Thiết Huyết Đại Minh

Chương 277.2: Gừng càng già Càng cay (2)




- Thì ra là thế.
Trong mắt Liễu Như Thị hiện ra tia sáng kỳ dị, nhìn Vương phác nói,
- Không hổ là Hầu gia, suy nghĩ đúng là sâu xa hơn tiểu nữ tử.
Vương Phác cười ha hả, nói:
- Cái này gọi là gừng càng già càng cay, ha hả.
- Phụt.
Liễu Như Yên và Liễu Như Thị đều nở nụ cười, Liễu Như Yên cười đến hết sức phóng đãng.
Liễu Như Thị lại cười rất rụt rè, đôi mắt đẹp híp lại cong cong như hai vầng trăng non, nói rằng:
- Hầu gia, ngài chẳng qua so với tiểu nữ tử lớn hơn có một tuổi thôi mà, hì hì.
Khai Phong, hành dinh của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đang triệu tập tướng lĩnh các lộ nghĩa quân dưới trướng tiến hành hội nghị quân sự, ngoại trừ Lý Hổ, Kinh Mậu Thành cùng Lý Mâu (Lý Tuấn đã chết, lần trước lỡ bút, hẳn là Lý Mâu mới đúng), còn có Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Lý, Lý Hoài Điển, Lý Hoài Sâm, Lý Hoài Nhân và con cháu Lý thị xuất thân Kỷ huyện.
Những con cháu Lý thị ở đây nguyên bản đều phục vụ trong quân lưu tặc, sau khi Lý Nham bị sấm tặc giết chết liền đều lãnh binh trở về Hà Nam, tập hợp dưới trướng Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đi tới ghế chủ vị đại mã kim đao ngồi xuống, một đôi mắt đẹp lanh như băng đảo qua trên mặt chư tướng, một cỗ sát khí tản ra từ trên người nàng, các tướng lĩnh đang châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán nhất thời câm như hến, cả đám ai nấy đều thân người thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nghiêng cũng không dám nghiêng một chút.
Hồng Nương Tử chính là điển hình hoa hồng băng hỏa, lúc bình thường nàng lạnh lùng tựa như một ngọn núi băng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sát khí khiến người ta hít thở không thông, giết người cũng không hề chớp mắt, chỉ khi đối mặt với nam nhân mình yêu thích, nàng mới có thể hiển lộ ra nhiệt tình như lửa, trở nên so với nữ nhân còn muốn nữ nhân hơn.
Nhìn thấy Hồng Nương Tử ở trong quân Hà Nam uy tín càng ngày càng cao, trong lòng Lý Hổ tràn đầy thất vọng.
Hồng Nương Tử lạnh lùng quét mắt nhìn chư tướng một vòng, trầm giọng nói:
- Hôm nay ta muốn giới thiệu với mọi người một khách nhân trân quý, cho mời Trương thủ lĩnh!
Ánh mắt chư tướng đồng loạt chuyển hướng ngoài cửa, trong tiếng bước chân nặng nề, thân hình khôi ngô của Trương hòa thượng hiên ngang xuất hiện.
- Hòa thượng huynh đệ!
- Mậu Thành huynh!
- Ha ha ha...
Thấy là Trương hòa thượng, Kinh Mậu Thành không khống chế được tâm trạng kích động, tiến lên nắm lấy hai cánh tay Trương hòa thượng, Trương hòa thượng cũng trở tay ôm lấy cánh tay của Kinh Mậu Thành, hai người cười vang, trong con ngươi Lý Hổ không khỏi hơi chút sa sầm, Trương hòa thượng không phải tâm phúc của Vương Phác sao, như thế nào lại đến Khai Phong?
Hồng Nương Tử bỗng nhiên đứng dậy, Kinh Mậu Thành và Trương hòa thượng vội vàng buông tay, xoay người đứng trang nghiêm.
Hồng Nương Tử bước đi đến trước mặt Trương hòa thượng, nói với chư tướng:
- Trương hòa thượng huynh đệ vốn là tướng lĩnh quan quân Đại Minh, am hiểu nhất huấn luyện tân binh, bởi vì từng có quan hệ với Đại Minh Tổng đốc ngũ tỉnh Vương Phác, nhưng không hợp trong quan quân, cho nên một mình đến đây tìm nơi nương tựa nghĩa quân Hà Nam chúng ta, từ nay về sau, hòa thượng huynh đệ chính là người trong nhà rồi.
Lý Mâu, Lý Đống, Lý Khai và con cháu Lý thị đều đứng dậy hướng về Trương hòa thượng ôm quyền chào.
