Tập đoàn WF, Phòng Sáng Tạo
Toàn bộ mọi người trong văn phòng đều đang bận rộn làm việc, chỉ có Tô Thư đang ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên bàn, rất chăm chú đọc.
Cô rõ ràng là đang mặc quần áo làm việc trang trọng như bọn họ, nhưng khí chất cả người lại không hợp với chuyện này, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy đây là một vị tiểu thư danh giá nào đó.
Hệ thống, "Ký chủ, gần đây cô rất lười. Mấy ngày nay, cô chẳng làm gì khác ngoài việc chào Cố Ti Ngôn khi tình cờ gặp anh ta trên đường đi với gửi tin nhắn ngủ ngon trước khi đi ngủ cả."
"Chắc giờ anh ta đang cùng nữ chính tình nồng ý đậm cũng nên! Lúc ta muốn đi cùng cũng đuổi!" Tô Thư nhìn xuống quyển sách, đôi tay mềm mại tức giận niết mạnh 1 trang giấy, "Hơn nữa, ngươi có biết rằng nữ nhân Dương Mộng Hoa kia cứ bắt bẻ ta mãi không, cái gì cũng bảo là lỗi của ta? Mặc dù ta không sợ cô ấy, nhưng cứ dùng thực lực vả mặt thế này thì sao mà chịu được?"
"Người ta nói vậy thôi, nhưng đây không phải là lý do khiến kí chủ không hoàn thành nhiệm vụ như vậy!"
"Thôi được! Ta đi bảo trì thiết lập!" Tô Thư đóng sách lại, xoay người đi tới phòng thư ký trên tầng cao nhất.
Cô thường đến phòng thư ký và có quan hệ tốt với những người này.
Tô Thư bước đến gần một trong những người phụ nữ có mái tóc uốn, mỉm cười và nghiêng người, "Chị Hồng, buổi chiều tốt lành!"
Diệp Hồng đột nhiên bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Tô Thư, có chút kinh ngạc nói: "Tô tiểu thư, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy!"
"Tô tiểu thư gì chứ, cứ gọi em là Tô Thư thôi! Em đang bắt đầu làm việc ở đây, nhưng mà em làm ở bộ phận sáng tạo, nên không thể trở thành đồng nghiệp với chị cũng như mấy người khác" Cô bĩu môi, "Với cả đã mấy ngày rồi em vẫn chưa được gặp Chủ tịch!"
Diệp Hồng lập tức hiểu ra, mỉm cười cầm lấy một tập văn kiện trên bàn, "Cầm tập tài liệu này, đợi năm phút nữa gửi tới văn phòng chủ tịch nhé!"
"Cảm ơn chị Hồng! Em sẽ nói là gặp chị ở hành lang, nhân tiện mang tài liệu cho chị." Tô Thư cầm lấy tài liệu, định rời đi thì chợt nhớ ra cái gì đó, "Em vừa gọi trà chiều cho chị, món hot nhất gần đây, em đặt ở cửa hàng nổi tiếng nhất đó, tí nữa nhớ kí tên nha!"
Cô cầm tài liệu đi về phía văn phòng, nhân tiện cúi đầu xem thử "Về kế hoạch phát triển đất đai của đảo Đài Nghi''
"Đảo Đài Nghi? Đây không phải là nơi mà thầy giáo yêu cầu mình phải viết báo cáo điều tra sao?" Cô vươn tay xem qua tập tài liệu.
Xoẹt!
Ngón tay cái của cô vô tình bị tờ giấy cứa ra, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngay lập tức.
Cô đau đớn cau mày, cố gắng che đi ngón tay bị thương rồi gõ cửa phòng chủ tịch, thấy không ai trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"A Ngôn, em đến đưa văn kiện cho......."
Chưa kịp nói hết câu, cô liền ngẩn người nhìn vào trong phòng
Bởi ngoại trừ Cố Ti Ngôn, trong phòng còn có cả Hàn Sở Sở!
"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra?"
"Ding! Mở ra mạch truyện chính của cuốn tiểu thuyết!"
Hòn đảo Đài Nghi nơi nhân vật nữ chính Hàn Sở Sở sinh sống sẽ được khai phá. Cô ta biết rằng nhân vật nam chính Cố Ti Ngôn là người nhận vụ việc này nên đã cầu xin một người bạn làm việc ở đây để vào tòa nhà này, lẻn vào văn phòng của anh ta và cầu xin anh ta dừng vụ án này lại! "
"Vầng hào quang của nữ nhân vật chính này quá mạnh mẽ! Mỗi 1 lần ra ngoài nơi này đều phải nhập mật mã, bình thường nhân viên đều không dám bẻn mảng đến đây khi chưa được cho phép. Cô ta là người ngoài mà còn có thể tung tăng bước vào như vậy!"
