Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 8: Tình huống




Dựa theo suy đoán của Bạch Thời, để đảm bảo không xảy ra chút sơ hở nào, gã thủ lĩnh sẽ dẫn đa số thuộc hạ đi, mà cả cậu và Đường Hân đều là trẻ con, không cần hao phí quá nhiều sức lực, cho nên chỉ để lại một hai người canh chừng họ.
Bạch Thời vừa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa bắt đầu dò xét chỗ này.
Nhà kho không lớn, trong góc là một đống thứ lẫn lộn, bên trên phủ một lớp bụi rất dày, hiển nhiên là lâu rồi không có ai động tới. Rồi lại nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được một cái côn sắt nhỏ cầm rất tiện tay, vội vàng xách qua giấu ở phía sau, tiếp tục ngồi xuống mặt đất giả bộ như bị trói, gật đầu với Đường Hân, ý bảo có thể.
Hai người đã thương lượng đối sách xong xuôi, vì thời gian đang gấp nên Đường Hân không có chút chần chừ, lập tức giương giọng gọi một gã đứng ngoài, nói mình phải đi vệ sinh.
Một câu nói rất đơn giản nhưng đã biểu đạt tất cả những gì cần thiết, còn ám chỉ nhân số, cộng thêm giá trị vũ lực của Đường Hân rất thấp, bởi vậy chắc chắn chỉ cử một gã tới. Hai người chăm chú nhìn về phía cửa chờ đợi, quả nhiên phát hiện chỉ có một người vào.
Đường Hân hơi yên tâm, lúc gã nọ đi vào liền hỏi thăm tin tức của thủ lĩnh, sau đó nhanh chóng dẫn dắt chủ đề đến hướng tiền tài, ám chỉ thủ lĩnh có giao dịch với mình, hơn nữa sau khi thành công sẽ nhận được một số tiền rất lớn.
Bạch Thời nhìn không chớp mắt, chờ đợi phản ứng tiếp theo của người này.
Có lẽ thủ lĩnh có giao tình với mẹ kế của Đường Hân, nhưng thuộc hạ của gã lại không nhất định, những người này đi theo thủ lĩnh thường là vì kiếm tiền, mà lúc trước gã thủ lĩnh bảo thuộc hạ lui ra, có thể thấy gã đang muốn gạt họ về chuyện này, vì thế nếu ngay bây giờ, nếu gã thuộc hạ biết còn có một cuộc làm ăn lớn khác, tất nhiên sẽ rất quan tâm.
Không ngoài dự liệu, người nọ rõ ràng khẽ giật mình, tạm thời không cởi dây thừng cho Đường Hân, mà hỏi thăm nội dung giao dịch và khoản tiền sau đó. Đường Hân ra vẻ khó xử, nói chuyện này chỉ có mình và thủ lĩnh biết, ngay cả Bạch Thời ngồi bên cạnh cũng không rõ cơ mà, bởi vì lúc ấy cậu đã bị thủ lĩnh bịt tai rồi.
Người nọ càng cảm thấy có chuyện gì đó rất mờ ám, nhẫn nại hồi xổm xuống dỗ dành, hứa hẹn sẽ tuyệt đối không nói cho người khác biết. Đường Hân do dự vài giây, miễn cưỡng đồng ý, bảo gã dí sát tai vào nghe, tiện thể nhớ phải cản trở Bạch Thời, đừng để Bạch Thời nhìn thấy miệng mình. Người nọ hoàn toàn không có ý kiến, lập tức đưa lưng về phía Bạch Thời, đầu hơi cúi xuống.
Bạch Thời chớp lấy thời cơ, nắm chặt côn sắt, nhanh nhẹn xông về phía trước.
Nửa năm nay cậu đâu chỉ huấn luyện không, ngoại trừ khóa rèn luyện thể lực cực kỳ biến thái thì Bạch Thời còn được dạy cả những vấn đề khác, ở khoảng cách gần thế này, xác xuất đánh trúng của cậu phải nói là trăm phần trăm, cho dù sức của trẻ con hơi yếu, nhưng trải qua tăng tốc, lực đánh cuối cùng vẫn khả quan lắm, bởi vậy dễ dàng nện cho người nọ choáng váng luôn.
