Thiết Huyết Đại Minh

Chương 284: Cục diện bế tắc (2)




Mặc dù kỵ cung của Kỵ binh Mông Cổ là ném bắn, tầm bắn cũng chỉ khoảng trăm mét, tầm bắn của cung tiễn thủ Kiến Nô là khoảng 150 mét, tầm bắn hỏa thương của quân Minh là 300 mét, nhưng một khẩu Phật Lang cơ pháo dù sứt sẹo nhất cũng có thể bắn được xa hơn 500 mét!
Hai quân còn cách nhau khoảng hơn 700 mét, Kiến Nô không nhanh không chậm mà tiến. Cung tiễn thủ không phải bộ binh nên phương thức tác chiến của họ không phải là sử dụng thể lực, cho nên không cần xung phong, họ được giữ thể lực, nhưng giương cung bắn tên thật ra cũng rất tốn thể lực, không có thể lực dồi dào thì không thể nào kéo mở được trường cung đấy.
Khi tiến vào phạm vi 400m, Kiến Nô còn có vẻ rất thong dong. Hồng Di đại pháo ở trên đài cao xa xa của quân Minh đã tịt ngòi, thoạt nhìn, khẩu Hồng Di đại pháo đã tới giới hạn rồi, nếu như tiếp tục bắn rất có thể sẽ nổ nòng.
Khi còn cách nhau khoảng 200 mét, hàng quân Tiền Minh hàng cầm lá chắn ở phía trước cuối cùng cũng bắt đầu khẩn trương, cẩn thận và kề sát với đồng bạn của mình, dùng từng chiếc lá chắn vững chắc để tạo thành một bức tường lá chắn chắc chắn. Bức tường lá chắn này dày đến ba tấc, ở bên ngoài còn được bọc bằng ba lớp da trâu kiên cố. Theo họ, chắc chắn là đủ để ngăn cản súng đạn của quân Minh.
Theo sau cung thủ Mông Cổ tiến vào, cung thủ Kiến Nô đều tháo trường cung ở trên vai xuống, tay còn lại thì rút từ trong bầu tên ở phía sau lưng ra một mũi tên lông vũ cài lên dây. Chỉ cần tiến vào khoảng 200 mét, chính là lúc họ khoe uy. Đến lúc đó, nhất định phải mai táng đám Nam Minh mọi rợ chết tiệt này bằng một cơn mưa tên.
Nhưng thật đáng tiếc, họ vĩnh viễn không có cơ hội để làm như vậy!
Trước trận hình quân Minh, đột nhiên bức tường lá chắn ở phía trước nứt ra hơn mười khe hở, từ trong khe hở đó, hơn mười cỗ pháo xa nhô ra, cao chót vót.
Một gã hàng quân Tiền Minh ở trước hàng đi khom người, đỡ tấm lá chắn chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy đất dưới chân rung lên, sau đó chỉ nghe “ầm” một tiếng, tấm chắn vô cùng chắc chắn phía trước người của gã đã vỡ vụn. Không đợi cho gã kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra, một viên đạn sắt ruột đặc nóng rực đã bắn trúng ngực gã, ngay lập tức xuyên thủng thân thể của bọn họ.
"Rầm rầm rầm..."
Những tiến nổ mạnh bạo liên tục vang lên khiến cho Kiến Nô tiến công chính diện bỗng chốc trở nên vô cùng rối loạn.
Đa Nhĩ Cổn lập tức giơ ống nhòm theo dõi cuộc chiến từ xa. Nhìn qua ống nhòm, Đa Nhĩ Cổn hoảng sợ nhìn thấy hai bức tường lá chắn ở phía trước trận Kiến Nô đã toác ra bốn năm mươi lỗ hổng rất lớn. Kiến Nô phụ cận lỗ hổng đó đã loạn như ong vỡ tổ.
- Chết tiệt, có chuyện gì xảy ra vậy?
Đa Nhĩ Cổn thấy thế, hít một hơi khí lạnh, khàn giọng nói:
- Những khẩu đại pháo chết tiệt đó là từ đâu ra?
"Rầm rầm rầm..."
Lời của Đa Nhĩ Cổn vừa dứt, trước trận quân Minh lại lóe ra hơn mười làn khói chói mắt. Trận hình Kiến Nô chính diện lại bị nổ ra bốn năm mươi lỗ hổng. Kiến Nô ở gần lỗ hổng ngã ngổn ngang thành một mảng lớn. Bị bắn thủng bảy tám chục lỗ hổng khiến cho bức tường lá chắn của Kiến Nô đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hỏa lực dày đặc đồng loạt gào thét tới, Kiến Nô mất đi bức tường bảo vệ, ngã xuống từng hàng. Hai hàng hàng quân Tiền Minh phía trước nhất rất nhanh đã ngã gục xuống trong vũng máu. Những người đầu óc thông minh, nhanh nhẹn một chút cho dù không trúng đạn cũng thuận theo tình hình mà ngã xuống đất. Mất đi tấm lá chắn và bức tường thịt ở trước mặt, kỵ binh Mông Cổ ở phía sau cũng lập tức gặp không may.
- Mau!
Đa Nhĩ Cổn quát lớn
- Lui lại, toàn quân lui lại!
Dù Đa Nhĩ Cổn đã hạ lệnh đúng lúc, lần xuất kích này cũng là lần tổn thất nghiêm trọng và nặng nề nhất. Ba nghìn hàng quân Tiền Minh làm vật hi sinh chắn ở phía trước không một ai trở về. Người may mắn không chết cũng đã nằm ở trong đống người chết giả chết. Tám ngàn cung thủ Mông Cổ ở phía sau cũng đã chết ít nhất là hai ngàn người, còn hơn ba ngàn người bị thương.
