Thiết Huyết Đại Minh

Chương 40: Bạch Liên Giáo




Ngày kế, Hà Hùng Tường, Triệu Chi Long và quan viên, huân thích Nam Kinh dùng lễ nghi long trọng tiễn Vương Phác ra ngoài Triều Dương môn, bởi vì Bắc thượng vào kinh sư đường xá xa xôi, hơn nữa vùng Sơn Đông đang có loạn Bạch Liên giáo, cho nên ngoại trừ Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật suất lĩnh hai ngàn cẩm Y Vệ ra, Binh bộ Thượng thư Nam Kinh Sử Khả Pháp còn phái Thủy sư tham tướng Hoàng Đắc Công lãnh ba nghìn binh đi theo hộ tống.
Hoàng Đắc Công là một viên mãnh tướng, xuất thân binh nghiệp, dựa vào chiến công mới lên tới tham tướng.
Hơn năm ngàn quan quân cùng với Vương Phác từ Thịnh Kinh, Triều Tiên giành được rất nhiều tài vật chia ra ngồi hơn năm mươi chiếc chiến thuyền, dưới sự đẩy kéo của người kéo thuyền, người chèo thuyền trước kéo sau đẩy xuống dọc theo kênh đào Kinh Hàng trùng trùng điệp điệp mà xuất phát hướng kinh sư, ven đường quan viên theo ý chỉ Sùng Trinh hoàng đế ra sức nịnh bợ, ân cần chiêu đãi, không dám chậm trễ chút nào.
Nửa tháng sau, đội tàu bắt đầu tiến địa giới Sơn Đông, cảnh tượng hai bên bờ sông bắt đầu trở nên thê lương.
Vương Phác, Trần Viên Viên và các tướng sĩ đứng ở trên thuyền nhìn lại, hai bờ sông rất nhiều thôn trang đã bị đốt thành đống hoang tàn, nhiều phiến ruộng tốt bị giẫm đạp hoang vu, dân chạy nạn dìu già dắt trẻ thậm chí bế tắc bến tàu hai bên bờ sông, thấy thuyền chạy lại liền ra sức dập đầu cầu xin, tình cảnh kia thực có thể nói là nhìn thấy ghê người.
Trần Viên Viên nhìn đến trong dân chạy nạn bên kênh đào có không ít trẻ nhỏ và người già đã đói bụng hấp hối, không khỏi lòng chua xót nước mắt chảy xuống, vùi trán vào trong lòng Vương Phác ảm đạm nói:
- Tướng công, những đứa bé và người già này thật đáng thương, chắc chắn nhiều ngày qua bọn họ không được ăn no rồi.
Tâm tình của Vương Phác cũng trầm trọng như vậy, hắn đang muốn hạ lệnh đội tàu hồ đến bờ biển tiếp tế dân chạy nạn, không ngờ lại có chuyện xảy ra.
Bởi vì đội thuyền của Vương Phác có hơn năm mươi Thủy sư chiến thuyền, còn có hơn năm ngàn quan quân, cho nên bất đầu từ Nam Kinh, dọc đường đi cũng có thương thuyền lục tục theo ở phía sau đi theo, sau khi qua Hoài Âm thương thuyền lớn nhỏ đi theo đã nhiều đến hơn trăm thuyền rồi.
Thấy hai bên bờ sông tình trạng dân đói thê thảm, có một chiếc thương thuyền động lòng trắc ấn, chủ động cập bờ muốn bố thí một ít lương thực, kết quả đã xảy ra một cảnh tượng làm người ta khiếp sợ, dân chạy nạn phụ cận đã chen chúc mà đến, phía sau chỉ nghĩ phải chen người đằng trước để lên thuyền, người trên thuyền vốn định khống chế một chút thế cục, kết quả dân chạy nạn lên thuyền rồi không nói lời gì liền túm lấy đem bọn họ ném ra giữa sông.
Thương thuyền bị cưỡng ép cập bờ, lương thực và hàng hóa trên thuyền cũng bị cướp sạch không còn, sau khi cướp sạch thuyền kia, cảm xúc của dân chạy nạn bắt đầu không khống chế được đều nhặt đá, gậy gỗ dưới đất ném sang thương thuyền khác, bởi ảnh hưởng của đói khát, dân chạy nạn đã diễn biến thành bạo dân!
Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật sống tại Giang Nam, nào có gặp qua trường hợp điên cuồng như vậy? Hai người lúc ấy đều tức bể phổi, lúc này mệnh lệnh người chèo thuyền tấp chiến thuyền vào bờ, chuẩn bị suất lĩnh cẩm Y Vệ lên bờ xua tan những dân chạy nạn không khống chế được này, Hoàng Đắc Công lo hai người có chuyện, cấp bách dẫn đại đội chiến thuyền tiếp ứng.
Không đợi Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật dẫn người lên bờ, dân chạy nạn trên kênh đào đã ùa lên đông nghịt, tranh nhau đến cướp sạch Thủy sư chiến thuyền đang đến, những dân chạy nạn này đã đói váng đầu, thậm chí ngay cả Thủy sư chiến thuyền cũng dám đoạt, Vương Phác thấy tình huống không ổn, vội vàng lệnh Mặt Sẹo đem năm mươi gia đinh trên thuyền toàn bộ điều lên boong tàu, trận địa sẵn sàng đón quân địch
Vừa lúc đó, Trân Viên Viên bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám dân chúng bạo động đông nghịt, người này rõ ràng chính là hải tặc Lưu Bá Đao thiếu chút nữa cướp nàng nhập Thái Hồ, trong tay Lưu Bá Đao cầm một thanh kình nỏ, lúc này đã nhắm ngay người bên cạnh nàng, nàng nghiêng đầu nhìn, Vương Phác đang quay lưng về phía bờ sông chỉ huy gia đinh xếp thành hàng.
Tạch!
Trong tiếng xé gió, một hánh kình nỏ đã như thiểm điện bắn về phía lưng của Vương Phác.
- Không!
Trần Viên Viên hét lên một tiếng, nhào qua che ở trước Vương Phác, hàn quang chợt lóe, kình nỏ đã bấn trúng lồng ngực của Trần Viên Viên, lại không ngờ phát ra một tiếng như có gì đó vỡ vụn, Trần Viên Viên rên rỉ một tiếng, sau mềm nhũn ngã xuống đất, Vương Phác nghe tiếng quay sang ôm nàng vào trong ngực.
- Có thích khách! Bảo hộ tướng quân!
Mặt Sẹo quát to một tiếng, khẩn cấp đứng ra chắn ở trước mặt Vương Phác và Trần Viên Viên.
Tiểu Thất và năm mươi gia đinh còn lại nghe tiếng cũng hành động, toàn bộ dâng lên, trước sau xếp thành hai bức tường người chắc chắn ở trước Vương Phác.
- Lý lão cha!
Vương Phác ôm Trần Viên Viên vừa lao vào trong khoang thuyền, vừa thê lương rống to:
- Tiểu Thất, nhanh đi tìm Lý lão cha, mau!
Rất nhanh, Tiểu Thất liền mang theo Lý lão cha đi tới khoang thuyền của Vương Phác.
Nhưng mà không đợi Lý lão cha coi thương thế, Trần Viên Viên đã tự mình tỉnh lại, Vương Phác gấp gáp ấn chặt vai thơm của Trần Viên Viên xuống, dịu dàng nói:
- Đừng nhúc nhích, Viên Viên, nàng nằm xuống đi, đừng nhúc nhích.
- Tướng công.
Trần Viên Viên mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
- Thiếp không sao cả.
- Đúng, nàng không sao, nàng không sao đâu.
Vương Phác nhìn mũi tên còn cắm ở trên ngực Trần Viên, trái tim tan nát. Nếu không có Trần Viên Viên, mũi tên này hiện tại nên cắm ở trên lưng Vương Phác rồi, thật là một người phụ nữ tốt, không ngờ dùng thân thể của mình để ngăn đỡ mũi tên cho người yêu!
- Tướng công, thiếp thật sự không sao mà.
Trần Viên Viên nói xong bỗng nhiên rút mũi tên cắm ở trên ngực sau đỏ bừng mặt nói:
- Tướng công ngài đã quên miếng ngọc bội kia rồi hả?
- Nàng...
Thấy Trần Viên Viên không ngờ rút mũi tên ra, Vương Phác đầu tiên là chấn động, rồi lập tức vui mừng quá đỗi, giơ tay khẽ cởi vạt áo của Trần Viên Viên, bỗng nhiên lại nghĩ đến còn có người khác ở đây, lúc này quay đầu sang nói với Tiểu Thất và Lý lão cha:
- Vậy... Tiểu Thất, Lý lão cha, mời các ngươi tránh trước một chút.
