Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 49: Tình thế




Cấp bậc của cơ giáp cao cấp không chỉ dựa vào vật liệu để phân chia như cơ giáp cấp thấp, mà còn phải cân nhắc cả trình độ phức tạp của mạng lưới thần kinh nữa, sự chênh lệch của mỗi cấp đều cực kỳ lớn, mặc dù cũng chia ra nhất nhị tam đẳng, nhưng nó không có hạn mức cao nhất, hơn nữa càng lên cao càng mơ hồ, bởi vì sau khi tiếp nhận tinh hạch, mạng lưới thần kinh của cơ giáp cao cấp có thể so sánh với đại não, càng phức tạp thì trí tuệ càng cao, cũng càng khó để nêu ra một kết luận chính xác về nó.
Mà những loại cơ giáp được điều khiển bằng thần kinh thế này, đến cùng thì không một ai có thể tưởng tượng ra được mạng lưới thần kinh của nó tinh tế mỹ diệu tới nhường nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, cơ giáp trước mắt họ phải là cao cấp trong cao cấp.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu rằng đám chiến hạm này đã không đáng lo ngại nữa rồi.
Barlow thuộc về một trong số ít người nhìn thấu điều này, mặc dù gã không rõ một nhân vật lợi hại như vậy chui ra từ đâu, nhưng cũng hiểu người này cùng phe với bọn họ, quyết định tranh thủ trong khi cơ giáp màu đỏ đang thu hút sự chú ý của người khác liền hét lớn một tiếng phản kích, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, ánh sáng màu đỏ lại lóe lên, nhanh chóng biến mất.
Barlow bất chợt nhìn sang, trong tầm mắt là đám người gào thảm thiết, máu tươi tung tóe, kim loại bị nghiền nát và đạn pháo hòa lẫn với khói bụi, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình thế phía bên kia, huống chi tất cả mọi người đều mặc y phục chống phóng xạ, cơ giáp lại được điều khiển bằng tinh thần lực, gã hoàn toàn không biết người nọ là ai.
Dường như hành động vừa rồi chỉ là cấp cứu, hiển nhiên người này không muốn tham gia vào trận chiến, cho nên đã thu cơ giáp lại ngay trước khi đối phương phóng hỏa lực tới! Sắc mặt Barlow tái xanh, vừa phản kích vừa tổ chức thuộc hạ rút lui.
Trong khoảng thời gian trống lúc nãy có đã người kịp tiến vào cơ giáp, nhanh chóng tham chiến, hỏa lực cấu xé một vùng đất cằn cỗi. Rachael xuất hiện phía sau rễ cây khổng lồ, liếc mắt nhìn cơ giáp bị bắn đen thui cách đó không xa, lại nhìn về phía phi thuyền, chắc những thứ kia đã không thể sử dụng nữa, lão lập tức ra lệnh cho tâm phúc phóng ra hai máy cơ giáp, chuẩn bị tùy thời rút lui, sau đó để hai người xông tới chiến khu tìm Barlow, gửi vị trí cho mình.
Hai người kia tuân lệnh, lập tức lao qua.
Rachael ra lệnh xong thì tiến vào cơ giáp ngay, bước hai bước tới xe để hàng mẫu, đồng tử đột ngột co lại, tinh hạch… đã biến mất.
Giờ phút này Bạch Thời cũng đã mở cơ giáp, nghe thấy Trì Hải Thiên căn dặn chú ý an toàn trước khi bước vào khoang điều khiển, không khỏi yên lặng nhìn ông, cậu cũng biết tình hình trước mắt rất khẩn cấp, liền nuốt hết thắc mắc vào bụng, khởi động cơ giáp, sau đó nhanh chóng lùi lại, nguy hiểm tránh được đạn pháo vừa bay tới, vội bắt liên lạc với Lam: “Anh đang ở đâu? Bên trong cơ giáp à?”
Lam trả lời rất nhanh, giọng nói vang lên trong pháo lửa bỗng trở nên nghiêm nghị: “Lên rồi, ngay chỗ không xa phía sau cậu, chạy?”
Bạch Thời ừ một tiếng, họ không phải là thuộc hạ của Barlow, chẳng có cớ gì phải ở đây liều mạng, Bạch Thời lại tránh một phát pháo nữa, tiếp tục nhảy lùi lại, sau đó xoay người gia tốc lao tới.
Cơ giáp tỉ lệ nhỏ có thể thoải mái xuyên qua những cành cây chằng chịt đan vào nhau, bởi vậy không bao lâu Bạch Thời đã thành công thoát khỏi chiến cuộc. Lam vẫn luôn đi theo sau cậu, nụ cười lúc nào cũng đọng bên khóe môi đã biến mất tự bao giờ, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước không chớp mắt, hai bàn tay siết thật chặt.