"Ký chủ, giờ không phải là lúc để tán gẫu, hãy giữ vững thiết lập nhân cách của mình."
"Rồi rồi, ta biết mà!"
Tô Thư cầm tập tài liệu trên tay, tức giận đi về phía trước, "A Ngôn! Cô ấy là ai? Tại sao cô ta lại ở trong phòng của anh?"
Cô nói xong thì liền dường như nhận ra dáng vẻ của Hàn Sở Sở, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao lại là cô? Tốt lắm, lần trước là cô cố ý đổ nước cam lên người tôi đúng không? Không lẽ cô có ý đồ gì với A Ngôn?"
Chất vấn Hàn Sở Sở xong, không đợi cô ta trả lời, Tô Thư liền tiến đến đứng trước mặt Cố Ti Ngôn.
"A Ngôn, anh vì người phụ nữ này mà không để ý đến em sao?"
Cô đau lòng đến mức không nỡ ra tay, bàn tay véo mạnh chỗ ngón tay bị thương vừa nãy, nước mắt nhanh chóng rơi xuống vì đau.
"A Ngôn, anh giải thích ngay cho em, anh với cô ta rốt cuộc có quan hên gì!"
Hàn Sở Sở vội vàng giải thích, "Vị tiểu thư này, cô đã hiểu lầm rồi. Tôi và Cố tiên sinh hoàn toàn không có quan hệ gì cả. Tôi đến tìm anh ấy chỉ để....."
"Cô không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi!" Tô Thư thô bạo cắt ngang lời nói của Hàn Sở Sở, kiêu ngạo nhìn Cố Ti Ngôn, "A Ngôn, anh mau đuổi cô ấy ra ngoài, em phải nghe chính anh nói, anh và cô ta không có quan hệ gì!"
"Tô Thư, cô...." Lông mày Cố Ti Ngôn nhíu lại, có chút mất kiên nhẫn. Nhưng rồi anh chợt để ý tới cánh tay trắng ngần của cô, rõ ràng ngón tay cái có dính 1 chút máu tươi, mà tay phải nắm thành 1 cái nắm tay, khe hở ở giữa mơ hồ mang theo vài vệt máu chảy xuống.
"Tay bị làm sao thế?" Anh hỏi.
Tô Thư liền ngẩn người, không phải Cố Ti Ngôn nên đuổi cô ra ngoài sao?
Tại sao tự nhiên lại quan tâm đến cô vậy?
"Không cẩn thận bị giấy cứa vào thôi." Tô Thư chìa tay ra trước ánh mắt của anh.
Cố Ti Ngôn nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, khẽ cau mày.
Anh trực tiếp đi tới tủ thuốc, lấy ra một hộp thuốc, gọi cô: "Lại đây!"
Cô vẫn đứng ở chỗ cũ, không rời, cố chấp nhìn chằm chằm Hàn Sở Sở, "Anh bảo cô ta rời đi đi, bằng không thì em không chịu cầm máu đâu."
Cố Ti Ngôn nhìn bàn tay đang chảy máu của Tô Thư, khẽ phất tay với Hàn Sở Sở.
Hàn Sở Sở mấp máy môi, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Ti Ngôn, cô ta đành phải đi ra ngoài.
Tô Thư nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của Hàn Sở Sở, "Hệ thống, nữ chính như thế nào lại bị nam chính đuổi đi? Nội dung tiểu thuyết bị thay đổi rồi sao?"
"Đây là một xu hướng cốt truyện bình thường. Nam chính không thể nào đồng ý với nữ chính ngay lần đầu tiên được, như vậy thì bọn họ mới có cơ hội gặp lại nhau"
"Như vậy nha, đã ba năm trôi qua. Ta chỉ nhớ 1 ít cốt truyện, các chi tiết nhỏ khác thì quên gần hết rồi. Ngươi có thể gợi ý cho ta vài thứ được không?"
"Ta chỉ biết chi tiết khi cốt truyện được kích hoạt mà thôi"
"Được rồi!"
Cô tỉnh táo lại, thấy Cố Ti Ngôn cầm hộp thuốc tiến đến gần, bối rối vươn tay ra, "A Ngôn, anh thật tốt bụng! Chúng ta hòa giải nhé?"
Cố Ti Ngôn làm ngơ trước những lời nói của cô. Anh mím môi đưa tay ra chữa trị vết thương cho cô. Nhìn thấy vẻ mặt như muốn dính vào anh của cô, anh rút tay ra và nhặt lấy chiếc găng tay dùng một lần lên.
Nhìn thấy chiếc găng tay y tế dùng một lần này, Tô Thư trực tiếp nổ tung!
"Hệ thống, ta cảm thấy bị xúc phạm!"