Vì tránh lòi đuôi, Đường Hân không cởi trói, lúc này trở thành đệm lót cho tấm thân nặng trịch của gã kia. Bạch Thời kéo cô bé ra, giúp Đường Hân cắt dây thừng, ánh mắt quét qua quét lại, gặp trên cổ tên bắt cóc có treo thứ gì đó, đưa tay lấy xuống.
Đường Hân nhìn sang: “Cơ giáp?”
Bạch Thời gật đầu.
Đường Hân thấy không gian cầm tay này có vẻ rất mới, ánh mặt bỗng lạnh băng, xem ra để có thể diệt sạch chị em họ, tiện nhân kia thực sự dốc hết vốn liếng!
Đường Hân đè nén cảm xúc giận dữ, xoa tay đứng dậy, sau đó lại nghĩ nếu như tất cả chỉ là do bọn họ nghĩ nhiều thì làm sao đây? Cô nhìn Bạch Thời, vô thức muốn hỏi lại, nhưng nghĩ nếu thực sự tất cả suy đoán đều sai, gã thuộc hạ này lại bị chỉ thương nhẹ, chắc thủ lĩnh sẽ không tức giận đâu, hai bên đều không có tổn thất gì, hoàn toàn có thể tiếp tục hợp tác.
Huống chi đã tới bước này cũng chỉ có thể đi tiếp, Đường Hân thì thào hỏi: “Có lẽ bên ngoài vẫn còn người, trốn ra kiểu gì đây?”
Nhà kho không có cửa sổ, chỉ đục một lỗ thông gió tít trên cao của bức tường sắt, bọn họ không thể leo lên được. Bạch Thời dán mắt vào cửa, quan sát theo các góc độ khác nhau thấy bên trái, cách khoảng sáu bảy mét có một cái bàn tròn nhỏ, xung quanh là mấy cái ghế, có một người đang ngồi ở đó uống rượu.
Cậu biết đây chính là tên bắt cóc còn lại, cầm côn sắt lên đứng nép về phía bên phải, nhìn qua Đường Hân: “Kêu vài tiếng đi.”
Đường Hân khẽ giật mình: “Cái gì?”
Bạch Thời nhắc nhở: “Nhớ kêu thê thảm một chút.”
Đường Hân đã hiểu, nghi ngờ hỏi: “Cậu có nắm chắc không?”
“Chắc là có.”
Đường Hân cũng biết trước mắt không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể đồng ý, hít một hơi thật sâu bắt đầu thét lên.
Tiếng thét này quá mạnh mẽ, làm Bạch Thời giật mình suýt nữa thì đã quăng côn sắt sang đập chết cô nàng, cậu nhanh chóng định thần, nín thở chờ đợi, tiếp theo nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa bên trái bị đẩy ra.
Bạch Thời quyết định thật nhanh, dùng sức vung côn sắt từ dưới lên, đập thật mạnh, chỉ thấy bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết, côn sắt đánh trúng bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông. Tên bắt cóc nhăn nhó ôm đũng quần ngã bịch xuống đất.
Đường Hân: “…”
Cô cứ tưởng là Bạch Thời sẽ nhảy lên từ phía sau nhảy rồi nện cho gã choáng váng chứ, giờ mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ, im lặng nửa giây: “Đập hắn bất tỉnh đi.”
Bạch Thời cũng muốn làm như vậy, nhưng tên kia đang lăn lộn không ngừng, đã thế còn dùng chút ý thức xót lại cố gắng lết ra xa, Bạch Thời đoán chắc phải phí sức lắm mới nện cho gã ngất xỉu, quá lãng phí thời gian, đành phải bỏ qua: “Đi thôi, tạm thời hắn không đứng dậy được đâu.”
Đường Hân không kiên trì, đi qua hai tên bắt cóc chạy ra khỏi phòng.