Hoa văn trên bộ cơ giáp màu đỏ kia… Hắn tuyệt đối không nhìn lầm!
Hai người bay thêm một khoảng rồi cất cánh lên cao, phá tan tầng khí quyển tiến vào vũ trụ mênh mông mà mê người, dần dần bay về phía sao Mê Điệt. Bạch Thời điều chỉnh thành chế độ tự động lái, im lặng cả buổi, quay đầu nhìn về phía Trì Hải Thiên.
Cậu đã được học rất nhiều tri thức, đương nhiên cũng tinh tường đó là một cơ giáp cao cấp, hơn nữa người điều khiển nó phải có tinh thần lực cực mạnh, nếu không thì căn bản sẽ không thể làm nó nhúc nhích dù chỉ một chút.
Bạch Thời đã sớm biết Trì Hải Thiên không đơn giản, nhưng lại không ngờ ông lợi hại đến như vậy, chỉ là nếu Trì Hải Thiên đã mạnh mẽ thế này, tại sao lại cam nguyện sống trong một nơi nhỏ bé nghèo nàn như trấn Kerry?
Trì Hải Thiên đã cởi bộ y phục chống phóng xạ, lộ ra tiểu nhân ngư bên trong, bé con thấy quắc quắc nhìn sang thì vội vàng duỗi móng vuốt nhỏ tới, chậm rãi bò vào trong lòng Bạch Thời, hai anh em cùng yên lặng nhìn người nào đó.
Trì Hải Thiên rất bình tĩnh: “Sao?”
Lão đầu à, đừng bảo đến lúc này rồi mà ông vẫn quyết giả ngu đó nha? Bạch Thời cố gắng bình tĩnh: “Ông nội, hình như bộ cơ giáp lúc nãy rất quen mắt, cơ giáp trước kia cứu con lúc bị bắt cóc cũng có màu như vậy.”
“Hả? Hoa văn giống nhau không?”
Bạch Thời im lặng, cậu đứng ngay phía dưới cơ giáp, làm sao có thể nhìn thấy được hoa văn chớ? Cậu cố giữ nét mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào Trì Hải Thiên, không trả lời mà tiếp tục hỏi: “Ông nội, đó là cơ giáp cao cấp đúng không ạ?”
“Có lẽ.”
“Hình như là điều khiển bằng tinh thần lực?”
“Có lẽ.”
“Ngài nghĩ vì sao nó bỗng nhiên xuất hiện ngay bên cạnh con?”
“Rất có thể người điều khiển nó đang ở lân cận, vì nguy hiểm phát sinh nên ra tay cứu giúp, con may mắn, gặp được.”
Mịa, ông quả là dám giả vờ đến cùng luôn! Bạch Thời lại hỏi: “Không biết là ai nhỉ?”
Trì Hải Thiên lạnh nhạt đáp: “Ai biết được.”
Cậu tiếp tục trầm mặc, lão đầu, ông được lắm, tui xem ông còn giả vờ được tới khi nào!
Trì Hải Thiên liếc nhìn Bạch Thời, đáy mắt thoáng lóe lên ý cười, vươn tay chậm rãi xoa xoa đầu cậu. Bạch Thời không để ý tới ông, ôm em gái tiếp tục nhìn về phía trước, thẳng tiến tới đích đến.
Nơi này không xa sao Mê Điệt cho lắm, họ tới nơi rất nhanh, Bạch Thời tạm biệt Lam rồi về thẳng nhà trọ, từ từ đáp xuống sân thượng. Trì Hải Thiên bước ra khỏi khoang điều khiển: “Đưa bộ cơ giáp kia của con cho ta.”
Bạch Thời giật mình, tháo cơ giáp nhỏ thân yêu của cậu xuống, đưa về phía trước. Trì Hải Thiên nhận lấy, nói có việc phải làm, dặn hai đứa phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi. Bạch Thời nhìn ông vài lần, chợt nghĩ đến một khả năng.
Đừng bảo lão đầu đã được cướp tinh hạch cao cấp rồi nha? Vậy là định sửa cơ giáp cho cậu à? Không đúng, khoan nói tới việc tinh hạch vẫn chưa được gia công, dù đã gia công nhưng muốn sửa chữa cũng phải có vật liệu với cấp bậc tương đương, đi đâu để tìm những thứ đó bây giờ?
Hoặc là… Đã sớm chuẩn bị hết rồi?
