Edit: Lan Điềm Điềm
Trên đường về, Lạc Thừa Thu không nói gì, Đổng Thiếu Ân cũng trầm mặc. Lái xe phía trước cũng biến mình thành chim cút.
Tới khách sạn, hai người cùng nhau đi vào phòng tổng thống.
Lạc Thừa Thu cũng không nói thẳng vào việc chính, mà nhìn Đổng Thiếu Ân, hỏi: "Khái nước không? Tôi rót cho cậu ly nước."
Đổng Thiếu Ân không lên tiếng mà lắc lắc đầu.
Lạc Thừa Thu vẫn đi rót hai ly nước, sau đó kéo Đổng Thiếu Ân ngồi xuống sô pha, hai người ngồi mặt đối mặt.
"Vì cái gì không vui? Tôi làm sai cái gì à, sao cậu lại tức giận, cậu phải nói thì tôi mới biết chứ."
Đổng Thiếu Ân nhìn Lạc Thừa Thu, rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh tuy là trợ lí của tôi, nhưng tôi không cần anh làm việc tới nỗi mỏi tay không kịp nghỉ, những việc đó đều có người khác làm."
Lạc Thừa Thu nghe vậy thì ngơ ra, sau đó mới hiểu được y vì cái gì tức giận. Đối với sức khỏe của hắn, Đổng Thiếu Ân có chút cố chấp. Nếu không cũng không phải hắn chỉ bị cảm mạo mà y liền canh giữ ở trước giường hắn, cũng không cho hắn đi đâu hết.
Lúc nãy trong cuộc họp, hắn tập trung ghi lại nội dung quan trọng, đúng là lúc trong họp tay cầm mút có chút cứng nhắc với hơi nhức. Nhưng mà hắn cảm thấy đây là việc nhỏ, không ngờ ở trong mắt Đổng Thiếu Ân....Trách không được người này lại tức giận như vậy.
Đời trước sau khi hắn chết, người này dùng những thủ đoạn quyết tuyệt để báo thù cho hắn. Đối với người khác vô tình, đối với bản thân càng vô tình hơn, đặc biệt là khoảnh khắc y nổ súng tự sát...
Trong nháy mắt, một cảm giác ê ẩm nhoi nhói căng tràn trong tim.
Một lát sau, Lạc Thừa Thu mới bình phục tâm tình của mình, hắn từ sô pha bên này vòng sang chỗ Đổng Thiếu Ân, ngồi xuống bên cạnh y.
"Chỉ là ngồi ghi chép một chút mà thôi, tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng tôi là trợ lý của cậu, cũng không thể làm một trợ lý ăn không ngồi rồi, tôi hi vọng mình có thể sóng vai cùng cậu. Tôi hi vọng..... mình có thể giúp được gì đó cho cậu, có lẽ cậu không cần tôi giúp, nhưng hiện tại chúng ta là quan hệ người yêu, không phải sao? Nếu đã là người yêu, thì luôn hi vọng bản thân có thể giúp gì đó cho người kia."
Lúc này lại biến thành Đổng Thiếu Ân kinh gạc, y có chút mơ hồ,
Lạc Thừa Thu thế nhưng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, cái này nằm ngoài sức tưởng tượng của Đổng Thiếu Ân. Lửa giận trong lòng cũng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Lúc này, Lạc Thừa Thu cầm tay Đổng Thiếu Ân, "Cậu cũng biết chúng ta tuy đã ở bên nhau 5 năm, nhưng giữa chúng ta tiếp xúc quá ít. Mà hiện tại, chúng ta đang muốn thử thay đổi mối quan hệ này, cho nên dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều phải chia sẻ với nhau, đúng không? Cậu xem, bây giờ tôi nói suy nghĩ của mình cho cậu, cũng là vì sau này muốn ở cùng một chỗ với cậu lâu dài, cậu nghĩ đi."
Đổng Thiếu Ân nghe vậy, yên lặng nhìn Lạc Thừa Thu.
"Cho nên, anh thật sự muốn cùng tôi ở bên nhau? Đúng không?"
"Đương nhiên, trước đây chúng ta cũng đã nói rõ rồi, mà sáng nay không phải cũng đã ước định rồi sao?"
Đổng Thiếu Ân rũ mắt, "Không phải viện cớ?"
Lạc Thừa Thu cảm thấy dở khóc dở cười, "Nếu chỉ là viện cớ, tôi sẽ nói với cậu người yêu thực sự nên sóng vai cùng nhau sao? Tôi muốn học hỏi thêm một số thứ, tôi hi vọng mình có thể giúp đỡ cậu, ít nhất tôi không hi vọng việc cậu đang làm, một chút cũng không hiểu. Chúng ta có cùng chung nhận thức, ít nhất sau này chúng ta sẽ có tiếng nói chung, cậu nói xem đúng không?"
Đổng Thiếu Ân rốt cuộc gật gật đầu, nhưng nghĩ đến Lạc Thừa Thu bởi vì mải ghi chép mà mệt mỏi, trong cuộc họp cũng không nhìn y lấy một lần. Vì thế Đổng Thiếu Ân mới nói, "Anh có thể học tập, nhưng không thể quá sức, thân thể quan trọng nhất, học tập là việc cả đời, nếu vì vậy mà đổ bệnh thì làm sao bây giờ?"
Lạc Thừa Thu nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, "Được, lần sau tôi sẽ chú ý."
Đổng Thiếu Ân rốt cuộc vừa lòng, cảm giác bực bội cùng hơi thở âm u lập tức biến mất.
Lạc Thừa Thu cũng cảm nhận được, trong lòng không khỏi nghĩ, có lẽ đối với bệnh tình của Đổng Thiếu Ân, kiểu cố chấp đó, chỉ cần kiên trì ở cạnh bầu bạn với y, có lẽ có thể chuyển biến tốt. Thậm chí không cần trị liệu mà vẫn có thể cải biến...Đương nhiên, tiền đề là mình không được chạm vào điểm giới hạn của người kia.
.....