Bạch Thời không biết theo cốt truyện thì nam chính sẽ chạy trốn như thế nào, cho nên những biện pháp này đều do chính bản thân cậu nghĩ ra, thân là một người đàn ông, cậu biết rõ gặp phải cảnh ngộ này bi thảm tới nhường nào, không khỏi ném cho tên bắt cóc một cái nhìn đồng tình, quay đầu bỏ đi.
Bước ra bên ngoài, tầm mắt trở nên khoáng đạt.
Bạch Thời phát hiện thực ra nơi họ bị giam là một container, chỉ có điều đã bị bỏ đáy rồi cố định với mặt đất bằng xi măng nên mới khiến người ta cảm thấy nơi này là một nhà kho. Chỗ này rất lớn, trong tầm mắt có thể nhìn thấy những đống đá nhỏ, linh kiện cũ nhát, nhà xưởng cao cao, còn có máy móc to lớn chưa dỡ sạch và cây cối xanh um tươi tốt cách đó không xa.
Bạch Thời suy đoán có lẽ đây là một quặng mỏ đã bị bỏ hoang, không khỏi đau đầu, kế hoạch của cậu là sau khi ra ngoài sẽ chạy tới nơi có nhiều người, nếu thật sự là quặng mỏ liền chứng minh họ đang ở trong núi, cũng chẳng biết xung quanh có người không.
Bạch Thời vừa đi vừa nghĩ, nhanh chóng đi tới bên cạnh Đường Hân, cô nàng vừa tìm được máy truyền tin của mình trong một đống đồ vật lẫn lộn trên mặt bàn, đeo lên cổ tay chuẩn bị khởi động máy, đang định liên hệ với thuộc hạ, lúc này thấy Bạch Thời đi tới liền ném thẻ chứng minh cho cậu: “Của cậu à?”
Bạch Thời ừ, nhận lấy cất kỹ, đang muốn xác định nên trốn theo hướng nào, bên tai lại vang lên âm thanh, trong lòng hoảng hốt, lập tức ngẩng đầu.
Đường Hân cũng giác hiện ra động tĩnh, vội vàng xoay người, chỉ thấy người kia đang rẽ qua, vừa thắt dây lưng vừa hỏi: “Hình như lúc nãy tao đi vệ sinh nghe thấy tiếng ai đó kêu, sao lại quay về…” Gã chưa nói xong đã thấy hai người, lập tức câm nín.
Gã nọ: “…”
Đường Hân: “…”
Bạch Thời: “…”
Cảnh tượng nhưng lại nửa giây, Bạch Thời đột nhiên hoàn hồn, kéo Đường Hân bỏ chạy.
“Mẹ kiếp!” Người nọ cũng kịp phản ứng, vội vã đuổi theo.
Đằng sau nơi nhốt họ là từng dãy từng dãy containe san sát, khoảng trống rất nhỏ, có lẽ người trưởng thành sẽ khó lách vào, nhưng trẻ con chui qua rất dễ. Bạch Thời thấy rõ, lập tức chạy vào, lẩm bẩm: “Đây là số mệnh, con mẹ nó, quả nhiên vẫn bắt nam chính đánh một trận sao?”
Đường Hân theo sát cậu, không nghe rõ: “Cậu đang nói gì thế?”
Thời điểm Bạch Thời căng thẳng thường sẽ vô thức nói mấy câu thổ tào trong lòng ra khỏi miệng, cậu kéo Đường Hân rẽ qua một hướng khác mới ý thức được vấn đề này, mặt vô cảm: “Không có việc gì.”
Đường Hân không hỏi thêm, quay đầu nhìn, phát hiện tạm thời đã bỏ lại được tên bắt cóc số ba, liền cố gắng tiếp tục chạy: “Không phải cậu nói tên thủ lĩnh sẽ không để lại quá nhiều người sao?!”
“Ba người thì có gì mà nhiều?!” Bạch Thời nói xong, lại bắt đầu lẩm bẩm, “À đúng, chúng ta đều là trẻ con, đám người này đúng là quá phận, chẳng lẽ là do tiêu chảy nên không đi theo?”