Người chạy trốn chung quy cũng không nhanh bằng ngựa. Đôi chân vòng kiềng của kỵ binh Mông Cổ xuống ngựa thì chạy trốn lại càng chậm.
- Rút lui!
Con ngươi Đa Nhĩ Cổn toát ra hàn ý lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, quát lớn:
- Toàn quân rút lui!
Tuy rằng thiết kỵ Bát Kỳ tinh nhuệ nhất vẫn chưa xuất chiến, tuy Đa Nhĩ Cổn vẫn tin chắc rằng “Mai rùa trận” của quân Minh cộng thêm sự ngăn cản của hỏa thương binh cũng không thể ngăn được sự tấn công của thiết kỵ Bát Kỳ. Nhưng Đa Nhĩ Cổn biết rằng trận chiến hôm nay không thể đánh tiếp nữa!
Quân Minh ở trước mắt tối đa cũng chỉ hơn hai mươi ngàn quân, nhất định không phải quân một nước của Nam Minh. Đa Nhĩ Cổn không thể phái ra thiết kỵ Bát Kỵ tinh nhuệ nhất để đấu với một đám quân Minh ít ỏi liều mạng này. Triều Đại Minh quá lớn, nếu dùng toàn bộ thiết kỵ Bát Kỳ tinh nhuệ ra nhất chiến đấu thì Đại Thanh còn dựa vào cái gì để tranh giành thiên hạ?
Muốn đối phó với đội quân Minh tinh nhuệ này, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nhìn Kiến Nô rút đi như thủy triều, Vương Phác phải cố gắng kìm nén sự hấp dẫn mới không tiến hành truy kích.
Hỏa khí của Trung Ương quân tuy rằng sắc bén nhưng cũng có điểm yếu. Hồng Di đại pháo và Phật Lang cơ pháo quá mức cồng kềnh, hành động chậm chạp, căn bản không có khả năng truy kích. Hỏa thương doanh một lượt bắn tuy rằng uy lực rất lớn nhưng một khi mất đi trận hình dày đặc, biến thành từng người tự chiến thì căn bản không thể chịu nổi một đòn!
Hiển nhiên, nếu Vương Phác phái Hỏa thương doanh đuổi theo giết Kiến Nô, cuối cùng rất có thể sẽ từ thắng thành bại! Còn Trường thương doanh thì căn bản chỉ là binh chủng phụ trợ. Phái Trường thương binh đuổi theo giết Kiến Nô thì khác nào dâng đồ ăn cho Kiến Nô? Chỉ cần hai ngàn kỵ binh Mông Cổ quay lại giết là đủ làm cho trận hình Trường thương binh tán loạn.
Bảo Trường thương binh duy trì trận hình? Nói đùa, duy trì trận hình thì còn truy kích thế nào nữa?
Lúc này, Vương Phác vô cùng hy vọng dưới tay mình có một đội kỵ binh tinh nhuệ. Không cần quá nhiều, chỉ cần hai mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ thì Kiến Nô liền xong đời rồi. Vương Phác có thể khiến cho Kiến Nô rút quân biến thành bại lui, có thể biến từ bại lui thành tan tác, cuối cùng từ tan tác biến thành tiêu diệt toàn quân!
- Đáng tiếc.
Vương Phác không cam lòng, hạ lệnh:
- Hạ lệnh, toàn quân quay lại doanh trại, tiếp tục cố thủ.
Liêu Thành, Đa Nhĩ Cổn vừa mới trở lại còn chưa kịp cởi áo giáp, liền quát lên với Đa Đạc sắc mặt xanh mét, đang đứng bên cạnh:
- Lão Thập Ngũ, lập tức truyền lệnh xuống, không có lệnh của bổn vương thì nghiêm cấm xuất chiến!
- Vâng!
Đa Đạc đáp lời, lĩnh mệnh rời đi.
Trận chiến này khiến cho Kiến Nô bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Năm nghìn cung tiễn thủ của Tương Lam Kỳ đều ngã xuống sông, gần như toàn bộ đều bị đánh chết hoặc là bị chết cóng. Chỉ có một trăm người may mắn thoát chết. Vì Kỳ chủ Tế Nhĩ Cáp Lãng đang tranh giành quyền lợi với Đa Nhĩ Cổn, Tương Lam Kỳ nay bắt đầu đã bị suy yếu, lần này tổn thất năm nghìn kỳ đinh, thật sự chính là tai họa ngập đầu rồi.
Ngoài ra, còn tổn thất gần tám ngàn kỵ binh Mông Cổ.
Bát Kỳ Quân Hán và Bát Kỳ Triều Tiên gần như là toàn quân bị diệt. Sáu vạn hàng quân Tiền Minh cũng bị tổn thất nặng nề. Nghiêm trọng nhất chính là những hàng quân Tiền Minh đó đã hoàn toàn mất đi hứng thú bán mạng cho Kiến Nô. Duỗi đầu ra là chết, co đầu vào cũng chết, trái phải đều có người, những hàng quân Tiền Minh đó đã chọn cách bất ngờ làm phản tập thể.
Đa Nhĩ Cổn nghe nói nổi trận lôi đình, lập tức điều động mấy vạn kỵ binh Mông Cổ, giết gần hết số hàng quân làm phản chạy trốn.
Lúc này, thực lực Kiến Nô đã bị tổn hại rất lớn. Dưới trướng Đa Nhĩ Cổn chỉ còn không đến năm vạn Bát Kỳ Kiến Nô và hơn chín vạn Bát Kỳ Mông Cổ. Kiến Nô đã mất đi dũng khí chủ động xuất kích. Vì binh lực bạc nhược, Vương Phác cũng không chủ động khởi xướng tấn công Kiến Nô. Cuộc chiến ở Liêu Thành cứ như vậy rơi vào cục diện bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.