Nếu đổi xong thì nó có còn là cơ giáp nhỏ của cậu nữa không, Bạch Thời không kiềm lòng được, vội đuổi theo: “Ông nội, ngài sẽ không hủy nó đi chứ?”
“Không.”
Bạch Thời hơi yên tâm, đưa mắt nhìn ông đi xa, ôm em gái quay về. Tiểu nhân ngư ngửa đầu nhìn cậu: “Quắc quắc, ông nội rất nhợi hại á, y y có nhỗ na.”
Bạch Thời nhìn bé: “Hả?”
Tiểu nhân ngư chỉ chỉ y phục phòng phóng xạ trên người cậu: “Chỗ này có nhỗ, hở hở.”
Bạch Thời suy ngẫm, chắc là bộ y phục bị rách khi cơ giáp lao ra, về phần vì sao lão đầu có thể mang theo cơ giáp bên người mà không ai phát hiện, bây giờ thì cậu đã biết rõ nguyên nhân rồi, một cơ giáp có trí tuệ siêu cao muốn tránh né dụng cụ kiểm tra của đấu trường quả là dễ như trở bàn tay, làm cậu còn khờ dại tưởng rằng lão đầu thật sự không mang theo vũ khí chớ.
Nhưng cho dù cậu mang theo y phục đi tìm lão đầu để tra hỏi thì cũng vô dụng thôi, với trình độ vô sỉ của ổng, nhất định sẽ nói không biết đã rách từ khi nào, tóm lại là cũng bằng thừa.
“… Quắc quắc?”
“Không có việc gì, thế giới của người lớn quá đen tối, em tạm thời không nên biết thì hơn.” Bạch Thời xoa xoa đầu bé, thấy đã tới nhà liền mở cửa đi vào.
——— ————
Ba thế lực lớn bị đánh cho trở tay không kịp, không dám ham chiến, vội vã lui lại. Thủ lĩnh hải tặc rất kiêng kị cơ giáp màu đỏ kia, không muốn lằng nhằng với họ, sau khi xác định đã đánh trúng mục tiêu liền bỏ qua cho đám người còn lại. Vì vậy những người sống sót lục tục chạy về, sao Mê Điệt lại chấn động thêm một lần nữa.
Barlow chết, Rachael trọng thương, mặc dù trùm vũ khí chỉ bị vài vết thương nhẹ nhưng cũng thảm hại vô cùng, và đây cũng là lần đầu cả ba lão đại đồng thời bị thương! Mọi người nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “… Thời thế thay đổi.”
Quả nhiên, không lâu sau khu vực Barlow cai quản đã rơi vào hỗn loạn, rất nhiều tổ chức đều tham dự xâu xé, ngoại trừ những thế lực uy tín lâu năm thì còn có hai tổ chức khác vô cùng lợi hại, một người là nhân vật mới không biết ở đâu ra, một người là lão đại mới nhậm chức của khu Đông, mấy thế lực cùng đấu đá, có thể nói tình thế đã thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Trong lúc tranh đoạt địa bàn, thủ lĩnh hải tặc vẫn không quên liên lạc với Rachael, gã cười nhướn mày: “Ông thật sự bị thương?”
Sắc mặt Rachael rất trắng, mang theo vẻ bệnh trạng, nhưng nụ cười kia vẫn đúng mực như ngày thường, lão lắc đầu: “Dùng thuốc, dù sao cũng phải để người khác tin rằng tôi bị thương, gần đây cậu thế nào? Còn thuận lợi chứ?”
“Cũng tạm, chỉ có thằng nhãi ở khu Đông hơi khó đối phó, mấy lần tôi muốn làm thịt nó mà vẫn để nó trốn được.”
“Ừm, thực lực của tay đó không tệ.” Rachael nói xong liếc nhìn gã, “Hình như cậu rất bận, có chuyện vẫn chưa kịp nói cho cậu biết, viên tinh hạch kia của cậu đã bị trộm.”
Trong tinh hạch có ẩn chứa năng lượng, khi ở gần sẽ có cảm ứng nhẹ với tinh hạch khác, thủ lĩnh hải tặc biết rõ Rachael sẽ mang theo nó để diễn trò, ai ngờ… Gã chậm rãi nheo mắt lại: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Rachael gửi ảnh chụp được lúc ấy tới: “Có thể là bị cướp hoặc hút đi.”
Thủ lĩnh hải tặc nhìn thoáng qua, sắc mặt âm u: “Ông có biết trong đó có bao nhiêu năng lượng không? Dù trên sao Ashes không có mỏ, chỉ cần mình nó thôi là tôi cũng kiếm đủ rồi.”
