Thiết Huyết Đại Minh

Chương 280.2: Cạm bẫy (hạ) (2)




Bên bờ phải kênh đào Đa Đạc gần như nghiến nát hàm răng, nhưng gã không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiến Nô rơi vào trong nước sông băng giá thấu xương kêu rên, trơ mắt nhìn bọn họ một đám bị đông cứng chết!
Bờ trái kênh đào, Đa Nhĩ Cổn rốt cục không kiềm chế được!
Đa Nhĩ Cổn nghiến răng quát:
- Đông Dưỡng Tính!
Đông Dưỡng Tính một đường chạy chậm đến trước mặt Đa Nhĩ Cổn, quỳ xuống đất cúi chào nói:
- Có nô tài.
- Đem Hồng Di đại pháo của ngươi kéo lên đây!
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn lộ ra vẻ dữ tợn, khàn cả giọng giận dữ hét:
- Oanh tạc, đem những chiến thuyền quân Minh chết tiệt này toàn bộ con mẹ nó oanh tạc thành bã vụn! Còn có mười lăm ngưu lục (Ngưu lục là chế độ tổ chức cơ sở quân chính của Bát Kỳ. Mỗi Ngưu lục có ba trăm người.) Hỏa thương đội tất cả kéo lên đây, chờ cho chiến thuyền Thủy sư quân Minh bị bắn phá chìm, dùng cùng một phương thức vây mọi rợ Nam Minh trên thuyền ở trong sông, đông chết bọn chúng!
Thời điểm Kiến Nô quy mô tiến quan, cũng mang theo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo, trận chiến Liêu Thành lần này liên quan đến sinh tử tồn vong của Kiến Nô, Đa Nhĩ Cổn đương nhiên cũng đem theo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo còn có mười lăm ngưu lục Hỏa thương đội, ban đầu Đa Nhĩ Cổn vốn muốn bắt chiến thuyền Thủy sư quân Minh làm tù binh, cho nên không đồng ý yêu cầu dùng Hồng Di đại pháo nã pháo vào Thủy sư quân Minh của Đông Dưỡng Tính.
Nhưng hiện đại, Đa Nhĩ Cổn đã đổi chủ ý!
Sự tình rõ rành rành, bắt chiến thuyền Thủy sư quân Minh làm tù binh đã là chuyện không thể nào, mặt băng thật dày không mang đến phúc âm cho Kiến Nô, ngược lại trở thành nơi mấy vạn Kiến Nô phải táng thân! Nếu không thể đạp lên mặt băng tiến công sẽ không bắt giữ được chiến thuyền Thủy sư quân Minh, Kiến Nô còn có biện pháp gì có thể bắt tù binh chúng nó?
Nếu đã không thể bắt tù binh chiến thuyền Thủy sư quân Minh, vậy tại sao không dùng đại pháo oanh tạc chúng nó?
- Dạ!
Đông Dưỡng Tính đáp ứng một tiếng, vội vã đi.
Rất nhanh, hai mươi chiếc xe bò lôi kéo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo trên bờ trái kênh đào đã xếp thành một hàng, còn có mười lăm ngưu lục Hỏa thương đội đã ở phía sau pháo trận bày xong đội ngũ xạ kích, Kiến Nô cũng không biết rằng trong Trung Ương Quân cũng có Hồng Di đại pháo, Đa Nhĩ Cổn, Đông Dưỡng Tính bọn họ vừa rồi chỉ nghe được tiếng pháo của Phật Lang cơ pháo, trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh tuy rằng cũng có Phật Lang cơ pháo, nhưng tầm bắn của Phật Lang cơ pháo căn bản không thể so với Hồng Di đại pháo.
Đại doanh Trung Ương Quân, đài cao.
Chứng kiến hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo từ trong trận địa Kiến Nô kéo ra ngoài, Lý Thành Đống hô:
- Ai da, con mẹ nó là Hồng Di đại pháo? Hai mươi khẩu!
- Còn có Hỏa thương đội.
Lý Bản Thâm trầm giọng nói:
- Có ít nhất năm ngàn người!
Tổng binh năm trấn còn lại cũng là thần sắc ngưng trọng, bọn họ đều không nghĩ tới Kiến Nô cũng có Hỏa thương đội và Hồng Di đại pháo, bởi vậy, Trung Ương Quân tức thì không còn chút ưu thế hỏa lực đáng nói.
Liễu Như Thị cùng Liễu Khinh Yên cũng nhịn không được xoay đầu lại, hai đôi mắt đẹp đồng thời nhìn về phía Vương Phác.
