Thiếu Đế Không Muốn Sống Lại

Chương 1:




01
Sở Hoài Cẩn từng ngẫm lại mọi hành động của mình trong kiếp trước vô số lần.
Cậu cũng từng nghĩ vô số lần rằng, nếu khi ấy trong thời điểm này cậu quyết định khác đi, thì kết cục kiếp trước của cậu có khác hoàn toàn hay không.
Tuy nhiên, đây tuyệt đối không có nghĩa rằng cậu muốn sống lại trở về làm vị hoàng đế thiếu niên ấy của vương triều Đại Ninh trong quá khứ.
Mở ngoặc đơn, còn là loại rối gỗ bị giật dây.
02
Dù sao thì, những cái tốt của xã hội hiện đại, ai xuyên mới biết được.
Ở xã hội hiện đại, bạn cầm điện thoại, cử động bừa ngón tay là có thể ăn anh đào chuyển tới từ bờ kia Thái Bình Dương, gào lên “cherry tự do”, mà đến đế quốc phong kiến…
Hoàng đế vương triều Đại Ninh, nghe có ghê gớm không?
Kết quả Đường Huyền Tông chỉ đặt hàng chuyển phát nhanh cho vợ bé bằng công quỹ, bèn bị cao thủ văn học Đỗ Mục dẫn nhịp, phê phán ông “bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ; vải tiến mang về, ai biết đâu” hàng ngàn năm.
Bạn nói xem có thảm không, có thảm không?!
03
Có điều Lý Long Cơ thảm cách mấy cũng không bằng được Sở Hoài Cẩn.
Vị này nói thế nào thì cũng là con của hoàng đế và quý nhân trong cung, hai lần binh biến xưng đế, không nói đến tại vị hơn bốn mươi năm, dù cho cuối đời ngu ngốc, thì cũng sống đến tận 80 90 tuổi.
Còn về Sở Thiếu Đế này, thì là sản phẩm của tiên đế say rượu qua đêm với cung nữ.
Đàn bà của tiên đế nhiều, con trai cũng nhiều, dù cho hoàng tử lập đội bóng đá thì cũng có mấy người dự bị liền. Nên mẹ cậu đẻ cậu ra xong mất, về cơ bản là chưa được dựa hơi con, bản thân cậu cũng lớn lên trong lãnh cung từ bé.
Tới tận năm Sở Hoài Cẩn mười lăm tuổi, tiên đế thượng mã phong, băng hà đột ngột.
Khi ấy thái tử cũ đã phế, thái tử mới chưa lập, vì cái ngai vàng này, mấy hoàng huynh vừa trưởng thành vừa có quyền thế của cậu tranh nhau vỡ đầu chảy máu, suýt thì giang sơn nát vụn, vương triều sụp đổ.
Ầm ĩ đến cuối cùng, nhờ có Phong Yến Chu canh giữ phía tây nam của Đại Ninh phất cờ dẫn quân lên phía bắc, mới khiến cơn loạn lạc dấy lên do tranh giành vương quyền này tạm thời hạ màn.
Vấn đề duy nhất là, Trấn Nam Vương giương ngọn cờ Cần Vương vào kinh này không chỉ “cần” sạch đám con trai của tiên hoàng chẳng còn được mấy mống, mà còn tự “cần” bản thân thành Nhiếp Chính Vương quyền lực.
Khi tình hình đã ổn định, Phong Yến Chu bèn chọn ra kẻ nom vô dụng nhất trong số hoàng tử còn sống, đẩy lên ngôi vua.
Sở Hoài Cẩn tình cờ chính là kẻ mà hắn chọn.
04
Mặc dù lúc ấy Sở Hoài Cẩn đã mười bảy, tuổi tác không phù hợp với tiêu chuẩn của ấu đế bù nhìn thông thường cho lắm.
Nhưng cậu cũng có ưu điểm của mình.
Ví dụ, xuất thân thấp kém; ví dụ, trình độ giáo dục không cao; ví dụ, vẻ ngoài nữ tính lại còn tính tình nhu nhược…
Dù sao thì sau khi hoàn thành giáo dục đại học ở xã hội hiện đại, Sở Hoài Cẩn nhìn lại cuộc đời làm hoàng đế Ninh Quốc của mình, luôn cảm thấy nếu cậu là Phong Yến Chu, cậu cũng sẽ không chọn mấy đứa em trai còn bé nhưng thế lực nhà mẹ nhìn lom lom như hổ đói kia.
Nhưng Sở Thiếu Đế năm ấy e là còn không bằng trình độ kiến thức của học sinh tiểu học đương thời, cậu hiểu được cái quái gì!
05
Sở Hoài Cẩn vĩnh viễn nhớ rõ đêm mùa đông tuyết nặng trĩu mà lửa ngợp trời ấy.
Cậu trốn trong góc lãnh cung gió lùa bốn mặt, vừa ôm tấm chăn mỏng hơi nổi mốc vừa run lẩy bẩy, hy vọng hoàng huynh chiếm được vương thành lần này sẽ dành cho thằng em trai huyết thống thấp kém là cậu chút lòng thương xót.