"Ký chủ, bình tĩnh, anh ta chỉ là nghiện sạch sẽ thôi"
"Nhưng... thôi được rồi, ta sẽ chịu!" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thư nhìn chằm chằm vào Cố Ti Ngôn. Tay anh ta quả thực rất đẹp, sạch sẽ, thon dài, khớp xương rõ ràng.
Đối phương đưa tay lại gần, Tô Thư liền nhanh chóng thu tay lại.
Cô mỉm cười nhìn anh "A Ngôn, chút vết thương nhỏ này em có thể tự xử lí được"
Cô cúi đầu mở nắp lọ dung dịch oxy già, đem ngón tay cái sát trùng sạch sẽ.
"Ký chủ, cô đang làm phá vỡ thiết lập đấy, đây là cơ hội hiếm có để hai người có thể tiếp xúc với nhau mà" Hệ thống bất mãn nói.
"Không, hệ thống, ngươi không thấy hắn đang miễn cưỡng chữa trị vết thương cho ta à, ta mà làm theo ngươi thì chẳng lẽ thành người không có thành ý sao?"
Tô Thư lấy một chiếc tăm bông, nhúng nó với chai dung dịch. Sau khi sát trùng vết thương, cô nghiêm túc đặt băng bó vào ngón tay cái của mình, "Xong!"
Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Cố Ti Ngôn.
Hai người nhất thời 4 mắt nhìn nhau.
Cô né tránh ánh mắt của anh, đưa bàn tay bị thương của mình ra, ngón tay thon thả, mềm mại, đầu ngón tay được băng bó kĩ càng. Băng đô trên ngón tay cái của cô cũng rất bắt mắt, "A Ngôn, anh thấy em lợi hại không?"
Cô ấy tiến lên một bước, cố ý làm lệch 1 chút vị trí băng bó.
"Ai nha, em làm lệch mất rồi, A Ngôn, giúp em thắt lại được không?"
Bàn tay mảnh khảnh đung đưa hai lần trước mắt Cố Ti Ngôn, Tô Thư vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
Cố Ti Ngôn nhìn chằm chằm vào tay cô trong một giây, xoay người đi về phía bàn của mình.
Cô nhìn bóng dáng thẳng đứng, cứng ngắc của Cố Ti Ngôn, giọng nói quyến rũ mang theo ý cười, "Buổi tối chúng ta đi ăn cùng nhau nha, khi nào tan sở em sẽ đợi anh, không gặp không về!"
Tô Thư không đợi anh trả lời, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Sáu giờ chiều, những người khác trong phòng lần lượt rời khỏi, chỉ có một số ít còn đang tăng ca để xử lý tài liệu.
Cô chống cằm nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Thư ký Lý gửi cho cô. Nụ cười trên mặt liền dập tắt.
[Tô tiểu thư, hôm nay tổng tài ít nhất phải bận đến mười giờ tối. 】
Mười giờ tối?
Dạo này công ty bận lắm sao?
Tại sao anh ta phải làm thêm giờ khi đã có lịch hẹn với cô như thế?
Cô nghi ngờ Cố Ti Ngôn cố ý, tuy rằng không có chứng cứ.
"Ký chủ, cô phải cẩn trọng lời nói" Hệ thống lại đột ngột xuất hiện.
"Ta biết, thôi được rồi, ta sẽ đợi hắn ta đến mười giờ vậy" Tô Thư tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại nhắn tin với anh.
Tô Thư: [ A Ngôn, Thư ký Lý nói anh phải tăng ca đến 10 giờ tối, em sẽ ở văn phòng chờ anh ]
Sau khi gửi tin nhắn cho Cố Ti Ngôn, cô gọi lại cho Tô Viễn, nói rằng đang đi chơi cùng bạn nên sẽ về nhà muộn hơn 1 chút.
Cha mẹ của Tô Thư vẫn bận rộn với công việc kinh doanh, cả ngày bôn ba ở khắp nơi trên thế giới, hiếm khi ở nhà. Trong nhà ngoài bảo mẫu với tài xế, chỉ có duy nhất Tô Viễn trò chuyện hoặc ở nhà cùng cô.
Đêm yên tĩnh, ánh đèn trong phòng thư ký vẫn sáng như ban ngày, nhưng lại im ắng đến lạ thường.
Cô ngồi trong phòng đọc sách một mình, vừa ghi chép vừa đọc, vô cùng nghiêm túc.
Cửa văn phòng khẽ mở. Đây là lần thứ hai thư ký Lý đến phòng sáng tạo vào tối nay. Lần này, anh không thuyết phục Tô Thư về sớm hơn.
Anh ta bước tới gần chỗ cô, thấp giọng cung kính nói: "Tô tiểu thư, tổng tài đã xong việc rồi ạ!"
"Xong rồi sao?"Cô hoàn hồn trở lại, đôi mắt xinh đẹp như hoa đào có mang theo 1 chút mệt mỏi, cô đứng dậy cất cuốn sách trên bàn vào cặp.