Thần sắc Vương Phác điềm tĩnh tự nhiên, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười lạnh thản nhiên, lần này, hố bẫy Vương Phác tỉ mỉ thiết kế chính là một cạm bẫy liên hoàn, dụ ra rồi giết chết đại lượng Kiến Nô khiến cho địch nhân thiệt hại nặng nề vẫn chỉ là thứ yếu, thứ Vương Phác chân chính muốn đối phó chính là Hồng Di đại pháo được giấu trong quân Kiến Nô!
Thời điểm hai quân tiến hành dò xét tính công kích, Kiến Nô từ đầu đến cuối không có xuất ra Hồng Di đại pháo đến công kích chiến thuyền Thủy sư quân Minh, lúc ấy Vương Phác lập tức hoài nghi Kiến Nô có ý đồ với chiến thuyền Thủy sư quân Minh, hơn nữa thời tiết chợt chuyển giá rét, mặt sông kênh đào bắt đầu kết băng, Vương Phác càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cũng tương kế tựu kế thiết lập cạm bẫy liên hoàn!
- Leng keng...
Trong tiếng kim thiết ma sát trong trẻo dễ nghe, Vương Phác chậm rãi rút ra yêu đao, Lã Lục đứng trang nghiêm phía sau Vương Phác lập tức đi theo giơ lên yêu đao trong tay, tiếng bước chân chỉnh tề từ phía sau truyền đến, Lý Thành Đống và Tổng binh bảy trấn vội quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy đội đội tướng sĩ Trung Ương Quân đã chạy lên trên đài cao.
Lã Lục tiến lên trước một bước, quát lớn:
- Xốc vải dầu lên!
Các tướng sĩ Trung Ương Quân mỗi người vào vị trí của mình cấp tốc tiến lên xốc lên từng tấm vải dầu, trên đài cao "đồ vật" được từng tấm từng tấm vải dầu che phủ lập tức hiển lộ ra diện mạo thật dữ tợn, rõ ràng là hai mươi môn Hồng Di đại pháo, hai mươi môn Hồng Di đại pháo này hiện tại đã thay hình đổi dạng rồi, cùng với hai mươi khẩu đại pháo của Kiến Nô càng không thể đánh đồng.
Vương Phác đã cho lắp đặt đầu ruồi và ống ngắm trên hai mươi môn Hồng Di đại pháo này, dùng để nhắm bắn, còn lệnh cho Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí tổng kết một bộ phương pháp dùng ngón tay đo đạc đơn giản dạy cho mỗi một danh Thao pháo thủ trong Pháo doanh, tuy rằng phương pháp đo đạc bằng ngón tay có sai số rất lớn, nhưng Thao pháo thủ có kinh nghiệm lại có thể tính toán ra cự ly mục tiêu bắn khá chính xác, đồng thời điều chỉnh tương ứng góc độ bắn.
- Rầm rầm rầm...
Không đợi hỏa pháo của quân Minh trên đài khai hỏa, hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo của Kiến Nô đã dẫn đầu khai hỏa, từng đoàn khói đặc cuồn cuộn cuốn qua, hai mươi khỏa thiết đạn đặc ruột gào thét đánh thẳng tới trung ương kênh đào.
Tiếc nuối chính là Hồng Di đại pháo của Kiến Nô không có trang bị ngắm, Thao pháo thủ của Kiến Nô cũng không hiểu phương pháp đo đạc bằng ngón tay, tuy rằng chiến thuyền Thủy sư quân Minh cũng là mục tiêu đủ lớn, nhưng xác suất trúng mục tiêu của hỏa pháo Kiến Nô lại thấp đến đáng thương, hai mươi phát pháo đạn không ngờ chỉ trúng đích có hai phát, tại sườn mạn của hai chiếc chiến thuyền Thủy sư đập thủng hai cái lỗ lớn.
Đạn pháo còn lại nếu không phải sớm đã rơi trên mặt sông, thì là gào thét xẹt qua chiến thuyền quân Minh, còn có một phát đạn pháo trực tiếp đánh tới bờ sông bên kia, đánh chết mười mấy tên Kiến Nô.
Một phát pháo đạn bắn xong, các Thao pháo thủ Kiến Nô vội vàng đem Hồng Di đại pháo mới phóng đạn xong dựng dốc đứng, trước tiên tưới nước dập tắt đốm lửa bên trong nòng pháo cũng làm cho nòng pháo nóng rực hạ nhiệt độ, sau đó lật nghiêng nòng pháo đổ nước ra, lại dùng que cời bọc vải lau sạch nước đọng lại trong nòng pháo, cuối cùng mới lắp hỏa dược vào trong...