Tiểu Thất và Lý lão cha ra khoang thuyền, Vương Phác khẩn cấp giơ tay cởi bỏ áo của Trần Viên Viên, lại nhẹ nhàng cởi áo lót màu hồng phấn ra, đôi bầu vú tròn đầy đặn hiện ra trước mắt Vương Phác, hắn chăm chú nhìn miếng ngọc bội ở giữa khe vú kia đã hoàn toàn nát.
Trần Viên Viên cũng không bi thương, chỉ có điều trên làn da trắng mịn để lại một dấu vết màu đỏ rất nhỏ.
Đây thật là thiên ý, giống như mũi tên kia từ đuôi đến đầu, vừa lúc xuyên qua giữa bầu ngực của Trần Viên Viên, bắn trúng miếng ngọc bội kia, kết quả ngọc bội nát, Trần Viên Viên lại không việc gì, mà mũi tên này sở dĩ còn cắm trên người của Trần Viên Viên không rơi xuống, lại là vì bị đôi cặp vú đầy đận kia của nàng dồn chặt rồi.
Nếu không phải lúc trước Vương Phác tặng Trần Viên Viên sợi dây chuyền này, mà Trần Viên Viên vẫn luôn mang nó trên người, có lẽ hiện tại Trần Viên Viên cũng đã ngọc nát hương tan roi.
- Viên Viên, nàng thật sự không sao!
Vương Phác tâm tình kích động, ôm chặt cặp vú đầy đặn của Trần Viên Viên, hưng phấn mà hét lớn:
- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
- Tướng công đừng mà.
Trần Viên Viên rên rỉ một tiếng, đôi mắt đẹp bắt đầu trở nên mê ly, vừa kiều diễm vừa quyến rũ nói:
- Tiểu Thất và Lý lão cha bọn họ còn ở bên ngoài, còn có dân chạy nạn bên ngoài này đang gây rối đấy.
Rầm rầm rầm...
Trần Viên Viên tiếng nói vừa dứt, ngoài khoang thuyền bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, Trần Viên Viên sợ tới mức hét lên một tiếng chui đầu vào trong lòng Vương Phác.
- Sao lại thế này? Vương Phác vừa ôm Trần Viên Viên, thuận tay khoác áo hỏi phía ngoài:
- Tiểu Thất, là ai hạ lệnh thả pháo?
- Hồi bẩm tướng quân.
Bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng đáp của Hoàng Đắc Công:
- Là mạt tướng hạ lệnh mở pháo, tuy nhiên tướng quân yên tâm, thả chính là pháo không, mạt tướng chỉ là muốn dọa những bạo dân này thôi.
Vương Phác đỡ Trần Viên Viên nằm xuống giường
- Viên Viên nàng nằm nghỉ đi, tướng công sẽ quay lại với nàng ngay.
- Tướng công, thiếp không sao đậu Trần Viên Viên dịu dàng nói:
- Tướng công ngài cứ đi đi.
Vương Phác hôn một cái lên trán Trần Viên Viên, xoay người đi nhanh ra khoang thuyên, chỉ thấy đám người Hoàng Đắc Công, Mặt Sẹo, Tiểu Thất đang khẩn trương thủ ở bên ngoài, thấy Vương Phác đi ra liền thân thiết hỏi han:
- Tướng quân, thương thế của phu nhân thế nào?
- Không có việc gì.
Vương Phác thở phào một cái, hỏi Hoàng Đắc Công:
- Hoàng tham tướng, bạo dân bên kênh đào ra sao rồi?
Hoàng Đắc Công chắp tay hành lễ nói:
- Tướng quân không cần lo lắng, bạo dân đã bị đuổi rồi.
Lúc này, một đội cẩm Y Vệ bỗng nhiên áp một gã trung niên cả người ướt đẫm, quần áo tả tơi đáng khinh từ trên hành lang đi tới, đầu lĩnh Lý Tổ Thuật lớn tiếng nói:
- Đại ca, người này ầm ĩ nói muốn gặp ngươi, còn nói hắn là Thôi quan của Tế Ninh phủ, có quân tình trọng yếu muốn bẩm báo với ngài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.