Đường Hân: “…”
Đường Hân không biết Bạch Thời đang nói đùa hay nghiêm túc, vô thức nói theo: “Dù là vậy, gã thủ lĩnh hoàn toàn có thể mang tên không có bệnh đi, tại sao phải để lại ba người? Gã đang nghĩ gì? Đề phòng tôi sao?”
“Ai biết được.” Bạch Thời vẫn giữ nét mặt vô cảm, “Suy nghĩ của thủ lĩnh, như kim dưới đáy biển.”
Đường Hân: “…”
Bạch Thời nghe loáng thoáng phía sau có tiếng chửi bới, lại dẫn Đường Hân rẽ sang một hướng khác, trong lòng tính toán cách đào tẩu, chợt nhớ ra một sự kiện: “Cô là nhân cách chính hả?”
“Ừm.”
“Cho nên cô có quyền chủ đạo? Sẽ không bất chợt thay đổi sang nhân cách khác chứ?” Bạch Thời hỏi, “Nhỡ lát nữa cô lại trở về nhân cách kia, chỉ đứng đấy khóc lóc không chịu chạy cùng tôi thì phải làm sao bây giờ? Người kia có biết sự hiện diện của cô và những chuyện đã xảy ra không?”
“Không, cả hai chúng tôi đều không rõ về việc này.” Đường Hân giải thích, “Tôi biết cũng là nhờ Vương thúc kể lại, à, Vường thúc chính là vị quản gia đi cùng tôi ấy, ông ấy định mời bác sĩ khám cho tôi, nhưng tạm thời tôi chưa đồng ý, có điều cậu cứ yên tâm, gặp phải tình huống này tôi sẽ không biến mất đâu.”
Mắt Bạch Thời tối sầm lại, nói cách khác một hậu cung mà thành hai người luôn hả, đều phải xử lý, xảy ra chuyện gì cũng phải giải thích hai lần, hơn nữa nếu sau này phát sinh tình huống bất ngờ nào đó, ví dụ như say rượu hay trúng độc chẳng hạn, với tính cách mất nết của đám kia có khi lại cao hứng cho nhân cách thứ ba xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi, cũng phải đối phó.
Bạch Thời bi phẫn: “Sao cô lại không trị liệu?”
“Tôi sợ tiện nhân kia phát hiện ra sự tồn tại mình, đành phải như vậy trước.” Đường Hân nói xong, đột nhiên quát lớn: “Không phải cậu đang mắng tôi chứ? Cậu cho rằng tôi muốn có hai nhân cách sao? Ban đầu tôi chỉ đóng giả làm con gái ngoan, ai ngờ nhân cách khác bất chợt xuất hiện, tôi phải làm sao?”
“…” Bạch Thời im lặng, nghĩ thầm đúng là không phải lỗi của cô thật, muốn trách thì phải trách mấy tên khốn viết quyển truyện này.
“Đợi một chút.” Bạch Thời đột nhiên nói, “Nếu cô đã không biết chuyện gì xảy ra trước đó, sao lại tin tôi là người của xưởng sửa chữa? Lúc trước cô nói số thuộc hạ với gã thủ lĩnh còn bảo gã không tin thì hỏi tôi, rõ ràng cô biết thân phận của tôi.”
“À, lúc người kia vừa ngất xỉu thì tôi đã tỉnh rồi, nghe thấy bọn chúng nói chuyện, cho nên biết về tình huống của cậu.”
Bạch Thời đã hiểu, tiếp tục chạy trốn.
Hai người nhanh chóng đi tới phía cuối, xung quanh rất trống trải, chỉ có một gian nhà xưởng cũ kĩ là đủ chỗ trốn, cửa chỉ được khóa hờ, đã gỉ sét. Bạch Thời bảo Đường Hân len vào khe cửa, sau đó mình cũng theo sát.
Bên trong để toán loạn đủ thứ máy móc và khung sắt, trên đỉnh đầu là thủy tinh trong suốt màu xám tro, có mấy khối đã vỡ nát.
Máy truyền tin của Đường Hân đã khởi động, vốn định liên hệ với thuộc hạ nhưng ngay sau đó lại gặp phải tên bắt cóc số ba, vội vàng bỏ chạy, đến bây giờ mới có cơ hội.