10 giờ đêm tại Giang Thành, quả thực vô cùng rực rỡ.
Từng dãy nhà san sát nối tiếp nhau, những ngọn đèn neon vô cùng bắt mắt,.....
Thư ký Lý ngồi ở hàng ghế trước lái xe. Tô Thư cùng Cố Ti Ngôn ngồi ở phía sau, 2 người ngồi 2 hướng, cố giữ khoảng cách với nhau.
"A Ngôn, tăng ca lâu như vậy, anh có mệt không?" Cô quan tâm hỏi
"Không mệt!" Cố Ti Ngôn quay đầu nhìn phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô nhìn không ra vẻ mặt của anh ta, nói tiếp, "Em biết là công việc quan trọng, nhưng thân thể của anh cũng quan trọng không kém, chú ý sức khỏe nhé!"
"Ừ" Cố Ti Ngôn thản nhiên trả lời.
Cô không thích dáng vẻ hờ hững này của hắn ta.
Tô Thư đảo mắt, lặng lẽ di chuyển cơ thể đến gần Cố Ti Ngôn. Thấy anh không phản ứng, cô liền dịch đến gần hơn. Khi cô gần như sắp chạm vào người bên kia, bàn tay thon dài của anh liền ngăn cản cô.
Tô Thư ngước mắt lên như muốn nhìn thấy tâm trạng thất thường trong mắt người kia, hài lòng quay về vị trí ban đầu.
Đường phố không mấy đông đúc, chiếc xe không bao lâu liền đi đến khách sạn.
Trợ lý Lý điều khiển xe đi đến bãi đậu xe, thấp giọng nói: "Tổng tài, chúng ta đến nơi rồi ạ!"
Cố Ti Ngôn liếc nhìn thấy Tô Thư đang ngủ say, cô tụa vào cửa sổ xe, đôi mắt màu đào thường ngày hay cười khẽ nhắm lại, bớt lộng lẫy hơn một chút, nhưng càng tăng thêm nét dịu dàng.
Cô dường như không được thoải mái cho lắm, vươn tay, duỗi chân, nghiêng người, như sắp ngã vào vòng tay của anh.
Ngay giây sau, cô đột ngột tỉnh dậy, dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn anh, theo bản năng liền lẩm bẩm 1 câu: "Lại gặp ác mộng rồi!"
Sau đó cô lại dựa vào cửa kính xe, ngủ tiếp!
Khi Tô Thư tỉnh dậy, phát hiện xe đã dừng lại.
Cô vươn vai, giọng nói vừa tỉnh lại uể oải như một chú mèo nhỏ, "A Ngôn, chúng ta đến nơi rồi sao?"
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe đã dừng ở cửa, mơ mơ màng màng, "Làm sao lại tới nhà em? Em còn đang nằm mơ sao?"
"Tô tiểu thư, lúc cô ngủ, tổng tài đã trực tiếp yêu cầu nhà hàng đó thu dọn đồ ăn." Thư ký Lý ngồi hàng ghế đầu cung kính nói.
"A! Sao anh không đánh thức tôi vậy! Quên đi, cảm ơn anh đã đưa tôi về!" Tô Thư lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc mơ màng, kéo cửa xuống xe.
Thư ký Lý xuống xe, đưa đồ ăn đã đóng hộp cẩn thận cho cô. "Tô tiểu thư, đây là đồ ăn cho cô."
"Không cần đâu, tôi về nhà ăn linh tinh thứ gì đó là được." Cô phất tay, đi về phía biệt thự.
"Trên đường về lái xe cẩn thận nhé!"
Bầu trời đêm đầy sao, khu biệt thự lúc 11h30 vô cùng tĩnh mịch.
Thư ký Lý thấy Tô Thư lảo đảo bước đi như vậy, trong lòng dâng lên 1 tia kì quái không rõ nguyên nhân, lúc trở về ghế lái, rốt cuộc anh cũng hiểu chuyện gì rồi.
Từ lúc thức dậy đến khi rời đi, Tô Thư dường như không hề nói chuyện với Cố Ti Ngôn, và dường như cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta.
Thư kí Lý liếc nhìn Cố Ti Ngôn qua gương kính, hỏi một cách kính cẩn, "Tổng tài, chúng ta có nên về không?"
Cố Ti Ngôn gật đầu đáp lại.
Thư ký Lý lái xe một hồi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không đổi của Cố Ti Ngôn, rốt cuộc cũng không nhịn được, nói: "Tổng tài, có lẽ Tô tiểu thư lúc đó đang mơ màng nên mới không để ý tới ngài"
"Lái xe!" Cố Ti Ngôn hiển nhiên không muốn nói chuyện
"Vâng!"