Edit: Lan Điềm Điềm
Lạc Thừa Thu không lảng tránh ánh mắt sắc bén đó, chỉ cười nhẹ rồi nói, "Cũng không phải là không muốn đi, chỉ là lúc ấy quá ngạc nhiên, chờ đến lúc tôi muốn trả lời thì không phải cậu đã đi rồi sao?"
Điều này làm Đổng Thiếu Ân không thể phản bác, rũ mắt xuống không nói gì.
Lạc Thừa Thu lại thở dài, sau đó túm chặt tay đối phương đem người kéo vào phòng, đóng cửa lại.
Đổng Thiếu Ân cũng không cự tuyệt hành động của hắn, bị Lạc Thừa Thu kéo thẳng vào nhà tắm.
"Trước hết đừng nghĩ gì hết, tắm trước đã."
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu, Lạc Thừa Thu đã lấy đồ ngủ giúp y, đều để hết trong phòng tắm cho nên Đổng Thiếu Ân chỉ cần tắm là được. Chờ y tắm xong đi ra thì Lạc Thừa Thu đã cầm máy sấy chờ ở đó.
Ánh mắt Đổng Thiếu Ân dịu xuống, sau đó đi qua ngồi trên ghế, trong phòng chỉ còn tiếng của máy sấy.
Mười phút sau, Lạc Thừa Thu tắt máy sấy đi.
"Xong rồi, cậu xem có cần sấy thêm nữa không?"
Đổng Thiếu Ân lắc đầu, sờ tóc mình một chút rồi nói, "Như vậy là được rồi."
Lạc Thừa Thu nở nụ cười, "Vậy thì đi nghỉ ngơi thôi, ngày mai là cuối tuần, cậu có kế hoạch gì không?"
Đổng Thiếu Ân lắc lắc đầu, nhìn về phía Lạc Thừa Thu, "Tôi không có kế hoạch gì, còn anh?"
Lạc Thừa Thu suy nghĩ một chút, "Nếu vậy thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chút. Chỉ có một ngày nghỉ, không cần đi quá xa, đi gần đây là được, ví dụ như Cảng Đại Loan."
Bên trong Cảng Đại Loan có rất nhiều trò chơi, kỳ thật trước Lạc Thừa Thu vẫn luôn muốn đi, lúc nhỏ thì hắn không được đi chơi những chỗ như vậy, sau này đi học rồi thì lại không có tiền, sau này nữa có thể đi thì lại có không muốn đi nữa.
Hiện tại, thật đúng lúc a!
Đổng Thiếu Ân nghe vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ đến Lạc Thừa Thu lại muốn đi chỗ đó. Nhưng đi chỗ nào với Đổng Thiếu Ân đều không sao cả, thế là lấp tức đồng ý.
"Vậy ngày mai đi Cảng Đại Loan."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sắp xếp lịch trình xong, buổi tối hai người ngủ đều rất ngon, Đổng Thiếu Ân cũng không rối rắm vấn đề kia nữa.
Lúc đi ngủ, Đổng Thiếu Ân vẫn dựa sát vào Lạc Thừa Thu, dựa vào trong ngực Lạc Thừa Thu.
Lúc này Lạc Thừa Thu chưa ngủ say, nên lúc Đổng Thiếu Ân nhích lại gần thì hắn đã biết, chỉ là hắn không biết nên phản ứng như thế nào.
Có thể là vì bản năng hay vì nguyên nhân khác, lúc Đổng Thiếu Ân dựa lại gần, Lạc Thừa Thu liền đưa tay ôm đối phương vào ngực.
Đổng Thiếu Ân lúc này mở mắt ra nhìn Lạc Thừa Thu, thấy Lạc Thừa Thu vẫn nhắm mắt, y hơi cong khóe miệng một chút.
Cho nên buổi tối này Đổng Thiếu Ân ngủ ở trong lòng Lạc Thừa Thu. Hơn nữa, suốt một buổi tối, Đổng Thiếu Ân cơ hồ không thay đổi tư thế, cho nên sáng hôm sau thức dậy hai người vẫn ngủ ở tư thế ôm nhau như thế.
Đổng Thiếu Ân là người tỉnh lại trước, nhìn thấy chính mình nằm trong ngực đối phương, khóe miệng khẽ cong lên, ngay lúc này Lạc Thừa Thu mở mắt, Đổng Thiếu  lập tức ngước mắt nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ảnh ngược của người trước mặt. Đổng Thiếu Ân nhìn, chậm rãi đến gần hắn...