“Tôi biết, bên tôi đã kiểm tra.” Rachael nặng nề ho hai tiếng, “Lúc ấy loạn quá, tôi không chú ý được là ai cướp.”
Thủ lĩnh hải tặc im lặng không nói.
“Đừng bảo cậu đang nghi ngờ tôi chứ?” Rachael thản nhiên đối mặt với gã, “Tôi còn chẳng cần cả mỏ, lấy cái này để làm gì, huống chi tôi không có kỹ thuật liên quan.”
“Tôi biết không phải là ông.” Thủ lĩnh hải tặc chậm rãi nói, lại liếc lão một cái, cảm thấy khả năng quá thấp, chẳng lẽ là trùm vũ khí? Người nọ là kẻ chạy đầu tiên, đồng thời còn nắm giữ một bộ phận nghiên cứu cực mạnh, hiềm nghi rất lớn, hay là… cơ giáp đỏ thần bí kia? Nhưng về vấn đề này gã đã sớm bàn xong với Rachael, căn bản không hề có manh mối.
Mặc dù so với món lời kiếm được sau vụ này thì tinh hạch đã không còn quan trọng lắm, nhưng món nợ kia không thể cho qua, đành phải đợi đợi gã hết bận rồi nói sau, thủ lĩnh hải tặc hàn huyên qua loa với Rachael vài câu, nhanh chóng ngắt liên lạc.
Rachael uống một ngụm trà, lão đoán rằng gã hải tặc sẽ nghi ngờ trùm vũ khí, khóe môi nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó đoán, xem ra sau này còn loạn lắm đây, rất tốt, như vậy địa vị của lão sẽ rất vững vàng.
Mấy ngày nay Bạch Thời vẫn làm tổ trong nhà, vô cùng nghe lời, Trì Hải Thiên khi thì đi sớm về trễ, có lúc lại đọc tư liệu cả ngày, nhưng đa số thời gian đều trầm mặc, dường như công việc không được thuận lợi cho lắm, Bạch Thời cảm giác việc này có liên quan tới cơ giáp, nhưng mỗi lần đến hỏi có cần giúp một tay không đều bị từ chối, đành phải thôi, tiếp tục rúc vào trong góc trồng nấm.
Từ sau lần tạm biệt lúc trước Lam vẫn chưa liên lạc lại, mãi tới hôm nay mới chịu xuất hiện, hắn vẫn mang dáng vẻ ôn hòa như trước, nhìn xung quanh một vòng: “Ông nội cậu đâu?”
“Có việc ra ngoài rồi.”
Lam cười gật gật đầu, dừng một chút lại hỏi: “Thực ra anh rất tò mò, ông nội cậu làm nghề gì?”
Bạch Thời giật mình, cậu biết Lam cũng có thể nhìn ra được Trì Hải Thiên là một người không đơn giản, nhưng cho tới nay chưa từng thấy hắn hỏi qua, vậy mà bây giờ… Bạch Thời liếc hắn, có lẽ người này đang nghi ngờ lão đầu chính là chủ nhân của cơ giáp đỏ, liền nói: “Thợ sửa chữa, có chuyện gì?”
Lam cười khẽ: “Không có gì, chỉ hỏi cho vui thôi.”
Hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề, ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm với Bạch Thời và tiểu nhân ngư, sau đó dần dần nói về tình thế trước mắt.
Lúc trước Bạch Thời tới đây là để thi đấu, hiện tại chắc tạm thời không thể tới đấu trường được rồi, có điều Trì Hải Thiên đang bận rộn, chuyện của Phi Minh vẫn chưa giải quyết, đại ca còn đang trên đường trở về, thi đấu Liên Minh chưa định, và tiểu nhân ngư vẫn chưa tìm được người nhà, cho nên cậu cảm thấy mình vẫn phải ở lại đây một thời gian ngắn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lão đầu đừng bất chợt lên cơn rồi cắn thuốc nữa.
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn ngồi trong lòng quắc quắc nghe hai người nói chuyện phiếm, lúc này đột nhiên a một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, Bạch Thời chú ý tới động tác của bé, vừa định hỏi đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, liền đứng dậy nhìn qua máy giám sát, phát hiện có mấy người đang đứng ngoài cửa, người đứng đầu đẹp vô cùng.
Tiểu nhân ngư cũng nhìn thấy, nức nở: “Là mẫu hậu, hức hức hức…”
Bạch Thời khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào em gái nhà mình, trong đầu thì nghĩ video đã phát huy tác dụng rồi đó hả, giờ người thân đã tìm tới tận cửa sao? Nhưng mà mẫu hậu ư… Ôi chà chà, chẳng lẽ cưng cũng là công chúa?
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.