Chỉ có Lý Hổ ngồi không nhúc nhích, trong con ngươi của y càng phát ra tối tăm nồng đậm, không biết có phải ảo giác hay không, vừa rồi khi Hồng Nương Tử nói đến hai chữ Vương Phác, Lý Hổ cảm thấy ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên rất dịu dàng, loại ánh mắt ôn nhu này, trước kia chỉ thời điểm nhìn Lý Nham mới từng có.
Hồng Nương Tử giống như có cảm giác, quay đầu lại nhìn Lý Hổ nói:
- Hổ Tử.
Lý Hổ hấp tấp đứng dậy, hết sức miễn cưỡng hướng về Trương hòa thượng ôm quyền chào, Hồng Nương Tử lại nói:
- Hổ Tử, từ hôm nay trở đi tân binh liền do hòa thượng huynh đệ đến huấn luyện, ngươi thì chuyên môn phụ trách trấn áp các phủ thân sĩ phản kháng vũ trang.
Giao giới Sơn Tây, Thiểm Tây, Mạnh Môn quan.
Đại quân lưu tặc của Lý Tự Thành cùng liên quân Kiến Nô, Quan Ninh ác chiến tại đây đã mấy ngày, mấy ngày nay vẫn là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế đánh xung phong, qua vài ngày chiến đấu kịch liệt, tuy lưu tặc tử thương thảm trọng, nhưng Quan Ninh Quân cũng đồng dạng tổn thất thảm trọng, nhưng Đa Đạc lại vẫn án binh bất động, không có bất kỳ ý tứ lệnh cho Bát Kỳ Quân tham chiến.
Đại doanh Kiến Nô, hành trướng của Đa Đạc.
Dự Thân vương Kiến Nô Đa Đạc đang ở trong lều uống rượu mua vui, trong chậu than dấy lên lửa than đỏ bừng, sưởi ấm cả lều lớn ấm áp như mùa xuân, bắt tới hai ca nữ Hán tộc trên thân khoác áo lụa mỏng manh, đang ở trong trướng xoay mông lắc eo khiêu vũ, hai kỹ nữ Sơn Tây vây ở trong lòng Đa Đạc, tranh nhau dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn tiếp rượu vào miệng Đa Đạc.
Đa Đạc trái ôm phải ấp vô cùng khoái hoạt, trong tất cả thân vương ở Kiến Nô, Đa Đạc nổi danh háo sắc, mỗi lần đến một nơi, việc đầu tiên gã làm chính là vơ vét mỹ nữ cho gã phóng đãng hoang dâm, Đa Đạc còn có một ham mê rất ác liệt, đó là bắt tới mỹ nữ sau khi bị gã gian dâm đem đi trảm thủ, còn có thể moi ra tim gan nhắm rượu!
Thanh sử cảo (bản thảo lịch sử về đời nhà Thanh) nói Đại Tây vương Trương Hiến Trung giết người thành tính, thích ăn tim gan người sống đồng thời tàn sát Tứ Xuyên, kỳ thực hoàn toàn là hoang ngôn bôi nhọ.
Trương Hiến Trung đích xác giết người như ngóe, cũng đích xác ở Thanh Dương cung giết không ít người đọc sách Tứ Xuyên, nhưng y rất ít sát hại dân chúng, chân chính giết người thành tính, đem Tứ Xuyên hơn bảy trăm vạn bách tính tàn sát chỉ còn lại không tới năm mươi vạn người đao phủ không phải là Trương Hiến Trung, mà là Mãn nhân Hà Lạc Hội! Giết người thành tính, ác ma thích ăn tim gan người sống không phải Trương Hiến Trung, mà là Đa Đạc.
Những nô tài như Trương Đình Xu vì để lấy lòng thủ lĩnhKhang Hi, bất đắc dĩ mới dùng phương pháp di hoa tiếp mộc (lập lờ đánh lận con đen) đem ham mê dã man của Đa Đạc cùng tội danh tàn sát Tứ Xuyên của Hà Lạc Hội đổ hết lên người Trương Hiến Trung.
Tiếng bước chân dồn dập, Ngô Tam Quế mặc nguyên y phục thấm đẫm máu trực tiếp chạy đến trướng Đa Đạc.
Hai gã Qua Thập Cáp canh giữ ngoài hành trướng leng keng rút đao ngăn cản đường đi của Ngô Tam Quế, lớn tiếng quát:
- Đứng lại!
Ngô Tam Quế lau máu loãng và mồ hồi trên trán, vội la lên:
- Nô tài có việc gấp muốn gặp chủ tử.
- Ngươi chờ đấy.
Một gã Qua Thập Cáp buồn bực từ trong mũi hừ một tiếng, xoay người tiến vào trướng.