Đúng lúc ấy, Phong Yến Chu mặc áo giáp dẫn quân tiến vào cung điện mà bình thường không ai ngó ngàng, cầm thanh kiếm nhỏ máu đi đến trước mặt cậu.
Sở Hoài Cẩn chưa bao giờ gặp mặt vị Trấn Nam Vương này, trong cơn hoảng sợ, cậu còn tưởng tướng quân áo trắng này muốn lấy mạng mình.
Tuy nhiên sau khi săm soi cậu trong im lặng, đối phương bỗng cười, cong lưng đỡ cậu từ dưới đất dậy, nói: “Vi thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ tha thứ.”
Tâm trạng từ địa ngục nhảy phắt lên thiên đường lúc ấy của Sở Hoài Cẩn, ai mà hình dung được?
Ừm, chớ nói khi Sở Hoài Cẩn vẫn đang làm hoàng đế Ninh Quốc, dù là sau khi trải qua rất nhiều yêu hận, tới khi cậu chết đi sống lại, thậm chí là trước khi lên đại học, Sở Hoài Cẩn vẫn cho rằng lời nói của Phong Yến Chu thốt ra bằng chất giọng trầm thấp đêm hôm ấy là âm thanh xao xuyến nhất trên thế giới này, mà khuôn mặt tươi cười, mắt cong cong của Phong Yến Chu là khuôn mặt đẹp nhất trên thế giới này.
Thế là, thứ xao xuyến nhất và đẹp nhất này khiến đáy lòng Sở Hoài Cẩn nảy sinh ảo tưởng không thể dung tha, mà không cách nào dập tắt được.
Nó khiến cho giữa hoàng đế trẻ tuổi đáng lẽ chỉ nên làm một con rối trong im lặng là cậu và Nhiếp Chính Vương lớn hơn cậu chín tuổi này sinh ra mối duyên oan nghiệt vấn vít một đời.
07
Mặc dù, kiếp này Sở Thiếu Đế cũng không được dài lắm.
08
Ồ, còn về lý do nói là “trước khi lên đại học”, ấy là vì sau khi đỗ đại học, được xả ga lên mạng mở ra thế giới mới, tầm nhìn trở nên bao la hơn, Sở Hoài Cẩn mới phát hiện ra Phong Yến Chu đẹp thì đẹp thật, nhưng thực ra, hoàn toàn không phải gu của cậu!
Kiếp trước cậu yêu phải cái ngữ này, là vì hiệu ứng “lẫn lộn kích thích”, hoặc là vì cậu là một hoàng đế trong thâm cung, đàn ông được tiếp xúc hàng ngày không phải lão thần thì là thái giám, thực sự là không được lựa chọn.
09
May mắn là, chỉ cần xuyên việt, đầu thai ở xã hội hiện đại, Sở Hoài Cẩn bèn được lựa chọn.
Từ thần tượng trẻ trung giỏi ca hát nhảy múa, đến diễn viên nhỏ mới nổi, rồi đến cây hài gì cũng biết…
Tóm lại, những cỏ non có thể coi là gu của cậu, Sở Hoài Cẩn muốn đu ai thì đu.
Đương nhiên, “đu” này là đu idol.
Còn “đu” trong theo đuổi ấy à, là một cậu ấm nhà giàu đích thực, cậu ấm Sở cũng không phải không có khả năng này.
Có điều mặc dù có thể, nhưng không nhất thiết.
Trừ phi cậu ấm Sở chịu được khi sự việc vỡ lở, bị ông bô ở hiện đại của mình cắt thẻ tín dụng, cầm cây lăn bột đánh đến chết.
10
Tuy nhiên việc bất hạnh là, làm sao cậu ấm Sở cũng không ngờ được, đêm hôm trước cậu vừa bao trọn khách sạn năm sao, mời một đám bạn bè và vài minh tinh cỏ non thân quen đến mở tiệc sinh nhật 24 tuổi quẩy đến tận sáng, vừa mở mắt ra bèn phát hiện mình lại quay về thời kỳ hoàng tử nhỏ đáng thương mặc cho người ta bắt nạt ấy, ngay cả cơm trưa cũng chỉ có một bát cháo nguội ngắt cộng thêm bánh bột ngô và rau chay vắt không ra mỡ.
Sự tương phản này quả là cay hơn cả mỳ tôm chua cay.
Sở Hoài Cẩn nhìn thức ăn mà cung nữ gầy như khỉ vứt bừa lên bàn, và ánh mắt mang vẻ khinh bỉ của đối phương, trong lòng chỉ có một suy nghĩ…
Biết trước thế này, dù có phải lãnh nắm đấm thép của chủ tịch Sở, đêm hôm qua cậu cũng phải ngủ với idol nhóm nhạc nam thường xuyên rù quến đó!
11
Tuy nhiên, bây giờ cậu hoàn toàn không còn cơ hội được biến giấc mơ thành sự thật.
Dù cho cậu được thần núi nhập, có thể đạp lên Phong Yến Chu, làm một ông vua nắm thực quyền lưu danh thiên cổ, cậu kiếm đâu ra một anh giai vừa biết nhảy vừa biết hát còn biết rap đây!
Sở Hoài Cẩn cắn một miếng bánh bột ngô khô long cả họng, bỗng dưng muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.