Thiết Huyết Đại Minh

Chương 287: Mạch nước ngầm (1)




Nhìn thấy Ngô Tam Quế trầm ngâm không nói, gia nô hỏi:
- Vương gia, Khương Tuyên này có gặp không?
- Không gặp.
Ngô Tam Quế trầm giọng nói:
- Cứ nói bổn vương bị cảm nhẹ, không tiện tiếp khách.
- Vâng.
Gia nô đáp lời, rời đi.
Một tướng lĩnh tâm phúc hỏi:
- Vương gia, Khương Tuyên đến Thái Nguyên làm gì?
- Đúng vậy.
Một tướng lĩnh khác cũng nói theo:
- Quan Ninh Quân chúng ta và Khương gia từ trước đến nay cũng không có giao tình gì, hôm nay tại sao lại đột nhiên tới đây làm thân với chúng ta làm gì?
- Làm thân?
Ngô Tam Quế cười lạnh nói:
- Khương Tương là muốn lợi dụng Quan Ninh Quân chúng ta để làm đầy tớ cho hắn.
Hai tướng lĩnh tâm phúc đó nghiêm trọng nói:
- Vương gia, chẳng lẽ khương Tương muốn tạo phản?
- Không sai, nhất định là Khương Tương muốn tạo phản.
Ngô Tam Quế gật đầu, không thể hiện cảm xúc, nói:
- Khương Tương này có thể tạo phản, chúng ta thì không thể. Dù sao Kiến Nô cũng là do bổn vương dẫn nhận quan. Người Hán khắp thiên hạ đã ghi món nợ này lên đầu bổn vương. Nếu bổn vương lại lật mặt với Kiến Nô thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Hai gã tâm phúc đều yên lặng.
Ngô Tam Quế nghĩ một lát rồi lớn tiếng nói:
- Người đâu!
Một gia tướng đáp lời, đi vào hỏi:
- Vương gia có gì dặn dò?
Ngô Tam Quế nói:
- Lập tức phái người ngựa, mau chóng đến Kinh Sư báo tin, nói Tổng binh Đại Đồng Khương Tương muốn tạo phản.
- Vâng.
Gia tướng đáp lời, tuân lệnh rời đi.
Hành dinh tổng binh Đại Đồng.
Khương Tuyên thở hồng hộc đi vào trong Noãn các, nói với Khương Tương:
- Nhị ca, tên Ngô Tam Quế này thật là không biết tốt xấu, không ngờ là không chịu gặp đệ.
Đôi mắt Khương Tương lộ ra vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu.
Khương Nhượng ngồi cạnh nói:
- Nhị đệ, chuyện khởi binh phản Thanh đệ có nên suy nghĩ thêm một chút?
Khương Tương không đồng ý nói:
- Vì sao?
Khương Nhượng nói:
- Ta cảm thấy tin tức gần đây ở Đại Đồng chỉ là lời đồn. Đại quân của Vương Phác lợi hại thật nhưng dù sao cũng chỉ có bốn năm vạn quân, còn Kiến Nô có đến ba mươi vạn. Binh lực cách xa nhau như vậy, hơn nữa, Kiến Nô cũng không phải là một đám ô hợp, đó là một đội quân tinh nhuệ chân chính bách chiến, đâu có dễ dàng bị thu nhập như vậy?
Khương Tương cười gian nói:
- Đại ca, tin này vốn là tin đồn do Vương Phác sai người truyền đi.
- Cái gì?
Khương Nhượng ngạc nhiên nói:
- Nếu nhị đệ đã biết đây là lời đồn, tại sao còn muốn phản Thanh?
- Đúng vậy.
Khương Tuyên cũng nói:
- Chỉ với Khương gia chúng ta, chỉ sợ không phải đối thủ của Kiến Nô và Ngô Tam Quế.
- Đại ca, tam đệ.
Khương Tương cười nói:
- Hai người nhìn xa một chút đi. Vì lợi ích của Khương gia, chúng ta có thể dựa và Lưu tặc, có thể dựa vào Kiến Nô, như vậy thì vì sao không thể khởi binh phản Thanh? Hai người có nghĩ tới tại sao Vương Phác lại truyền tin đồn này ở Đại Đồng không?
Khương Nhượng và Khương Tuyên đồng thanh hỏi:
- Vì sao?
- Cao kế, quả là cao kế!
Khương Tương giơ ngón tay cái về phía nam, cao giọng nói:
- Chiêu này của Vương Phác quả là cao kế, nói thật cho hai người biết, lần này e là Kiến Nô chạy trời không khỏi nắng rồi.
Khương Tuyên khó hiểu hỏi:
- Có ý gì?
Khương Tương giải thích nói:
- Tin tức Vương Phác sai người truyền ra đương nhiên là tin đồn, nhưng có thể khẳng định rằng, Trung Ương quân và Kiến Nô đã đang giằng co ở Liêu Thành. Trong khoảng thời gian ngắn Kiến Nô không làm gì được Trung Ương quân, chỉ sợ Trung Ương quân cũng không làm gì được Kiến Nô rồi!
Khương Tuyên nói:
- Nhưng cục diện bế tắc thì ai thắng ai thua còn chưa biết mà?