Đường Hân bấm số, nhìn người xuất hiện trên màn hình sau đó tự thuật sơ qua toàn bộ sự việc, nhắn người nọ xem xem gã thủ lĩnh có vấn đề không, nếu có thì phải giữ chân gã, lúc cần thiết thì nên báo động, tranh thủ tóm gọn.
Nét mặt của Đường Hân cực kỳ tỉnh táo: “Đừng lo, cháu đã chạy thoát, đứa bé ở xưởng sửa chữa cũng đi cùng, các chú mau hành động đi, bọn cháu sẽ nghĩ cách qua đó, trong chốc lát sẽ liên lạc lại.”
Nói xong cô nàng dứt khoát ngắt kết nối, hất cằm lên như một nữ đấu sĩ cao ngạo, dáng vẻ muốn đồng quy vu tận.
Bạch Thời: “…”
Rõ ràng là cô nàng này muốn ưu tiên bảo vệ em trai mình, cho nên mới nói dối, để cho thuộc hạ chuyên tâm đối phó với gã thủ lĩnh, còn bản thân mình là thứ yếu, nếu cô nàng còn sống sẽ dẫn theo nhân chứng về đạp đổ mẹ kế, còn nếu cô nàng chết, thuộc hạ sẽ làm thịt mẹ kế và con mụ, sau này Đường gia sẽ thuộc về cậu em trai kia rồi.
ĐỘC ĐỊA NHẤT LÀ LÒNG DẠ PHỤ NỮ!
Bạch Thời dùng bản mặt tê liệt nhìn Đường Hân, em gái à, em còn nhỏ mà, có cần phải dữ dội hung tàn như vậy không hả?
Đường Hân kín đáo đưa máy truyền tin cho Bạch Thời: “Cậu cầm cái này đi, chốc lát nếu tên ngoài kia thật sự tìm tới, tôi sẽ đánh lạc hướng hắn, cậu tìm cơ hội bỏ chạy, chuyện này vốn không liên quan đến cậu.”
Hậu cung gặp nạn, sao nam chính có thể bỏ chạy được chứ? Bạch Thời không để ý tới cô, đi qua đống giá tủ ngổn ngang này, rốt cuộc cũng tìm được một không gian lớn, lôi cơ giáp ra, người máy khổng lồ dễ dàng phá nát thủy tinh phía trên nóc, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
“Cậu mới bao tuổi?” Đường Hân nhìn ra ý đồ của cậu, kinh nghi bất định, “Cậu đã điều khiển cơ giáp chưa? Có chứng chỉ cơ giáp sư chưa?”
Khuôn mặt Bạch Thời vẫn vô cảm: “Đều không có.”
Đường Hân quay đầu bước đi: “Tôi không theo đâu, dù bị bắt lại có khi cũng còn khả năng sốt sót, theo cậu là thuần túy tự sát!”
Bạch Thời không nói nhảm với cô nàng, dùng sức níu Đường Hân lại, cửa khoang vừa mở ra lập tức kéo cô vào trong khoang điều khiển, đặt người ngồi trên ghế lái phụ.
“Thả tôi ra!” Đường Hân phát điên, “Cậu điên rồi à? Tôi tình nguyện bị bắt cũng không muốn nổi điên cùng cậu đâu!”
Đường Hân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phía trước truyền tới động tĩnh, một máy cơ giáp khác đang uy phong lẫm liệt xuất hiện trong tầm mắt họ, hiển nhiên là tên bắt cóc số ba. Trong lúc hai người họ tranh chấp, tên này đã leo lên nóc container lôi cơ giáp ra.
Bạch Thời nheo mắt lại, nhanh chóng chuyển động ngón tay, điều khiển cơ giáp xông lên giữa không trung, pháo trên vai cũng được phóng ra, ầm ầm một tiếng, trong tích tắc bắn bay đối phương ra khỏi nóc container.
Trúng!
Đường Hân ít vào một hơi: “Chẳng phải từ trước tới nay cậu chưa từng…:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.