Edit: Lan Điềm Điềm
Lạc Thừa Thu không ngờ Đổng Thiếu Ân sẽ nói như vậy, trong nháy mắt sửng sốt đứng đơ ra đó. Mà nhìn lại Đổng Thiếu Ân, đối phương tựa hồ không nói đùa, mà nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu.
Thôi vậy, bọn họ hiện tại là người yêu, y có yêu cầu như vậy quả thật cũng không có gì lạ, kỳ quái là hắn mới đúng. Nghĩ đến đây, Lạc Thừa Thu hơi mỉm cười, nói: "Được."
Ánh mắt Đổng Thiếu Ân hơi lóe sáng, nếu Lạc Thừa Thu không đáp ứng thì y cảm thấy không thoải mái, nhưng mà Lạc Thừa Thu đáp ứng rồi....y lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Cho dù cảm thấy kỳ quái nhưng Đổng Thiếu Ân cũng không thể hiện cảm xúc đó ra ngoài, mà trực tiếp đi vào phòng tắm trước, còn Lạc Thừa Thu.......cũng tự nhiên đi vào theo.
Nói là cùng nhau tắm, thật ra cũng có chút xấu hổ, hiện tại vẫn là ban ngày. Lạc Thừa Thu trời sinh tính tình có chút bảo thủ, trước kia tất nhiên cũng sẽ không tắm cùng Đổng Thiếu Ân, cho nên hiện tại hắn cảm thấy có chút....muốn biệt nữu.
Nhưng nhìn Đổng Thiếu Ân bên kia, đối phương cả người căng chặt...Thấy thế Lạc Thừa Thu ngược lại có chút thả lỏng, hắn hơi mỉm cười, "Lại đây, không phải muốn cùng tắm sao?"
Đổng Thiếu Ân nhìn lại Lạc Thừa Thu, khẽ "Ừm" một tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, sau đó mới đi qua chỗ Lạc Thừa Thu. Lạc Thừa Thu xả đầy bồn tắm, sau đó hai người cùng tiến vào bồn tắm, bên trên cũng bật vòi hoa sen.
Bồn tắm rất lớn, tuy hai người đàn ông trưởng thành đứng bên trong cũng không thấy chật chội. Cảm giác xấu hổ lúc đầu qua đi, cảm giác ám muội lan tran xung quanh hai người. Loại cảm giác này, Lạc Thừa Thu đặc biệt nhớ kĩ. Lạc Thừa Thu thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Đổng Thiếu Ân so với hắn cả người cứng ngắc, đã ít nói nay càng thêm trầm mặc.
Lạc Thừa Thu cảm thấy lúc này mình nên chủ động một chút vì thế hắn nhìn người kia nói, "Nước có đủ ấm không?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Lạc Thừa Thu thấy thế lại có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm thấy buồn cười. Còn tưởng người này muốn tắm chung là có ý đồ khác, không nghĩ tới da mặt lại mỏng như vậy! Mà như vậy...hắn như thế nào lại cảm thấy....... đáng yêu?
Nghĩ như thế, Lạc Thừa Thu dứt khoát chủ động thì chủ động đến cùng, lúc Đổng Thiếu ÂN có chút nghi hoặc nhìn hắn thì người đối diện hạ xuống môi một nụ hôn nhẹ.
Đổng Thiếu Ân ngây ngẩn cả người.
Nụ hôn mềm mại này, mang theo một tia sủng nịch, làm Đổng Thiếu Ân cảm thấy.....bản thân đang ở trong mơ vậy.
Lạc Thừa Thu hôn xuống xong không rời đi ngay mà dần dần làm sâu thêm nụ hôn này. Dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm đối phương, ngay khi Đổng Thiếu Ân nghênh đón thì nụ hôn càng trở nên kịch liệt.
Bầu không khí giữa hai người ngày càng nóng lên. Vốn dĩ trong phòng tắm nhiệt độ đã cao hơn bình thường, càng làm cho không khí giữa hai người càng thêm nóng bỏng.
Ánh mắt Đổng Thiếu Ân trở nên mơ hồ, Lạc Thừa Thu cũng không ngoại lệ. Không chỉ vậy, Lạc Thừa Thu còn trực tiếp đem người kéo về phía mình, làm hai người hoàn toàn dán sát vào nhau..
Lúc thật sự tiến vào, hai người đều thể nghiệm cảm giác trước nay chưa từng có.
Có lẽ là thỏa mãn, có lẽ còn nhiều hơn thế!
Một lúc sau, hai người rốt cuộc cũng "tắm" xong. Đúng là có chút mệt mỏi, nhưng trừ bỏ cảm giác mệt mỏi đó thì cả tâm và cơ thể đều cảm thấy sảng khoái.
Lạc Thừa Thu hôn hôn khóe miệng Đổng Thiếu Ân, "Chắc bảo mẫu đã làm xong bữa tối rồi, chúng ta xuống ăn tối trước, em đói bụng chưa?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
"Vậy thì chúng ta xuống lầu đi." Thanh âm ôn nhu của Lạc Thừa Thu truyền vào tai, Đổng Thiếu Ân lại lần nữa gật gật đầu.
Sau khi hai người sửa soạn xong thì liền đi xuống lầu. Quả nhiên,bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa tối ở trên bàn, nhưng Lạc Thừa Thu lại kéo Đổng Thiếu Ân qua chỗ cún nhỏ trước.
Tiểu gia hỏa này quả nhiên đã ngủ rồi, Lạc Thừa Thu nhìn cún nhỏ bên này, quay đầu hướng Đổng Thiếu Ân nói.
"Vẫn luôn gọi cún nhỏ cún nhỏ như vậy cũng không hay, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi."
................................