mã Sĩ Anh thở dài,
- Hắn sớm đã sắp đặt sẵn rồi.
- Sắp đặt?
Cao Kiệt, Lưu Lương Tá bối rối nói,
- Sắp đặt gì?
Mã Sĩ Anh đáp:
- Nội các đã đặt ra sanh lách các võ tướng thăng chức, Ngô Thắng Triệu, Cao Tiến Khố, Lý Thành Đống, Mã Đắc Công, Điền Hùng thủ hạ của các ngươi, còn có Lưu lỗ và, Lưu Hồng Cơ, Lý Hóa Kình thủ hạ của Lưu Trạch Thanh đều được thăng chức làm quan tổng binh. Vương Phác quả thực muốn dìm các ngươi xuống, những người này có thể dẫn quân vượt sông được không?
Cao Kiệt, Lưu Lương Tá kinh hãi nói:
- Chuyện này ….
Vương Phác quả thực là làm như vậy, vậy bọn hắn đúng là sắp bị đại nạn đến nơi rồi!
Cái gì là tổng binh? Đó là tổng trấn một phương, theo thường lệ của Đại Minh, nều triều đình không cử quan văn đốc sư, tổng binh chính là tướng lĩnh quân sự cao nhất. Nếu triều đình thực sự muốn phong những vị tướng kiêu binh mãnh tướng này lên làm tổng binh, vậy Vương Phác giữ Cao Kiệt, Lưu Lương Tá và Lưu Trạch Thanh lại vui nhất là bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ thấy lạ rồi.
Con người cuối cùng vẫn là ích kỷ đấy, có ai muốn đeo gông lên đầu mình đâu?
- Nhưng các ngươi cũng không phải lo lắng.
Mã Sĩ Anh nói,
- Chỉ cần các ngươi không làm chuyện gì khác người, cả đời này chí ít vẫn còn có thể làm phú ông ở Nam Kinh, còn về phần Lưu Trạch Thanh ư? E là kiếp này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Cao Kiệt oán giận nói:
- Đốc sư đại nhân, vì sao ông lại không cho người báo một tiếng?
- Đúng vậy.
Lưu Lương Tá cũng chua xót nói:
- Sớm biết như vậy thì không nên tới Nam Kinh rồi.
- Cho người đi đưa tin?
Mã Sĩ Anh bật cười nói,
- Ngươi nghĩ là lão phu không cử người đi ư? Nhưng cả thành Nam Kinh này Vương Phác đã bịt kín như bưng rồi, ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay ra được, lão phu luôn cho người đi khắp nơi báo tin đều bị người chặn lại! Vương Phác rất tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn lão phu tưởng. Lần này đã nằm gọn trong tay hắn, quả không oan chút nào.
Đang lúc nói chuyện, quản gia của Mã Sĩ Anh bước vào bẩm báo:
- Lão gia, Trương công công tới, nói là muốn triệu kiến hai vị tướng quân vào cung kiến giá.
- Thấy chưa.
Mã Sĩ Anh lắc đầu nói,
- Người của Vương Phác tới rồi.
Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đi ra khỏi phủ đệ của Mã Sĩ Anh, chỉ thấy ngoài cổng đã có thị vệ đứng đầy rồi, nhìn như là tới nghênh tiếp hai vị trượng phu. Người tinh ý nhìn là biết là cử người tới giám sát Cao Kiệt, Lưu Lương Tá. Bắt đầu từ bây giờ, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đã bị mất đi tự do của mình.
Đại bản doanh Yến Tử Cơ, phòng thiêm áp.
Vương Phác đang mở cuộc họp quân sự, năm vị tổng binh Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, Hoàng Đắc Công tới tham gia, ngoài ra còn có tham tướng Thi Lang, tham quân Chân Hữu Tài, Phương Dĩ Trí, Tống Ứng Tinh đều tới tham dự cuộc họp, đại quân xuất chinh cần chuẩn bị các mặt như: Tình báo, quân đội, hậu cần, lương thảo, quân nhu. Không chỉ đơn giản là đưa mấy vạn người đi ra ngoài một chuyến.
Nếu không có công tác chuẩn bị chu đáo, vội vàng thống lĩnh đại quân xuất chinh thì không thể tưởng tượng được. Điều này dù sao cũng là tác chiến trên lãnh thổ Đại Minh, quân đội Vương Phác không thể ăn hôi theo lưu tặc được, càng không thể học theo Kiến Nô hút mồ hôi nước mắt của nhân dân được!
Trên tường treo một tấm bản đồ địa hình quân sự, mặc dù đây chỉ là một tấm bản đồ toàn quốc không rõ ràng, nhưng tốt xấu cũng đã có hình dáng của tấm bản đồ hiện đại, không giống tấm bản đồ trước đây của nhà Minh. 13 tỉnh 2 kinh thành của triều Đại Minh đều nằm trong một ô vuông, ngoài ra còn có hai con sông lớn Trường Giang, Hoàng Hà chảy thành hai đường thẳng tắp.
Vương Phác cầm cây gậy chỉ lên tấm bản đồ nói:
- Theo nguồn tin tin cậy, Sấm tặc đã thất bại quay về Thiểm Tây, Hồng Nương Tử ở Hà Nam cũng đã tách ra khỏi Sấm tặc ra lập riêng rồi. Tổng binh Đại Đồng Khương Tương, Tổng binh Mật Vân Đường Thông và Tổng binh Tuyên phủ Vương Thừa Dận vốn đều đã làm phản đầu hàng động Sấm tặc những cũng đã phản chiến rồi. Tình hình hiện nay của lưu tặc có thể nói một câu khái quát, đó chính là binh bại như núi đổ rồi!
Đường Thắng cảm khái nói:
- Mới qua vài ngày, không ngờ Sấm tặc bị bại nhanh đến thế!
- Đây chính là tường đổ mọi người đẩy thêm!
Vương Phác nói.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kiến Nô và quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế sẽ tấn công Thiểm Tây trong vòng 2 tháng nữa, lưu tặc mỏi mệt, bại vong là điều sớm muộn mà thôi!
Triệu Tín nói:
- Tướng quân, sau khi lưu tặc bại vong, Kiến Nô và quân tiên phong của Ngô Tam Quế chắc chắn sẽ chuyển hướng tới Giang Nam.
- Ừ, Triệu tổng binh nói rất chính xác.
Vương Phác quay đầu lại nhìn Triệu Tín, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, tên Triệu Tín này càng ngày càng có tầm nhìn chiến lược, xem ra đã có thể độc chắn một phương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.