Edit: Lan Điềm Điềm
Đổng Thiếu Ân đi rất dứt khoát, Lạc Thừa Thu ở phía sau muốn gọi lạ cũng không kịp.
Nhìn cửa biệt thự đóng lại, Lạc Thừa Thu bất đắc dĩ thở dài. Có lẽ là bởi vì biểu hiện của hắn mà Đổng Thiếu Ân không vui, Lạc Thừa Thu cũng không làm gì nữa, lúc quay về phòng đi tắm vẫn suy nghĩ chuyện này.
Tắm xong, Lạc Thừa Thu liền nằm ở trên giường chờ Đổng Thiếu Ân về. Cái cảm giác chờ một người này, nói thật ra lâu rồi Lạc Thừa Thu chưa có trải qua. Hồi trước khi còn yêu đương với Trương Tuyết, hắn cũng rất ít khi phải chờ đợi. Sau này, bị Đổng Thiếu Ân cưỡng ép ở bên nhau, hắn càng không có cảm giác này. Hắn ước gì Đổng Thiếu Ân không cần mỗi ngày đều về nhà, làm sao có chuyện hắn chờ đối phương trở về.
Hiện tại, ở đây chờ một người trở về, Lạc Thừa Thu thật sự cảm thấy lạ lẫm!
Trong lúc đó, Lạc Thừa Thu không nhịn được nghĩ tới thời gian hai người mới ở bên nhau, lúc ấy giữa hai người rất căng thẳng, hắn bị một người đàn ông khác cưỡng bách, thậm chí lúc đó y còn không cho hắn ra khỏi nhà...Lúc ấy đúng là hận không thể cho y một dao.
Hiện tại, nghĩ lại cũng thật là... Bây giờ hắn không có suy nghĩ kia nữa, ngược lại cảm thấy có chút hổ thẹn, mà lúc nãy hắn im lặng không phải từ chối cùng y về nhà bên kia, chắc chắn y lại hiểu lầm rồi.Thở dài một hơi, càng nghĩ càng khó chịu.
Chờ một lúc đến lúc 10 giờ, cuối cùng Lạc Thừa Thu nghe được tiếng xe, Đổng Thiếu Ân đã trở lại!
Chỉ là người kia lúc bình thường trở về, đều vào phòng rất nhanh. Sao hôm nay......Từ khi nghe thấy tiếng xe đến bấy giờ, cũng thấy thời gian trôi qua lâu rồi mà chưa thấy Đổng Thiếu Ân đâu.
Lạc Thừa Thu không phải là người không thể chờ, nếu không cũng sẽ không nhẫn được 5 năm qua. Nhưng mà bây giờ mà nói, hắn lại cảm thấy 10 phút trôi qua lâu ơi là lâu!
Lạc Thừa THu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, sau đó đi tới cửa. Lúc mở cửa ra làm hắn giật mình, bởi vì Đổng Thiếu Ân đứng dựa ở tường ngay cạnh cửa!
Lạc Thừa Thu nhìn y, "Cậu đứng ở đây làm gì? Sao không vào trong?"
Đổng Thiếu Ân không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Thừa Thu. Lạc Thừa Thu lại lần nữa có cảm giác bị rắn đốc theo dõi, cảm thấy ớn lạnh cả người, nhưng hắn đè cảm giác này xuống. "Xảy ra chuyện gì? Cậu còn chưa nói, đứng đây làm gì? Sao lại không vào trong?"
Đổng Thiếu Ân rũ mi mắt, chậm rãi nói, "Không có gì."
Lạc Thừa Thu bất đắc dĩ, đối với người dầu muối không ăn này đúng là không có biện pháp. Hắn duỗi tay nắm cổ tay đối phương, Đổng Thiếu Ân cúi thấp đầu, nhìn thấy tay mình được đối phương bắt lấy, ánh mắt hơi lóe sáng.
Lạc Thừa Thu cầm tay kéo người vào phòng, "Cùng ba cậu ở bên kia nói chuyện xong rồi?"
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, "Ừm."
Lạc Thừa Thu nhìn nhìn y, "Không phải là tôi không muốn đi cùng cậu, cậu tức giận?"
Đổng Thiếu Ân không nói gì.
Lạc Thừa Thu thấy thế khe khẽ thở dài, "Là cậu đi nhanh quá, cậu nói đúng, tôi là trợ lý của cậu thì cậu đi đâu tôi phải đi theo đến đấy, chỉ là cậu nói xong tôi chưa kịp nói gì thì cậu đã đi rồi, tôi ở sau muốn gọi cậu lại cũng không kịp."
Lạc Thừa Thu nói xong Đổng Thiếu Ân lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, ánh mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, "Anh muốn cùng tôi trở về?"