Khương Tương nói:
- Tam đệ, đệ suy nghĩ một chút xem. Thủ hạ của Vương Phác tuy chỉ có bốn năm vạn người, Tôn Truyền Đình còn có vố sô viện quân có thể tiếp viện, hơn nữa lưng tựa vào vùng đất Giang Nam giàu có và sung túc, còn Kiến Nô thì sao? Kiến Nô đã dốc toàn lực rồi. Mà theo tin tức của mật thám, hiện tại Kiến Nô chiếm đóng ở Bắc Kinh không hơn hai vạn quân. Quan trọng hơn là căn cơ của Kiến Nô bạc nhược, thiếu thốn lương thực. So sánh như vậy, hai người thấy, trong trận chiến này ai sẽ là người thắng rồi đấy.
Khương Nhượng nói:
- Hiện giờ nói Vương Phác thắng trong cuộc chiến ở Liêu Thành, e là vẫn còn quá sớm? Đa Nhĩ Cổn cũng không phải loại người đơn giản.
- Vương Phác càng không đơn giản!
Khương Tương nói:
- Tuy rằng không phục, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, chỉ nói về dùng binh thì thật sự không ai có thể vượt qua được Vương Phác.
Khương Nhượng nói:
- Kiến Nô đánh không lại Trung Ương quân thì vẫn cò thể lui binh mà.
- Lui binh?
Khương Tương mỉm cười nói:
- Lui binh đi đâu? Bắc Kinh hay là quan ngoại? Nếu như Kiến Nô ở lại Liêu Thành thì cuộc chiến với Vương Phác còn có thể có chuyển biến, nhưng nếu thật sự họ dám lui binh thì thật sự là xong rồi. Đến lúc đó, đừng nói là bảo vệ cho hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây mà ngay cả trốn về quan ngoại cũng không nổi.
Khương Nhượng gật đầu nói:
- Nói vậy thì thật sự là nên khởi binh.
- Đại ca, đây e chính là cơ hội cuối cùng rồi.
Khương Tương thở dài, nói:
- Nếu không thừa dịp này mà khởi binh phản Thanh cùng Vương Phác đánh hạ Bắc Kinh khôi phục Trung Nguyên thì Khương gia chúng ta xong rồi. Vài năm nữa, sau khi Vương Phác bình định Kiến Nô và Lưu tặc sẽ quay lại thu nhập chúng ta đấy.
Khương Nhượng cười khổ nói:
- Dù là bây giờ khởi binh phản Thanh, nhưng e là sau này Vương Phác cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Đại ca, huynh coi thường Vương Phác rồi.
Khương Tương lắc đầu, nói với Khương tuyên:
- Tam đệ, đệ đi mời Triệu Phó tổng binh đến đây.
- Triệu Lục Cân?
Khương Tuyên ngạc nhiên nói:
- Mời hắn tới làm gì?
- Ha ha.
Khương Tương cười nói:
- Triệu Lục Cân là bộ hạ cũ của Vương Phác. Có gì chúng ta không tiện nói thì bảo Triệu Lục Cân đi nói với Vương Phác là tiện nhất rồi.
Chớp mắt, Trung Ương quân của Đại Minh đã giằng co với Kiến Nô ở Liêu Thành được nửa tháng.
Hơn nửa tháng nay, Kiến Nô và quân Minh dường như đã hẹn nhau, không ai chịu bước ra khỏi doanh trại nửa bước. Hai bên đều hết sức lặng lẽ, đều muốn tìm sơ hở ở nơi khác để tấn công đối phương tan rã.
Đa Nhĩ Cổn phái Hán gian Phạm Văn Trình đi Nam Kinh, ý đồ lợi dụng đảng tranh giành của triều đình Nam Minh làm tan rã Trung Ương quân của Vương Phác. Vương Phác thì phái người đi Đại Đồng, Tuyên Phủ và những nơi khác đi truyền tin đồn, dụ dỗ Khương Tương, Vương Thừa Dận và Đường Thông khởi binh phản Thanh. Tuy nhiên, đòn sát thủ thật sự của Vương Phác là quân Hà Nam của Hồng Nương Tử.
Khi Vương Phác đang ngẩn người trước sa bàn, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Màn trướng được nâng lên, Liễu Khinh Yên mặc áo khoác da cáo, thản nhiên đi đến. Vương Phác nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng lên vì lạnh của Liễu Khinh Yên, hỏi:
- Thế nào, phía Phượng Dương phủ có tin gì không?
- Nhìn ngươi gấp kìa.
Liễu Khinh Yên quyến rũ liếc nhìn Vương Phác một cái, sẵng giọng:
- Không để cho ta thở sao?
Vương Phác lắc đầu cười khổ nói:
- Được, tỷ thở đi, nhưng đừng có thở gấp quá.
- Đáng ghét.
Liễu Khinh Yên lườm Vương Phác một cái, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, nói:
- Trương Hoàng Ngôn vừa mới nhậm chức tri phủ Phượng Dương đã khẩn cấp điều rút mười ngàn thạch lương thực từ nhà kho huyện Bắc Châu, Trương hòa thượng đem theo năm nghìn nghĩa quân áp tải số lương thực này về Hà Nam. Mỹ nhân của ngươi cũng đã tới rồi, ba ngày sau là có thể khởi binh lên phía bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.