Qua một hồi thật lâu, tên Qua Thập Cáp kia mới lần nữa xuất trướng, nói với Ngô Tam Quế:
- Chủ tử gia nói, nếu như ngươi muốn uống rượu ngắm mỹ nhân thì xin mời tiến vào, nếu như là đòi viện binh vậy miễn đi, chủ tử gia còn nói, binh xa mã Đại Thanh chúng ta mệt nhọc, lúc này đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không thích hợp xuất chiến.
- Hắc.
Ngô Tam Quế dậm chân, xoay người đi.
Ngô Tam Quế vừa mới rời khỏi đại doanh Kiến Nô, một con khoái mã liền như gió bay điện chớp vọt vào viên môn, kỵ sĩ Kiến Nô trên lưng ngựa xoay người xuống ngựa, quát với binh lính Bát Kỳ tiến lên đón:
- Kinh Sư cấp báo!
Đối diện Mạnh Môn quan ngăn cách bởi sông Hoàng Hà chính là đại doanh lưu tặc của Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành không phải đồ ngốc, Ngưu Kim Tinh cũng không phải ngu, hai người đều biết tầm quan trọng của Quan Trung đối với nghĩa quân, hiện tại Quan Trung đã thành căn cơ duy nhất của nghĩa quân, một khi thất thủ, nghĩa quân sẽ trở lại con đường trôi giạt khắp nơi như trước kia, đây là điều Lý Tự Thành tuyệt đối không cho phép.
Lý Tự Thành cơ hồ đem toàn bộ quân đội ông ta có thể triệu tập điều động đến, quyết tâm phải ở Mạnh Môn quan cùng Kiến Nô và Ngô Tam Quế quyết một trận tử chiến.
So sánh với Kiến Nô, khiến cho Lý Tự Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi vẫn là Ngô Tam Quế - tên cẩu Hán gian này! Nếu không phải Ngô Tam Quế quy hàng rồi lại trở mặt bội phản, Kiến Nô làm sao có thể tiến quan? Nếu không phải Ngô Tam Quế dẫn Kiến Nô tiến quan, lúc này Lý Tự Thành sớm đã quân lâm thiên hạ thuận lợi lên ngôi hoàng đế rồi, làm sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Còn có, từ Bắc Kinh bại lui đến Mạnh Môn quan, đuổi giết suốt đoạn đường này vẫn chính là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế, hầu như tất cả tướng sĩ nghĩa quân đều chết trong tay Ngô Tam Quế.
- Ngô Tam Quế, tên cẩu tặc!
Lý Tự Thành nắm chặt trong tay bát nước lớn, râu quai nón dưới cằm tựa như kim thép triệt để dựng thẳng lên, hai mắt trợn lên đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói,
- Một ngày nào đó, lão tử phải lột da cẩu của gã, rút gân cẩu của gã, khiến cho gã phải hối hận đã tới thế giới này làm người!
Lưu Tông Mẫn, Lý Song Hỷ, Điền Kiến Tú và tướng lĩnh lưu tặc mỗi người một tâm tình, nghĩa quân gặp phải tình hình phi thường không ổn, bọn họ nhìn không thấy hy vọng chuyển bại thành thắng, thừa tướng Ngưu Kim Tinh đồng dạng thần sắc ngưng trọng, kỳ thực hiện tại y có chút hối hận, giết chết Lý Nham có phải là có chút nóng vội hay không? Nếu có Lý Nham ở Hà Nam uy hiếp Bắc Kinh, Kiến Nô còn dám không chút kiêng kỵ như vậy tiến công Thiểm Tây sao?
- Báo...
Trong tiếng thét thảm thiết, một gã mật thám lưu tặc giống như bị kinh phong, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào hành trướng của Lý Tự Thành, sau đó quỳ rạp xuống đất, thở dốc nói,
- Bẩm báo Đại vương, Ngô Tam Quế lui binh!
- Ngươi nói cái gì?
Lý Tự Thành bỗng nhiên đứng dậy, quả thực có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình, cẩu tặc Ngô Tam Quế kia rõ ràng đã chiếm thượng phong, càng thêm trí mạng đó là đối diện sông còn có mười vạn đại quân Kiến Nô án binh bất động, nhìn trên tình thế này nghĩa quân tuyệt đối bị vây trong hoàn cảnh xấu, Ngô Tam Quế và Kiến Nô có lý do gì lui binh?
Lưu Tông Mẫn, Lý Song Hỷ và tướng lĩnh lưu tặc cũng đột ngột đứng dậy, Ngưu Kim Tinh trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thật?
Mật thám lưu tặc liên tục gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác!
- Đi!
Lý Tự Thành vung tay lên, lớn tiếng quát,
- Đi xem cẩu tặc Ngô Tam Quế kia đang làm trò gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.