Ngay tại thời điểm Thao pháo thủ Kiến Nô vội vàng lắp đạn lần nữa, các pháo thủ Pháo doanh của Trung Ương Quân đã đem hai mươi khẩu đại pháo nhắm thẳng trận địa của pháo binh Kiến Nô, sau đó nửa quỳ một gối trên mặt đất, một đám vươn ra ngón tay cái của mình, trước đóng mắt trái, sau đóng mắt phải, dùng mắt và ngón tay cái đo lường tính toán ra khoảng cách pháo trận Kiến Nô đại khái, cuối cùng lại hơi hơi chỉnh lý góc ngắm chiều cao bắn của Hồng Di đại pháo.
- Số mười tám đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
- Số mười sáu đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
...
- Số chín đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
Cùng với từng tiếng báo danh vang dội, đã điều chỉnh tốt số liệu bắn các Thao pháo thủ từng người một đứng lên, tiếp theo Quan đái đứng ở sau ụ pháo giơ lên yêu đao trong tay, hai mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về Vương Phác.
- Nổ súng!
Ánh mắt Vương Phác lạnh lẽo, yêu đao trong tay hung hăng chém xuống.
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
Hai mươi Quan đái Pháo doanh vung xuống yêu đao theo, đồng thời khàn cả giọng rống to, Thao pháo thủ đã chuẩn bị bố trí xong ào ào châm lửa kíp nổ dưới đáy nòng pháo, sau đó bước nhanh chạy ra ngoài mấy bước, hai tay bưng tai ngồi xổm trên mặt đất, kíp nổ bốc lên khói xanh đốt cháy tiến vào nòng pháo, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
- Rầm rầm rầm...
Bỗng chốc thời gian tựa hồ ngừng lại, sau đó thì có tiếng nổ kịch liệt vang tận mây xanh.
Hai mươi phát đạn pháo từ trong nòng pháo gào thét phóng ra, trong chớp mắt liền đáp xuống trận địa Pháo doanh Kiến Nô, cùng với tiếng nổ mạnh càng thêm kịch liệt, hai mươi phát đạn pháo thoáng chốc nở rộ thành hai mươi đóa pháo hoa khổng lồ chói lọi không gì sánh được, vô số mảnh vỡ mang theo ngọn lửa đỏ nóng rực gào thét văng khắp nơi, Thao pháo thủ Kiến Nô còn có Hỏa thương đội Kiến Nô bày trận phía sau thoáng chốc ngã xuống la liệt!
Tuy rằng mục tiêu trận địa Pháo doanh Kiến Nô so với một chiến thuyền Thủy sư không lớn bằng, nhưng hai mươi phát pháo đạn của Pháo doanh Trung Ương Quân đã có ít nhất tám phát bắn trúng mục tiêu, trong đó còn có một phát trực tiếp bắn vào chỗ chất đống thùng thuốc súng, dẫn phát một trận bùng nổ càng thêm mãnh liệt, trực tiếp làm cho hai cái Hồng Di đại pháo nổ tung lên trời, khi rơi xuống đã trở thành một đống phế liệu!
Còn có sáu phát pháo đạn rơi vào bên trong đội ngũ Hỏa thương đội của Kiến Nô, ít nhất nổ chết nổ thương hơn một trăm Hỏa thương binh Kiến Nô.
- Chết tiệt, sao có thể?
Đông Dưỡng Tính giật mình mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được hết thảy đang diễn ra trước mắt, theo gã biết, Hồng Di đại pháo của Đại Minh triều so với Kiến Nô cũng không khá hơn chút nào, độ bắn lệch rất lớn, trên cơ bản ở ngoài trăm bước cho dù mục tiêu có là nhà cửa lớn nhỏ cũng rất khó trúng đích, cho nên Hồng Di đại pháo bình thường dùng để oanh kích tường thành và mục tiêu có hình thể khổng lồ.
Dùng Hồng Di đại pháo để oanh kích chiến thuyền Thủy sư quân Minh cũng đã là miễn cưỡng rồi, dùng Hồng Di đại pháo tiến hành pháo chiến là sự tình Đông Dưỡng Tính chưa bao giờ nghĩ ngợi qua.
Lấy tính năng của đại pháo thời đại này mà nói, pháo chiến đích thực là hoàn toàn không có khả năng, cho dù hai bên đều ở trong tầm bắn, cũng chỉ có thể là ngươi đánh ngươi, ta đánh ta mà thôi, không chỉ là vì thời đại này pháo binh khuyết thiếu khái niệm pháo chiến, càng là bởi đại pháo thời đại này tỉ lệ chính xác quá thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.