Thiết Xuất Nhân Sinh

Chương 7: Con đường tu luyện




“A … nữ nhi a, tất nhiên là thật rồi!” Hoành Bân cười cười, xoa đầu nhi nữ, xoa đến nỗi tóc nàng rối mù.
“Này này, ngươi đừng xoa nữa, ngươi làm đầu ta giống như ổ quạ rồi đây” Lâm Thiền Di cau mày, người này sao lúc nào cũng làm lố như vậy, thật đáng ghét.
Hoành Bân cũng nhận thấy hành động của mình không được tốt lắm, vội rút tay về. Trong lòng thầm mắng: “Hoành Bân, sao ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, khiến cho nữ nhi giận ngươi rồi!”
“Nữ nhi, ngươi thích Phí Linh Bảo này sao?” Thiên Hồng hỏi.
“Ừm ừm…” Lâm Thiền Di gật đầu lia lịa, nàng thật sự rất hứng thú.
“Vậy bọn ta liền để nó làm sủng vật” Thiên Hồng không ngại ngần nói.
“Hả” Hoành Bân há to miệng. Không phải chứ, con nhện này không phải loại bình thường đâu, là Phí Linh Bảo đó, là Phí Linh Bảo độc tính vô thường. Sao có thể để mối nguy hiểm lớn như vậy bên người con bé. Thiên Hồng từ bao giờ trở nên ngu ngốc như vậy.
“Hả cái gì mà hả, ngươi đi qua đây” Thiên Hồng kéo tai Hoành Bân sang một góc nhỏ, ngồi xổm xuống đàm đạo.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lâm Thiền Di đứng như trời trồng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Xung quanh hai người Hoành Bân và Thiên Hồng là một cỗ ám khí dày đặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bới của Thiên Hồng: “Ngươi… cái tên ngu này, đúng là tức chết ta mà.”
Hoành Bân nghe Thiên Hồng giải thích cũng mở mang đầu óc ra, hắn lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy. Nghĩ lại mới thấy hắn là kẻ ngu chứ không phải Thiên Hồng. Hắn đúng là quên trước quên sau mà, mai mốt phải luyện thuốc bổ não để cải thiện mới được.
Thiên Hồng nhẹ nhàng bước đến bên Lâm Thiền Di, vì khí tức của nàng mà không khí chung quanh cũng sáng lên không ít.
“Nữ nhi à, bọn ta giao Phí Linh Bảo dị biến kia cho con cũng được, nhưng con phải chấp nhận điều kiện này của bọn ta, bắt đầu tu luyện linh huyễn, con có làm được không?” Thiên Hồng giống như người mẹ dạy con, hết sức nghiêm túc nói.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Thiền Di đập nhảy kịch liệt, nàng rất mong chờ, mong chờ câu nói này. Đặt tay lên ngực, đôi con ngươi màu hổ phách sáng lên ánh kim quang, ngước cổ lên nhìn người trước mặt, tỏ rõ quyết tâm của mình.
“Ta chấp thuận”.
“Tốt lắm, ta thấy con cũng khỏe lắm rồi, vậy hôm nay bọn ta liền dẫn con về nhà, ngày mai bắt đầu khổ luyện” Thiên Hồng cực kì hưng phấn, nàng vốn tưởng rằng con bé sợ khổ sẽ không chịu tu luyện, ai ngờ vừa mới đề nghị đã nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
Lâm Thiền Di thập phần vui sướng, nàng đột nhiên muốn biết khung cảnh bên ngoài như thế nào.
“Hay là vầy đi, ta ở trong động cũng chán lắm, hai người dẫn ta ra ngoài chơi một chút có được không, được không?” Lâm Thiền Di tay nhỏ lồng vào nhau, hai chân bật lên bật xuống, trông rất ngộ nghĩnh.
“Ân, chúng ta hiện tại liền đi”
Mẫu tử hai người cảnh xuân tràn ngập nắm tay nhau mà đi, hết sức vui vẻ. Ngược lại ai kia mặt đã muốn đen như cột nhà cháy.
Hai người này được lắm, dám bơ hắn, đừng hòng.
“Chậm đã, chúng ta còn chuyện chưa giải quyết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.